Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 55




Ngoài sân truyền đến một trận ầm ĩ, Ngô Tô Nhi từ ghế đứng lên,đi tới viện, trách cứ nói: “Vừa về mà đã ầm ĩ như thế rồi, VươngHưng, Vương Tổ, Tam Cẩu Tử, tắm nhanh lên còn đi ngủ nữa”

“A sao, chờ thêm chút nữa đi” Một trong hai đứa sinh đôi, VươngHưng còn đang hưng phấn hét lên.

“Còn không nhanh lên, xem ngày mai gọi các ngươi có dậy nổikhông, ít dong dài, đi tắm đi” Ngô Tô Nhi giận tái mặt nói.

Hai đứ sinh đôi lúc này mới chịu đi lấy mộc bồn, sau đó chậm rì rìmúc nước.

“A sao, người cũng đi tắm trước đi, lát nữa con sẽ tự đun nước rồitắm sau” Đại Trụ một bên buông đồ trên vai xuống, một bên đốivới Ngô Tô Nhi nói.

“Con cũng nhanh lên đi, bây giờ cũng không còn sớm, coi chừnglàm Giai Nhi tỉnh giấc” Ngô Tô Nhi nghĩ nghĩ chuyện Miêu Nhi,cũng không từ chối, chỉ đối với Đại Trụ căn dặn.

“Hắc hắc, không có việc gì đâu” Vương Đại Trụ nhếch môi cười haitiếng, hắn hiểu Giai Nhi hơn ai hết, Giai Nhi chắc chắn sẽ khôngngủ trước đâu, lúc này chắc còn đang len lén đánh guồng chỉ, Giainhi vẫn còn đang lo lắng chuyện hài tử, chính mình cũng phải nỗlực, để có thể sớm hoàn thành tâm nguyện của Giai Nhi.

Nghĩ tới đây, động tác trên tay của Vương Đại Trụ không tự chủđược mà nhanh lên, hai nồi nước cũng nhanh chóng được nấuxong, Vương Đại Trụ cũng không chờ nước sôi hẳn mà đã múc ra,cấp tốc chà lau thân thể, dập tắt lửa, sau đó có chút hưng phấnmà đi vào phòng.

….

Ngô Tô Nhi sau khi lên giường, trực tiếp đem Miêu Nhi đangcuộn tròn trong chăn lôi ra, hỏi: “Miêu Nhi, con ở bên ngoài xảyra chuyện gì? Có phải Lý Học Tuấn khi dễ con hay không?”

“Mới không phải, không liên qua đến Học Tuấn ca, do ta khôngnghỉ ngơi tốt thôi” Miêu Nhi ở trong chăn buồn bực nói.

“Còn gạt A sao, A sao nhìn con lớn lên, từ khi còn nhỏ, bất cứxảy ra việc gì con đều thích chôn nó vào trong lòng, bây giờ nếumuốn vượt qua trở ngại trong lòng, thì cùng A sao nói một chút,có được không? Lý Học Tuấn có phải không nhịn được kêu con lộng cho nó, làm con sợ rồi phải không?” Ngô Tô Nhi nhẹ nhàngvuốt mài tóc mềm mại của Miêu Nhi hỏi.

“A sao, người nói cái gì vậy, cái gì lộng với không lộng” Miêu Nhi thấp giọng kêu lên, nghĩ đến vài lần thân thiết của Lý Học Tuấnvới mình, rất sợ bị Ngô Tô Nhi nhìn ra cái gì, liền đem mặt vùi hếtvào trong chăn.

“Chuyện này năm trước đáng lẽ A sao nên nói với con, khi đómọi chuyện còn đang rối ren hết cả lên, nên chưa kịp nói, dù saothì con cũng đã xuất giá lấy Học Tuấn, đừng xấu hổ nữa, ca nhitrưởng thành đều phải như vậy cả” Ngô Tô Nhi đem đầu Miêu Nhi từ trong chăn lôi ra, tiến đến bên tai Miêu Nhi lại tinh tếnói tiếp “Học Tuấn lớn hơn con 5 tuổi, bây giờ chính là thời điểm nó nghĩ tới chuyện đó, con cũng nên chủ động, giúp hắn lộnglộng, chớ để nó nghẹn mà hại thân thể, có khi nghẹn đỏ mắt lại đira ngoài làm bậy….”

“A sao, con, con muốn ngủ” Miêu Nhi nghe lời nói của Ngô Tô Nhitrở nên không thoải mái lắm, tiếp tục giả bộ làm đà điểu, cắt đứt“tri thức” Ngô Tô Nhi đang muốn truyền thụ.

Lời nói của Ngô Tô Nhi bị cắt đứt, thoáng dừng một chút. Gian nhànày cách âm không hiệu quả chút nào, trước đó cứ nghe lời nóicủa Ngô Tô Nhi thì thầm bên tai, Miêu Nhi lúc đó chỉ nghe âmthanh của Ngô Tô Nhi.

Hiện tại trong phòng an tĩnh lại thì phòngcủa Vương Đại Trụ không xa nơi này lắm truyền đến từng đợt từngđợt âm thanh rõ ràng. Vừa đúng lúc này, Lý Giai Nhi bị Vương ĐạiTrụ đâm vào một lần nữa, thanh âm rên rỉ của Lý Giai Nhi không tựchủ được mà cất cao lên, thanh âm đó làm ngực Miêu Nhi đềurun lên.

“Mấy thứ này con tỉ mỉ nghe đi, A sao nói đâu có sai”

Ngô Tô Nhihạ quyết tâm, ngày hôm nay nhất định phải dạy Miêu Nhi chođến khi nó có thể hiểu hết mọi sự mới được, tiếp tục tiến đến bêntai Miêu Nhi nói: “Con cũng nghe âm thanh của Đại ca và tẩusao sao con rồi đó, Lý Học Tuấn cũng cùng một tuổi với Đại Trụ,đây là độ tuổi sung sức giống như lang hổ vậy, hằng đêm hầu nhưhai đứa nó đều “lộng”, Học Tuấn cũng giống Đại Trụ, con quansát nhiều một chút, sẽ hiểu được thôi”

“Học Tuấn ca không phải loại người sẽ làm xằng bậy, A sao cứ yêntâm đi, con không cần nhìn đâu” Miêu Nhi chôn đầu vào chănnói.

“Ân, nhìn xem con nói cái gì này, hiện tại các con có ở cùng một chỗ hay không vậy?”

“Nạn hạn hán đi qua thì vẫn ngủ cùng một chỗ” Miêu Nhi thànhthật hồi đáp.

“Cái này hảo, nó nếu hăng hái tới, con cứ dùng tay giúp hắn lộng, hiện tại con vẫn còn nhỏ, chí ít còn phải chờ nửa năm nữamới được” Ngô Tô Nhi lại lo lắng nói.

“Con mới không cần” Miêu Nhi có chút kích động nói.

“Làm sao vậy? Miêu Nhi, còn có chuyện gì nữa đúng không? Cùng Asao nói a!”

Ngô Tô Nhi nghĩ Miêu Nhi vẫn còn có điểm khôngthích hợp, bây giờ mới thấy Miêu Nhi không phải biểu hiện rangượng ngùng ca nhi nên có, mà là mâu thuẫn đến cường liệt, cóchút sốt ruột lắc lắc Miêu Nhi “Con là ca nhi, có chuyện gìkhông thể nói cùng A sao a?”

“A sao….. ô ô” Miêu Nhi xoay người, nhào vào trong lòng củaNgô Tô Nhi ủy khuất khóc, kiếp trước một mình mình luôn phảiđối mặt với tất cả mọi chuyện. Đời này, Miêu Nhi cho rằngmình vẫn là nam tử hán, sau khi bị trói lại, còn kém chút nữa là bịđè xuống, trong lòng thật ra rất sợ hãi.

Bây giờ nằm ở trong ngựckhông mấy rộng lớn của Ngô Tô Nhi, rốt cuộc làm cho Miêu Nhi ý thức được mình kỳ thực vẫn còn là một tiểu hài tử, hơn nữacòn rất mong có được sự che chở, bảo vệ của người thân.

“Ô ô….. người xấu, bọn họ trói Miêu Nhi lại, khí lực thật lớn…. ô ô…. xé ráchquần áo của Miêu Nhi… người xấu…. ô ô… hai người… còn véo Miêu Nhinữa, ô ô…..”

Ngô Tô Nhi trong lòng cả kinh, đem Miêu Nhi gắt gao ôm vàotrong ngực “Có phải vì như vậy mà Lý Học Tuấn đem con đưa trởvề đây không, nó cảm thấy…”

Yêu thương ôm Miêu Nhi vào trong lòng, Ngô Tô Nhi âm thầmtự trách mình quá nóng ruột, hẳn là phải nghe Miêu Nhi nói ratrước, thảo nào Miêu Nhi đối với chuyện của đàn ông và ca nhitrong lúc đó lại mâu thuẫn đến như vậy, mình thật đúng là chếttiệt mà, còn kêu Miêu Nhi giúp Lý Học Tuấn lộng…

“Đều không phải, hức, ô ô, Học Tuấn ca, Học Tuấn ca đi cứu Miêu Nhi, người xấu chạy…” Miêu Nhi thấy Ngô Tô Nhi sinh khí vớiLý Học Tuấn, liền nhanh giải thích nói.

“Được rồi, được rồi, không có việc gì, không có việc gì, con nếukhông muốn ở cùng với Lý Học Tuấn nữa, thì ở nhà đi, A sao dưỡng con” Ngô Tô Nhi vỗ lưng Miêu Nhi, thoải mái nói.

Miêu Nhi khóc một hồi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, kỳ thực,mình cũng không có chuyện gì, chỉ là bị dọa một hồi, khóc quá lạithành ra nũng nịu cũng không có ý tứ lắm.

“A sao, được rồi, người yên tâm đi, hai người xấu còn chưa kịp làmgì con thì Học Tuấn ca đã tới rồi, con không có việc gì đâu”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, xảy rachuyện như vậy, sao không nói sớm cho A sao biết, còn ở đó buồnbực một mình” Ngô Tô Nhi yêu thương nói: “Lần này về nhà rồi thìở lại mấy ngày đi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, nhanh ngủđi, sau đó kể với A sao mấy chuyện tốt mà con ở bên ngoài gặpđược”

“Ân, A sao cũng nhanh ngủ đi” Miêu Nhi ghé vào trong lòngNgô Tô Nhi không nhúc nhích, hì hì, đêm nay ngủ ở trong lòng củaA sao đi.

Sau khi nói ra được, Miêu Nhi một lòng đem chuyện đó đểxuống, nơi này có người nhà của mình, người xấu nếu như dámđến thì mình cũng không sợ, một đêm này Miêu Nhi rốt cuộckhông còn mơ thấy hai tên đó nữa, hơn nữa, cách đó không xa cònthỉnh thoảng truyền đến các loại âm thanh làm Miêu Nhi khôngcòn sợ hãi khi nằm mơ nữa.