Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 9: Cùng chung chăn gối




Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

Từ Dao lúng túng mấy giây sau liền ra khỏi buồn tắm, tiện tay cầm qua một cái xiêm y mặc vào che lại thân thể trắng noãn của chính mình. Đợi đến khi Từ Dao nghiêng đầu qua chỗ khác mới phát hiện Thẩm Dục Sanh không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, không có chút ý tứ né tránh.

Cho nên toàn bộ quá trình hắn mặc quần áo đều bị nhìn sao?

Tuy nói đều là nam nhân liếc mắt nhìn cũng không sao, nhưng mà Thẩm Dục Sanh nhìn chằm chằm như vậy khiến Từ Dao cảm thấy trong người không thoải mái, không thể diễn tả cảm giác biệt nữu(*) này.

(*) Biệt nữu: khó chịu, kì cục.

“Ngươi có chuyện gì không?” Bị người nhìn hồi lâu cũng không thấy nói chuyện, Từ Dao không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.

“Ta nghe thấy tiếng của sư huynh liền tới… Ta không biết ngươi đang ở trong buồng tắm có vòi hoa sen.” Tuy Thẩm Dục Sanh nói như vậy, trên mặt lại không có một tia dáng vẻ làm khó dễ.

“Buổi tối không nghỉ ngơi cho tốt, sao lại chạy loạn khắp nơi?” Từ Dao tuy rằng vừa nãy kinh hãi kêu thành tiếng nhưng hắn cũng rõ ràng đề-xi-ben(*) của chính mình, nếu không phải ở nơi gần đây căn bản sẽ không nghe thấy.

(*)Đề-xi-ben: Đơn vị đo cường độ âm thanh.

“Ta không ngủ được.”

…Trả lời thật hay, hỏi như không.

Từ Dao nâng lên cái đầu đang đau, đi tới bên người Thẩm Dục Sanh “Đi thôi, ta đưa ngươi về phòng.”

Đang định bước chân ra lại bị Thẩm Dục Sanh nắm lấy lòng bàn tay, đụng vào như vậy làm Từ Dao sửng sốt một chút không nghĩ tới y chủ động, mà một giây sau lời của y càng khiến Từ Dao giật mình tại chỗ.

“Sư huynh, ta có thể ngủ cùng ngươi không?”

Từ Dao há miệng theo bản năng muốn cự tuyệt “Ta không quen cùng người khác tiếp xúc quá gần.”

Từ Dao vốn tưởng rằng lời của hắn thể hiện rất rõ ràng ý tứ từ chối, kết quả đầu ngón tay Thẩm Dục Sanh từ từ cuộn tròn rúc vào một chỗ, con ngươi thuần trắng chăm chú nhìn Từ Dao.

“giờ khắc này sư huynh không phải là không từ chối ta đụng vào sao?”

Tốt!! Được lắm còn cãi chày cãi cối!!

Thẩm Dục Sanh hiện tại mặc áo ngủ màu trắng, quần áo lỏng lẻo trên thân, tóc tai vì không chải vuốt mà xõa xuống trên cánh tay, mặc dù không có đồng sắc cũng có thể nhìn ra đặc biệt sáng ngời.

Ánh mắt Từ Dao dời xuống phía dưới, mới phát hiện Thẩm Dục Sanh dĩ nhiên lại để hai chân trần?!!

Từ Dao lập tức ngồi xổm người xuống vén vạt áo của Thẩm Dục Sanh lên, hai chân nguyên bản trắng nõn lại che kín các điểm loang lổ, nhìn kĩ còn thấy vết thương bị cục đá cắt vào.

Từ Dao nhìn một lúc cảm giác ngực như bị người khác nắm chặt, giữa hai chân mày gấp gáp nhíu lại, tràn đầy đau lòng.

Thẩm Dục Sanh yên lặng đứng tại chỗ, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì. Y thấy Từ Dao chậm rãi đứng dậy, thoáng nhìn bầu không khí trên khuôn mặt Từ Dao “Sư huynh?”

Vừa dứt lời thân thể Thẩm Dục Sanh giống như không trọng lượng bay lên trời, Thẩm Dục Sanh hai mắt mở to lại không có kinh hô thành tiếng, ngược lại là liếc mắt nhìn người ôm lấy mình, hai tay tự nhiên leo lên cổ Từ Dao.

“Sư huynh thật sự rất ôn nhu.”

Qua một lúc sau Từ Dao mới mở miệng “Ta đưa ngươi về phòng.”

“Ta muốn tới phòng sư huynh.”

“……………”

Nửa đêm, Từ Dao làm sao cũng không nghĩ tới người vẫn luôn đuổi giết hắn trong mộng giờ lại cùng gối đầu với hắn trên một chiếc giường?!!! Bóng đêm yên tĩnh lượn lờ ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua bệ cửa tràn vào trong phòng.

Mà rõ ràng tại ổ chăn của Từ Dao lại rét run khó hiểu, nằm nghiêng đồng thời hai tay không tự chủ được vây quanh tựa hồ như vậy mới có thể mang đến chút ấm áp.

“Sư huynh rất lạnh sao?”

Nghe tiếng ở đằng sau Từ Dao xoay người liền nhìn thấy Thẩm Dục Sanh mở mắt đang nhìn mình, trong đêm đen cặp bạch đồng kia hiện ra càng hấp dẫn sự chú ý, không khỏi khiến Từ Dao có chút chăm chú.

“Tò mò sao?”

Từ Dao cảm thấy được chính mình tựa hồ xuất hiện ảo giác, rõ ràng người trước mặt không có bất kì thần sắc nào nhưng lại luôn cảm thấy y đang cười với mình?

Là gần đây mệt mỏi quá sao?

“Đây là di truyền của Thẩm gia các ngươi sao?” Nếu Thẩm Dục Sanh chủ động nhắc tới, như vậy Từ Dao cũng thuận thế hỏi thăm.

“Không phải, chỉ có ta trời sinh bạch đồng.”

“Ta nghe nói linh chi ở Vân Đỉnh có thể trị hết bệnh cho tộc ngươi…” Từ Dao nói xong câu đó liền hối hận, tộc nhân đều không còn nữa còn cần chữa bệnh sao? Nhưng là lời đã nói ra miệng không biết làm sao thu hồi.

“Linh chi vốn là vị thuốc cực kì hiếm, mọi người tìm ngàn dặm đều không có kết quả, sư huynh cảm thấy dễ dàng có thể tìm ra được sao?” Thẩm Dục Sanh không hề lộ ra chút bi thống, phảng phất như người ngoài cuộc. Hàn ý ứa ra khiến Từ Dao càng thêm sởn tóc gáy.

“Ngươi…. Thực sự không nhớ rõ ngày ấy xảy ra chuyện gì sao?” Từ Dao thoáng hoài nghi lần thứ hai hỏi ra lời.

Mà lần này Thẩm Dục Sanh ngàn năm bất biến rốt cục có khởi sắc, ánh trăng ngoài trời hạ xuống hòa tan con ngươi thuần trắng của y, dưới màu đen phụ trợ càng trở nên mê hoặc phá lệ.

Chỉ cảm thấy Thẩm Dục Sanh hơi nhếch miệng, lời nói nhỏ nhẹ như mây khói vang vọng bên tai Từ Dao hạ màn, hắn lần đầu tiên nghe thấy trong miệng thiếu niên hài đồng sự ngây thơ lại càng quỷ dị.

Câu trả lời cùng lần trước giống y như đúc.

“Ta không nhớ rõ.”

Mà đêm đó không có ác mộng dây dưa, không có tiếng nỉ non bên tai, Từ Dao cuối cùng bất ngờ ngủ đặc biệt ngon.