Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 14




Tạ Hủ nghe thấy tiếng "Sư phụ", bước chân hơi khựng lại, sau đó tăng nhanh cước bộ, đặt Ngọc Hữu Đường lên hắc tuấn, sau đó cũng vươn người ngồi lên, hướng về phía cổng thú uyển.

Lâm Đại phu* đang cảm thấy hoang mang, vừa nãy hắn đang ngồi uống trà, chờ đám học sinh săn thú trở về, đột nhiên có người giục ngựa chạy qua, đoạt lấy cung tên của hắn, sau đó nhanh chóng chạy đi.

*chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ ( :') chú thích như không nhỉ, có biết quan khanh quan sĩ là cái gì đâu. Editor: tử linh)

Hắn bị hù đến nỗi làm rơi cả cái chén, đến lúc phản ứng lại thì chỉ thấy được bóng lưng của người cướp cung, một thân văn bào cấp cao, thân hình cao lớn, nghĩ một lượt đồng liêu trong triều, thì chỉ có một người như vậy.

Nghĩ đến đây, Lâm Đại phu vội vàng lên ngựa, phóng vào rừng.

Đi không được bao xa đã thấy Thái phó đại nhân cưỡi ngựa chạy tới, xem ra kẻ cướp cung chính là tiểu tử này.

Tên tiểu tử này...

Lâm Đại phu cưỡi ngựa chạy tới, định lý luận một phen... Ngay lập tức, nhìn thấy Thái tử điện hạ người đầy máu tươi trong lòng hắn!

Nương a, Đại phu đại nhân tý nữa thì lăn từ trên lưng ngựa xuống, vội vàng xông tới: "Thái tử điện hạ làm sao vậy?!"

Thái phó đại nhân kìm ngựa lại, bình tĩnh nói: "Trong rừng gặp phải mãnh hộ, bị thương nhẹ."

Lâm Đại phu nhìn người đang dựa vào lòng Thái phó, bạch y bị nhuộm thành màu đỏ từ đầu đến chân, hơi thở yếu ớt, nghi ngờ hỏi: "... Bị thương nhẹ?"

"Ừm, có vài chỗ bị gãy xương với mấy vết thương ngoài da," Thái phó như kể chuyện: "Thái tử điện hạ đã giết chết mãnh hổ, xác ở trong rừng, đại nhân có thể gọi thị vệ đến lấy."

Mồ hôi Lâm Đại phu tuôn rơi như mưa: này rõ ràng là bị thương rất nặng a...

Thái phó nhìn thẳng Lâm Đại phu: "Phiền Lâm Đại phu đi gọi Thái y đến hành cung hoàng viên."

Hắn dặn tiếp: "Gọi Thái y của Điển dược cục đến, bọn họ tương đối nắm rõ tình hình sức khỏe của Thái tử điện hạ."

**Tác giả: Điển dược cục = Đông cung Thái y viện

Được được được! Lâm Đại phu đáp liền ba tiếng, giục ngựa chạy như bay.

Thái phó cụp mắt nhìn Ngọc Hữu Đường trong lòng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc, thân thể xụi lơ như không xương.

Hắn lại nhớ lại tiếng gọi "Sư phụ" yếu ớt vô lực vừa nãy, lần đầu tiên từ khi vào cung đến giờ đứa nhỏ này mới lại gọi hắn là sư phụ.

Thái phó đại nhân hơi khép mắt lại, rồi mở mắt ra, càng ôm chặt người trong lòng, giục ngựa chạy như bay về phía hành cung.

= . . =

Mấy ngày trôi qua từ khi Thái tử ở thú uyển gặp phải mãnh thú, giống như có người cố ý đè xuống, vẫn không có người điều tra.

Chuyện Thái phó bất chấp xông vào bãi săn cứu Thái tử càng hiếm có người biết.

Trong mắt người ngoài, tiết trời cuối thu, trong rừng hoang vắng cây cỏ héo khô, chim muông tứ tán. Đối với việc con hổ hoang đang đói chạy tới thú uyển tìm mồi, nơi quanh năm bốn mùa khẩu phần thức ăn vô cùng phong phú, nghĩ thì cũng có tính khả thi.

Nhưng mà dù có như vậy thì thị vệ thủ hộ thú uyển cũng không tránh khỏi trừng phạt, lưu đày đến biên cương.

Ôi, chỉ có thể trách vận số đen đủi của Thái tử, vừa vặn gặp phải nó nên bị thương nặng.

Có điều không ngờ tới Thái tử trong miệng hổ thoát mạng lại còn anh dũng một tên bắn chết con hổ, sự tích này được lan truyền khắp nơi, không chỉ trong hoàng cung mà trong toàn thành, chỉ cần nhắc đến việc này là bách tính đều dựng thẳng ngón tay cái: Thái tử nhìn qua thì cực kỳ nhu nhược, không ngờ lại anh dũng đến thế...

Giỏi quá nha! =v=

Mà Ngọc Hữu Đường vẫn đang nằm dưỡng thương trong cung, hàng ngày đều dùng thuốc tốt nên khôi phục cực nhanh.

Trong thời gian này chỉ có vài người đến thăm hắn vì Hoàng thượng có chỉ, Thái tử cần tĩnh tâm dưỡng bệnh, tốt nhất là đừng có ai đến làm phiền.

Ngọc Hữu Đường vì vậy mà cũng được thanh nhàn, thân thể hồi phục gần như hoàn toàn, đến một buổi sáng một ngày, khoác thêm áo lông chồn trắng, đi dạo loanh quanh trong vườn hoa Đông cung.

Bây giờ đã là lập đông, hơi thở trong không khí sẽ biến thành làn sương trắng lượn lờ.

Ngọc Hữu Đường ngồi xuống một chỗ trên hành lang uốn khúc, Bích Đường phía sau mang tới một lò sưởi tay đưa cho hắn.

Luồng nhiệt ngay lập tức từ bàn tay lan đến toàn thân, bao ấm áp bao thoải mái.

Ngọc Hữu Đường hà hơi một cái rồi hỏi: "Ngày đó là Thái phó đại nhân đến cứu ta?"

"Vâng." Bích Đường thành thật đáp.

Ngọc Hữu Đường tất nhiên nhớ rõ người kia tới cứu hắn, hạ thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Bích Đường: "Sau đó Thái phó đại nhân đưa ngài đến hành cung, đợi Thái y Điển dược cục tới, ngài ấy liền đi. Trước khi đi thì dặn Lâm Đại phu chớ làm lộ chuyện ngài ấy tới ra ngoài, nếu có ai hỏi thì cứ bảo là Lâm Đại phu cứu ngài. Sau đó nữa thì Thái phó đại nhân tiếp tục vào thượng triều, đám học sinh ở trong thú uyển nghe được chuyện này đều kinh hãi, muốn chạy đến xem ngài thì đều bị Lâm đại nhân đuổi đi."

Không chờ Ngọc Hữu Đường phản ứng lại, Bích Đường đập tay một cái: "Oái, tí nữa thì quên. Công tử nhà Thẩm Thượng thư quỳ một ngày một đêm ở ngoài hành cung, thời điểm điện hạ ngài chuyển về Đông cung hắn vẫn còn tự trách cúi đầu đi theo về tận đây. Mãi đến khi Thượng thư đại nhân đến, nửa cứng rắn nửa khuyên răn nửa ngày hắn mới chịu theo về phủ."

"... Ừm, làm khổ đứa nhỏ này rồi." Ngọc Hữu Đường dịch lò sưởi sang bên một chút: "Về viết cho hắn một phong thư, nói bản cung đã bình phục, không cần lo lắng. Còn bốn người nữa... Sợ là bọn họ cũng rất lo lắng."

Bích Đường liên tục gật gù đáp phải, lại bổ sung một câu: "Viết cho Thái phó đại nhân một phong nữa!"

"Không cần." Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu nhìn về hướng khác, ánh mắt xa xăm: "Hắn liệu sự như thần, tình hình sức khỏe của ta, hắn đại khái chắc cũng biết rồi."

Bích Đường phản bác: "Điện hạ a, người khác có biết hay không là một chuyện, ngài có thông báo hay không lại là một chuyện khác a, ý tứ khác nhau hoàn toàn đó."

"Vậy thì viết một phong...?" Ngọc Hữu Đường cẩn thận dò hỏi. (Bích Đường làm tốt lắm :v, cho một like)

Bích Đường: "Tốt nhất là tiện thể nói cảm tạ, dù sao ngài ấy đã cứu điện hạ mà."

"Ừ."

Đêm đó, Tạ Thái phó nhận được một tờ giấy, nội dung bên trên ngắn gọn súc tích đến cực điểm:

Thân thể bản cung đã bình phục hoàn toàn, đa tạ Thái phó đại nhân cứu mạng.

Kí tên, Ngọc Hữu Đường.

Thái phó hơi hơi câu môi, ánh nến chiếu vào mắt hắn, đáy mắt như có ý cười.

= . . =

Lại qua nửa tháng, tình hình hoàng cung cực kỳ yên bình, yên bình đến khó tin.

Tối muộn trước ngày sắc lập, Ngọc Hữu Đường eo nhức lưng đau lết về cung.

Bởi vì ở Đại Lương, một ngày trước lễ sắc phong, thái giám sẽ phải trang hoàng lại Phụng Thiên điện, sắp xếp chỗ ngồi của hoàng thất ở trong điện, phía ngoài điện là chỗ ngồi của quan lại, ở giữa điện là án chuyên dụng để đặt thánh chỉ, chiếu sắc phong, ngọc ấn.

Còn phía đông cũng phải dựng một đài lễ tạm thời.

Sau đó, quan viên tham gia vào lễ sắc phong cùng bách quan trong triều cùng nhân sĩ có liên quan có trong danh sách đều phải dượt qua lễ nghi một lượt.

Nói cách khác, trước một ngày thì phải dàn dựng rồi luyện tập tiết mục một hồi!

Bị dày vò cả một ngày, Ngọc Hữu Đường mệt phờ người, vừa vào phòng ngay lập tức ngã vật xuống giường.

Thương gân động cốt một trăm ngày (bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày), huống hồ hôm nay một thân quần áo cộng thêm mũ miện nặng phải đến mười cân (2 cân của Tung Của = 1 cân VN), lại còn phải duy trì tư thái vững vàng, không được xoay đầu lung tung.

Người bình thường có ai chịu nổi không?

Ngọc Hữu Đường không thèm kéo chăn, chân vẩy giày hai cái, ngủ thẳng cẳng.

Nửa đêm, bên tai hắn có tiếng nữ tử quen thuộc: "Điện hạ..... Điện hạ.... Tỉnh dậy đi..."

Ngọc Hữu Đường mắt nhắm mắt mở: "Làm cái gì vậy Bích Đường, ta muốn ngủ."

"Thái phó..... Đại nhân..... Tìm..... Ngài..... Có..... Chuyện... Óa óa..."

"Không phải chứ," Ngọc Hữu Đường liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen, "Canh ba?"

"Còn không phải, ban ngày không tiện mà." Ngọc Hữu Đường cười gian.

"Hơn nửa đêm thì tiện sao? Hắn vào kiểu gì?"

"Cái này thì nô tỳ cũng không biết, dù sao thì Thái phó đại nhân cũng có đầy biện pháp mà~"

"Hắn ở đâu?"

"Ngay ở hậu viện."

".... Ừm, đi thôi."

Ngọc Hữu Đường đứng dậy, thuận tay kéo áo khoác trên ghế phủ lên người, chậm rì rì đi ra ngoài.

Thái phó đại nhân nhìn qua thấy rất tỉnh táo, đang đứng thẳng phía sau bụi cây, thấy Ngọc Hữu Đường đi đến, hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Thân thể còn chưa khỏe hẳn, sao ăn mặc thế này?"

Dù có mở miệng nói từ ngữ quan tâm, sắc mặt hắn vẫn hờ hững, không cảm xúc. (liệt cơ a~ (: )

Ngọc Hữu Đường vẫn chưa búi tóc, tóc đen chảy dài như suối mượt như lụa, khuôn mặt càng thêm trắng, hắn nở nụ cười nhẹ: "Vì vậy thì ngươi phải nói nhanh lên một chút."

"Không có chuyện gì." Tạ Hủ không nhìn hắn nữa, đi về phía ghế đá thẳng lưng ngồi xuống.

Ngọc Hữu Đường đi theo hắn, ngồi xuống đối diện, nói: "Không có chuyện gì mà nửa đêm đến tìm ta?"

Thái phó đại nhân đưa ra lời giải thích rất thật thà: "Ban đêm tuy dễ bị phát hiện nhưng hành động cũng khá thuận tiện." (Chịu, cứ tưởng đêm thì khó phát hiện chứ. Nguyên văn: Dạ gian bất quá vụ tinh mục, hành động bỉ giao phương tiện. Ai có ý hay hơn thì bảo mình nhá)

Ngọc Hữu Đường cứng họng, trừng mắt nhìn người đối diện.

So với tám năm trước, người này quả thực có thay đổi một chút, không phải là dung mạo mà là ánh mắt nồng nhiệt đã thay đổi...

Nồng nhiệt khi đó, chẳng biết tự bao giờ đã biến thành tĩnh lặng không tranh.

Bây giờ nhìn lại, hình như so với trước kia càng thêm dễ nhìn......?

Ngọc Hữu Đường nhớ lại ngày đó hắn cuống cuồng tới cứu bản thân, có chút mềm lòng, biểu hiện kiên trì hiếm thấy, nói: "Nói, tóm lại là có chuyện gì?"

Người này từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không mạo hiểm nửa đêm lén lút tiến cung tìm hắn.

Thái phó không hề né tránh ánh mắt của Ngọc Hữu Đường, mà bình tĩnh nhìn lại một lát, rồi nói: "Linh Lan."

Dứt lời, Ngọc Hữu Đường kinh ngạc.

Hắn cũng sắp quên mất cái tên này rồi.

Gánh vác cái tên Ngọc Hữu Đường này tám năm, hắn thực sự đã quên tên thật của mình rồi.

Khương Linh Lan.

Đó là tên hắn khi còn là nữ hài tử, nàng từ nhỏ không có phụ thân, theo họ của mẫu thân. Mẫu thân nàng không có tâm nguyện gì lớn, chỉ nguyện nàng bình an lớn lên, liền từ trong sách tìm tên của một loài hoa nhỏ đặt làm tên nàng.

Lòng Ngọc Hữu Đường rung động một hồi, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, đáp lại một chữ: "Ừ."

"Cho." Tạ Hủ nói.

Ngọc Hữu Đường lúc này mới chú ý trước mặt đã có thêm một hộp gỗ tử đàn.

Hình chữ nhật, chạm khắc tinh xảo.

Thái phó đại nhân nhàn nhạt bổ sung: "Năm ngoái lúc nàng cập kê, ta không ở bên cạnh."

"Lễ vật muộn." Hắn nói tiếp.

"Hóa ra ta đã cập kê à." Ngọc Hữu Đường hai tay bưng mặt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Lúc đó ta còn bấm đốt ngón tay tính toán bốn năm sau là đến nhược quán rồi."

Thái phó nghẹn một hồi, không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Trong cung không thể ở lâu, ta đi trước."

"Ừ." Ngọc Hữu Đường cười đáp.

Sau đó... Thái phó vẫn không đứng dậy, góc áo cũng không động.

Còn không đi? Ngọc Hữu Đường nâng mắt hỏi Tạ Hủ.

Ánh mắt Thái phó đại nhân lướt qua hắn, sau đó nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, cứ nhìn chằm chằm không động đậy.

À, hiểu rồi.

Ngọc Hữu Đường giơ tay, cẩn thận cầm lấy cái hộp nhỏ, rồi cẩn thận cất vào trong tay áo.

Thái phó đại nhân lúc này mới thỏa mãn đứng dậy, không nói một lời, quay người rời đi, vừa mới đi được vài bước, đột nhiên bị một tiếng gọi lại.

... .... Là giọng Ngọc Hữu Đường.

Gọi hắn là.... ... "Sư phụ."

Tạ Hủ dừng bước, hắn một thân xanh ngọc, như phát sáng trong bóng đêm, tựa ánh trăng tiến vào trong lòng.

Hắn không đi tiếp nhưng cũng không quay đầu lại. editor: tử linh

Ngọc Hữu Đường biết hắn đang chờ mình, bước nhanh đến trước mặt hắn, nói: "Tay."

Tạ Hủ không rõ ý hắn, không động đậy.

Ngọc Hữu Đường liền nhấc cách tay hắn lên, nâng đến không trung rồi lôi tay hắn từ trong tay áo ra bên ngoài, lật ngửa lên trên.

Tạ Hủ không nhúc nhích cúi đầu nhìn hắn, thành thật mặc hắn hắn xếp đặt.

Ngọc Hữu Đường một tay giữ bàn tay kia, một tay nhẹ nhàng lôi từ trong tay áo một cái lò sưởi nhỏ màu vàng, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, rồi mới nói: "Ban đêm lạnh, ủ ấm."

Ngọc Hữu Đường hơi chớp mắt: "Trả lễ."

Tạ Hủ trong lòng khẽ rung động, tay nắm chặt cái lò nhỏ kia, tay hắn cơ bản không lạnh, nhưng giây phút này cảm thấy cực kỳ ấm áp, thấm thẳng đến tâm can.

Nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nói một chữ: "Được." (quả nhiên liệt cơ ((:, chắc mấy lần ghen trước trong lòng lồng lộn ghê gớm lắm)

Nắm chặt lò sưởi rút tay vào trong tay áo, Tạ Hủ lại dặn dò: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, không ngày mai lúc sắc phong lại buồn ngủ."

Rồi sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Cho đến khi bóng dáng màu xanh hoàn toàn hòa nhập vào màn đêm, Ngọc Hữu Đường mới lấy chiếc hộp nhỏ ra, rồi nhẹ nhàng mở nắp.

Bên trong là một chiếc trâm bạc, kiểu dáng đơn giản thanh nhã, giống như người chọn nó.

Ngọc Hữu Đường lấy chiếc trâm ra, cẩn thận ngắm nhìn, khảm nạm ở đầu chiếc trâm rõ ràng là, là...

... Một bông hoa linh lan bằng bạch ngọc, nhỏ xinh, tinh xảo.

= . . =

Sáng sớm hôm sau, lễ sắc phong Thái tử chính thức cử hành.