Ta Không Làm Thiếp

Chương 82: Hận nhau




Lưng Thẩm Lan dán vào vòm ngự.c nóng hổi của Bùi Thận, chính diện hứng lấy mưa bụi triền miên giăng ngập lối.

Ngựa phi nước đại không dừng vó, mưa bụi tạt vào mặt khiến Thẩm Lan lạnh run cầm cập.

Càng tệ hơn đó là cả cơ thể Thẩm Lan cơ hồ bị Bùi Thận kìm chặt cứng trong ngực. Nàng vừa giãy dụa, tay trái Bùi Thận đặt bên eo nàng lập tức phát lực, dường như có thể khoảnh khắc bóp gãy eo của Thẩm Lan.

Thẩm Lan chịu đau, giãy giụa mắng: “Buông tay ra!”

Cách biệt sáu năm, Bùi Thận lần nữa được nghe lại giọng nàng, trong lòng chua xót không thôi. Y theo bản năng định cúi xuống hôn nàng, chợt nhớ tới nàng đã gạt mình như thế nào, lại dửng dưng sắt đá chứng kiến y đau lòng tưởng chết ra sao, chợt cảm thấy phẫn hận khôn cùng, lạnh lùng kẹp chặt lấy bụng ngựa.

Con ngựa lông vàng đốm trắng được lệnh, phi vút lên như tên bắn khỏi cung, chỉ mất một lát đã về đến phủ Tổng đốc.

Gió mưa rét lạnh thấm vào xương cốt, lúc Thẩm Lan bị Bùi Thận ôm xuống khỏi lưng ngựa, cả người nàng đã run lẩy bẩy không khống chế được.

Bùi Thận ôm nàng, co chân đá phăng cánh cửa gỗ sơn đen của phòng chính. Đám nha hoàn theo hầu đằng sau thấy dáng vẻ ấy của y, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ vội vàng đốt đèn rồi lui cả ra ngoài.

Trong phòng một mảnh vắng lặng, cả hai người đều ướt đẫm nước mưa, trên áo quần còn dây đầy máu của Bùi Thận.

Thấy Bùi Thận ôm nàng đi thẳng tới cạnh giường, Thẩm Lan nhất thời kinh hoàng giãy giụa: “Thả ta xuống.”

Bùi Thận chẳng buồn để ý sự giãy giụa của nàng, chỉ một mực kìm chặt nàng trong lòng, sau đó ném Thẩm Lan lên tấm chăn gấm trải giường.

Dáng dấp Bùi Thận cao lớn, nước mưa trên người từng giọt rơi lộp độp dưới chân y. Áo quần thấm đầy máu, mặt mũi y toát ra vẻ hung bạo ác độc nhìn nàng, Thẩm Lan bỗng thấy hãi hùng khiếp vía, theo bản năng co người rụt vào trong góc giường. 

Thấy nàng trốn tránh y, Bùi Thận vừa đau lòng vừa phẫn hận, dùng tay trái hung hăng bóp chặt lấy eo Thẩm Lan, tay phải xé phần vải vóc trên bả vai nàng xuống.

Khuôn mặt Thẩm Lan trắng bệch, vùng vẫy giãy đạp không ngừng: “Ngươi làm gì đó! Buông tay ra! Buông tay ra!!”

Bùi Thận mặt mũi sa sầm, gồng lực tay phải xé nát từng lớp áo trên vai nàng.

Nơi bả vai mượt mà trắng như tuyết, tại vị trí gần xương quai xanh, có một đóa hoa nho nhỏ lẳng lặng nằm đó.

Ấy là vết bớt của Thẩm Lan. Lần đầu bỏ trốn, nàng từng lấy ra để lừa Bùi Thận, bảo rằng người nhà dựa vào vết bớt này mới tìm thấy được nàng. Năm đó Bùi Thận muốn vẽ bức Mai đỏ giữa trời tuyết, cũng là bởi vì vết bớt hình đóa hoa này của nàng.

Từng cánh hoa xếp chồng lên nhau, tựa đóa hoa đào, tựa hoa mai đỏ, lại dường như hải đường rũ xuống trên cành, điểm xuyết trên làn da trắng muốt như ngọc của nàng, càng hiển hiện nét tinh xảo diễm lệ, rực rỡ mỹ miều, trông hết sức đẹp mắt.

Đầu ngón tay thô ráp của Bùi Thận nhẹ nhàng lướt qua đóa hải đường ấy. Đóa hoa này, y từng vuốt ve vô số lần, từng hôn lên vô số lần, tuyệt đối không bao giờ có thể nhận lầm.

Bùi Thận trong khoảnh khắc chợt cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Đến tận lúc này, y mới có thể xác nhận, đây quả thật là nàng.

Nàng vẫn còn sống.

Chỉ bốn chữ này thôi, hồ như có thể để Bùi Thận nuốt xuống sáu năm gió thảm mưa sầu, chỉ còn lại niềm may mắn biết ơn. 

Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.

Hốc mắt Bùi Thận khô chát đến sắp sửa rơi lệ. Ngàn vạn lời lẽ xoay vần trong lòng, tiếc thay tất cả nỗi niềm đều như mắc kẹt nơi cổ họng, một chữ bẻ đôi cũng không thốt ra được. Y chỉ biết duỗi tay tóm lấy nàng ghì chặt vào lòng, chặt đến mức hầu như muốn bóp vụn toàn bộ xương cốt trên người Thẩm Lan.

Y năm đó áo gấm mũ ngọc, khí phách bừng bừng, có từng bao giờ tỏ thái độ chua xót thẫn thờ, mờ mịt đáng thương như thế. Lòng Thẩm Lan vậy mà bỗng thấy đôi chút xót xa.

Bùi Thận ôm nàng, dán gương mặt mình lên gương mặt Thẩm Lan, cọ xát bên tóc mai của nàng, lẩm bẩm nói: “Vì sao phải gạt ta?”

Trong một chớp mắt, ký ức của Thẩm Lan tua ngược lại năm tháng đó nàng bị Bùi Thận nhốt trong phủ, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều phải cầu xin y đồng ý. Ba lần đào vong thất bại, mãi cho đến lần cuối cùng, nàng phải nhảy vào sóng to gió lớn đánh cược tính mạng, hy vọng nhờ chết mà được sống.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan lạnh mặt: “Ta cùng đại nhân xưa nay không quen biết, cớ gì nói tới chữ lừa?”

Xưa nay không quen biết?

Đến tận hôm nay, nàng lại vẫn mưu toan lừa y?! Bùi Thận sống sờ sờ bị nàng đốt lên cơn thịnh nộ, lòng may mắn biết ơn nàng vẫn còn sống trôi qua, bây giờ chỉ sót lại lửa giận ngập trời.

“Ngày đó sóng thủy triều dâng trên sông Tiền Đường, ta phái người dò tìm thi thể ước chừng sáu ngày, thời gian nhập quan hạ táng ước chừng nửa tháng. Lúc ấy đã tới đầu tháng chín, nàng sợ ta không tin nàng đã chết mà lục soát khắp nơi, cho nên nàng nhất định không dám nhúc nhích hành động gì. Nói cách khác, nàng một mực trốn ở Hàng Châu đợi ta hạ táng xong xuôi xác người kia.”

Thẩm Lan lặng im không đáp. Bùi Thận quá thông minh, chỉ một nháy mắt đã đoán ra được chân tướng đằng sau tất cả. Thẩm Lan đích thật là đầu tháng chín mới khởi hành rời khỏi.

Bùi Thận nói tới đây, hai tay như gông sắt bóp chặt bả vai nàng, ép Thẩm Lan nhìn thẳng vào y, từng câu chất vấn ngập tràn oán hận: “Nàng trơ mắt nhìn ta dùng lễ chế dành cho vợ cả để hạ táng một cái xác vô danh. Nàng nhìn ta đau lòng khổ sở, mặc ta tự hủy thân xác, mặc ta ốm o gầy mòn. Nàng liệu có từng thấy hối hận dù chỉ nửa phần?!”

Thẩm Lan nhìn y, thấy y cắn chặt khớp hàm, cũng thấy được nỗi thù hận chôn sâu nơi đáy mắt y.

“Ta không hối hận.”

Nàng gằn từng chữ một, từng chữ tựa đao.

Bùi Thận co rúm lại một chút, đột ngột cảm thấy đau lòng khôn kể, xương cốt máu thịt như bị nàng tùng xẻo đến máu tươi đầm đìa.

Sáu năm tương tư, mười năm tình nghĩa, trong mắt nàng chỉ nhẹ như hạt bụi.

“Nàng đúng là hạng không tim.” Bùi Thận chăm chú nhìn nàng, tựa cười tựa khóc, “Kẻ nhẫn tâm nhất trong thiên hạ này.”

Bả vai Thẩm Lan bị nắm chặt đến đau nhức, nàng định phản bác, lại thấy Bùi Thận bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Thẩm Lan sửng sốt, ngay sau đó, Bùi Thận gập người cúi đầu xuống, hung dữ cắn lên đóa hải đường trên vai nàng.

“A ——” Thẩm Lan hét một tiếng thảm thiết.

Lòng Bùi Thận dấy lên một niềm sung sướng trong cơn tuyệt vọng. Y nghĩ, ta đau đớn thành như vậy, sao có thể để nàng dửng dưng?

Nàng cũng phải đau, phải đau đớn khôn cùng hệt như y vậy. Nàng cũng phải trải qua niềm đớn đau khắc khoải mà y gắng gượng suốt sáu năm qua, nhưng lần thất thần tỉnh mộng sau cơn say rượu, mấy độ buồn bã hao gầy, cơ hồ tự sát mong vơi đi thống khổ.

Thẩm Lan đau đến trào nước mắt, dùng hết sức lực để đẩy y ra: “Ngươi buông ra! Bùi Thận! Buông ra!”

Thật lâu sau, Bùi Thận mới chịu buông ra. Hai hàm răng y ngập máu, từng giọt đỏ tươi rực rỡ ấy đều là máu của Thẩm Lan.

Lòng Bùi Thận bi ai cực độ, nhưng y lại sung sướng mà bật cười thật to. Y quá hận, hận đến nỗi muốn cắn xé hết thảy xương cốt da thịt trên người Thẩm Lan xuống, nghiến răng uống máu của nàng, để nàng nếm thử nỗi đau mà y phải chịu suốt sáu năm qua. Lại nhai nát toàn bộ da thịt xương cốt của nàng nuốt vào trong bụng, để cho nàng vĩnh viễn không bao giờ rời xa y nữa.

Thẩm Lan cũng mặc kệ y nổi điên, lập tức ngoảnh đầu quan sát miệng vết thương. Da thịt nàng mềm mại, lúc này phần da viền ngoài vết bớt đã hằn lên một dấu răng, máu tươi liên tục trào ra không ngừng.

Thẩm Lan vừa đau vừa tức, không nhịn được chửi một câu th/ô tục: “Đồ con rùa khốn nạn!” Nàng phẫn nộ vung tay tát Bùi Thận một cái.

Nhưng Bùi Thận tập võ lâu ngày, phản xạ cực kỳ nhanh nhạy, nhẹ nhàng chụp gọn cánh tay nàng. Thấy nàng đau đến rưng rưng nước mắt, tức giận ngập tràn trừng mắt nhìn y, Bùi Thận cảm thấy sảng khoái vô cùng, cười lạnh nói: “Dấu răng cắn sâu thế này, thế nào cũng để lại sẹo.”

Y còn dám nói! Thẩm Lan hoàn toàn bị chọc giận, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ nợ máu phải trả bằng máu. Nàng nắm lấy cánh tay trái của Bùi Thận, dữ tợn há miệng cắn xuống.

Tay trái của Bùi Thận bị dao khắc vạch một đường dài vắt ngang gần hết lòng bàn tay, máu vốn đã ngừng chảy, khô lại thành một đường chặn kín miệng vết thương. Mà nhát cắn của nàng khiến miệng vết thương lần nữa rách ra, máu phun như suối.

Bùi Thận rên một tiếng, nhưng tay trái càng đau một phần, nỗi chua xót trong lòng y tưởng chừng có thể vơi nhẹ đi một chút.

“Nàng cắn đi. Cắn càng sâu càng tốt.”

Cắn rách, đập vỡ tan nát cả hai ta. Lại một lần nữa dùng những mảnh vỡ ấy, đắp lại thành ta và nàng.

Để trong ta có nàng, trong nàng có ta.

Thẩm Lan oán hận cắn một lát, thấy Bùi Thận giống như không hề biết đau, chẳng hề mảy may nhíu mày lấy một chút, nàng bỗng thấy thật là tẻ nhạt.

Nhưng vai nàng còn đang đau đớn, trong lòng thì ngập tràn tức giận, định bụng mở miệng đâm chọt y vài câu, lại thấy Bùi Thận bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Lan ngẩn ra nhìn theo. Một lát sau, Bùi Thận quay về với thuốc trị thương, vải bông và nước gừng.

“Để tự ta làm.” Thẩm Lan lạnh mặt, trước tiên bưng chén nước gừng lên uống cạn.

Bùi Thận im lặng không đáp, phẩy tay đổ thuốc lên miệng vết thương của hai người, rồi quăng lọ thuốc quay sang rót chén nước gừng uống một hơi. Ngay sau đó, y tóm lấy Thẩm Lan đi thẳng vào nhà tắm.

Thẩm Lan kinh ngạc thảng thốt, ra sức vùng vẫy: “Ngươi làm gì đó! Thả ta xuống! Bùi Thận!”

Bên trong nhà tắm có xây một bể tắm nhỏ, dùng đá cẩm thạch gọt giũa mà tạo thành. Nha hoàn, bà vú đã đổ đầy nước ấm từ trước, lúc này hơi nóng lượn lờ bay lên không trung.

Bùi Thận bình tĩnh vịn chặt Thẩm Lan vào lòng, lột bỏ tất cả áo quần váy vóc của cả hai, sau đó bế Thẩm Lan bước vào bể tắm.

Thấy vẻ mặt y lẳng lặng tỉnh táo, không còn nữa vẻ hận thù cay độc ban nãy, Thẩm Lan ngược lại càng thêm e sợ. Nàng biết rõ y chỉ tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, kỳ thật trong lòng chỉ sợ hận không thể lột da rút gân, nghiến răng uống máu nàng cho hả dạ.

Cho nên vừa bước vào trong bể, Thẩm Lan liền vội vàng định trốn vào một góc, còn mở miệng khuyên nhủ: “Bùi Thận, ngươi đường đường là Tổng đốc Xuyên Hồ, việc gì phải….Ưm.”

Thẩm Lan rốt cuộc không nói thêm được gì nữa. Bùi Thận không muốn nghe nàng nói những thứ này, chỉ một mực ghì nàng vào lòng. Cánh tay của y cứng như gông sắt, Thẩm Lan đừng hòng giãy giụa dù chỉ một chút.

Một vết răng làm sao mà đủ? Bùi Thận chỉ cần nhớ lại sáu năm qua bản thân như một đứa ngốc mặc nàng đùa bỡn, nàng xem toàn bộ tình cảm chân thành của mình như vở hài kịch, nàng chẳng hề mảy may hối hận vì đã bỏ đi.

Nàng không yêu y.

Bùi Thận chỉ cần nghĩ đến những điều này, liền hận không thể moi tim móc gan của nàng ra xem thử bên trong sắt đá cứng rắn đến cỡ nào? Xong rồi lại đập vỡ xương cốt của nàng ra, cắn nuốt lấy máu thịt nàng, khiến nàng dù sống hay chết đều vĩnh viễn chỉ có thể kề cận bên cạnh y.

Y tàn nhẫn cắn thật mạnh xuống, đương trường cắn cánh môi Thẩm Lan bật máu. Thẩm Lan vốn dĩ tánh nết ương ngạnh bất khuất, biết không còn hy vọng trốn thoát, nàng nhịn đau rát mở miệng chống trả quyết liệt.

Hai người này đâu phải là đang hôn môi, rõ ràng là hóa thành dã thú ôm lòng thù hận mà cắn xé đối phương.

Thẩm Lan cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi cảm thấy cánh môi đau đến mất đi cảm giác, Bùi Thận mới chịu ngừng lại.

Bọn họ gần gũi, khắng khít dán chặt lấy nhau. Bùi Thận nôn nóng cúi xuống, gấp gáp vừa hôn vừa cắn lấy khuôn mặt nàng, sau đó tới cổ, rồi xương quai xanh……

Thẩm Lan không nói một lời, cho đến khi Bùi Thận hôn xuống chiếc cổ trắng muốt của nàng, nàng mới bỗng nhiên nói: “Hôm nay nếu ngươi dám cưỡng ép ta, có tin ta lại bỏ trốn thêm lần nữa?”

Hơi thở của Bùi Thận cứng lại, mất một lúc lâu, ánh mắt y lạnh lẽo, oán hận nói: “Ta nếu lại thả nàng bước chân ra cửa một bước, đúng là uổng làm quan to nhất phẩm.” 

Dùng mười năm cũng chưa thể giữ được trái tim nàng, vậy thì giữ lại cơ thể nàng đi. Sống chung giường, chết cùng huyệt.

Nghe vậy, Thẩm Lan rũ mí mắt, trong lòng tràn ngập một nỗi bi thương mà theo cùng với đó cũng là vô tận thất vọng.

Sáu năm đã qua, vậy mà Bùi Thận không hề thay đổi dù chỉ một chút. Bản tính y vẫn coi mình là trên hết như cũ, tất thảy người khác đều phải làm theo ý y. Hoặc có lẽ là, y thực ra cũng có chút thay đổi, trở nên càng thêm tàn nhẫn, khôn khéo, xảo trá, kín kẽ, không thể lại bị tìm thấy chút sơ hở nào.

“Bùi đại nhân.” Thẩm Lan gọi y một tiếng, khiến Bùi Thận cúi đầu nhìn nàng.

Vẻ mặt Thẩm Lan nhẹ nhàng bình thản, giống như chân thành muốn bộc bạch cõi lòng cùng y.

“Bị ngài nhốt trong phủ, đánh mất tự do và tôn nghiêm, đối với ta mà nói cũng đồng nghĩa với cái chết vậy. So với việc bị ngài chậm rãi mài đao cứa chết, chi bằng để ta nâng đao tự kết liễu mình.”

Bùi Thận ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào nàng. Mặt mày ửng hồng hây hây giữa làn hơi nước, sao mà xinh đẹp lạ thường. Thanh cao như nước, lộng lẫy tươi đẹp, vẫn vẹn nguyên dáng vẻ ngày xưa ấy. Ngay cả khí tiết năm đó, cũng chưa hề sứt mẻ mảy may.

Từ biệt sáu năm, cốt cách như cũ.

Thẩm Lan cũng giương mắt chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn khí phách của y, thật lâu sau, nàng chậm rãi thì thầm:

“Ngài có tin ta thật sự dám tự kết liễu mình?”

Bùi Thận vậy mà bỗng thấy trong lòng dè dặt một nỗi hoảng sợ, bởi y biết Thẩm Lan thật sự có thể làm được. 

Năm đó nàng thả người gieo mình vào sóng gió ngập trời ở Tiền Đường, đó là thật sự quyết chí đi tìm sự sống nơi cửa tử. Chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể mất mạng trong khoảnh khắc. Nhưng dù biết là vậy, ngày ấy nàng vẫn khẳng khái không quay đầu lại mà nhảy vào lòng sông mênh mông.

Lần nữa nhớ lại quang cảnh lúc nàng rời đi, Bùi Thận hận đến nghiến răng nghiến lợi, thần sắc hung ác âm u hỏi: “Nàng rốt cuộc muốn ta phải thế nào?!”

Nghe y hỏi vậy, Thẩm Lan ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sắc mặt y tuy rằng vẫn phẫn nộ như trước, nhưng ngữ điệu bất giác đã mềm đi mấy phần.

Thẩm Lan bất chợt không biết nên vui hay buồn. Lần này, nàng dùng chính tánh mạng của mình ra để cò kè mặc cả, cuối cùng đã khiến Bùi Thận chịu cúi đầu.