Đợi đến khi Bùi Thận cùng Thẩm Lan tới được chùa Hưng Long cũng đã là nửa buổi chiều, trông thấy bốn phía quanh miếu thờ đông như trẩy hội, nườm nượp tắc cả lối vào.
Các sĩ tử mặc lan sam nắm tay trò chuyện, khí khái bừng bừng. Những nhà quyền quý áo gấm quần hoa hoặc là ngồi trên lưng ngựa, hoặc là ngồi kiệu lớn khắc hoa. Lại thấy có những phụ nhân, nương tử váy lụa phất phơ, tóc trâm má phấn, mỉm cười bước đến. Còn có những gánh hàng rong rao hàng khắp nơi, nào “Cờ xào cờ xào”, “Khế rim mật ngọt lịm”, “Hoành thánh trâu sa”……
Còn có đội rước thần diễu hành khua chiêng gõ trống, rồng rắn uốn lượn thật dài, khó mà thấy được đâu mới là điểm cuối.
Du khách trên đường túm tụm, chen vai kề cánh, thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười rộn ràng hân hoan.
“Nhảy hay lắm! Nên thưởng! Gia thưởng ngươi ——” tiền đồng rơi xuống như mưa.
“Cái tên bị đao găm trên lưng kia, khóc trông giả quá, không bằng kẻ tù tội đứng cạnh!”
“Ai nha, dựng cờ rồng rồi ——”
Dòng người lui tới dập dìu. Chỉ độc Thẩm Lan, lẳng lặng đứng giữa đám đông.
“Nghĩ gì đó?” Bùi Thận nắm tay nàng, cười hỏi.
Thẩm Lan có một thoáng ngẩn ra, trong phút chốc bỗng nhớ tới ngày đó Bùi Thận dẫn nàng đi hội chùa ở miếu Kim Long Tứ Đại Vương, khung cảnh cũng náo nhiệt giống thế này. Nuốt đao phun lửa, hát tuồng múa kiếm, nhảy dây đá cầu…
Ba năm trước đó Thẩm Lan vất vả tìm đường sống, rồi sáu năm tiếp theo lại liều mình phấn đấu. Đến tận phút giây này, mọi việc rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc.
Nàng không cần lo lắng làm sao mới có thể tiếp tục tồn tại, không cần từng giây từng phút lo lắng có ai sẽ phát hiện bí mật của mình. Nàng có người để sẻ chia, cũng có thể tự tay thực hiện vài việc có ý nghĩa ……
Giờ đây lần nữa đi dạo hội chùa, Thẩm Lan chỉ cảm thấy tất cả những gông xiềng từng trói buộc nàng đều tan biến đâu cả.
“Không có gì.” Thẩm Lan cười rộ lên, “Đi! Ngắm hội chùa thôi!”
Nàng chạy đuổi theo người đóng giả Mỹ Hầu Vương đại thánh, vui sướng nở nụ cười. Trông thấy người diễn xiếc rắn liền thất thanh hét lên. Thấy một người nhảy dây không thành, lại không nhịn được mà than thở xuýt xoa.
“Bùi Thận, người kia đá cầu đẹp quá nhỉ!” Nàng giòn giã cất giọng, rồi lại bình phẩm: “Chàng thấy sao? Cây trâm trên đầu Bạch nương nương sắp rơi luôn rồi!” Nói xong, thấy đằng xa có đốt pháo hoa, nàng lại vô cùng hân hoan mà chạy đi xem.
Thẩm Lan nắm tay Bùi Thận chạy xuyên qua đám đông. Nàng cười đến sung sướng, bất chất tất cả mà đuổi theo Mỹ Hầu Vương, đuổi theo gió, đuổi theo pháo hoa, đuổi theo hết thảy những điều mà nàng thích ……
Bùi Thận theo sát nàng, nhìn nàng thoải mái cười to, chạy đến ửng hồng đôi má, hai con mắt óng ánh, ngỡ như chứa cả dải trời sao.
Y chuyên chú nhìn Thẩm Lan, nắm tay nàng, cùng nàng đi đến từng ngõ ngách trong hội chùa.
Đợi khi pháo hoa tan hết cũng đã là đêm khuya thanh vắng, trăng sáng treo cao, ánh sao đầy trời, đám đông cũng tứ tán tản đi.
Bùi Thận nắm tay Thẩm Lan, nhìn khóe miệng cong cong của nàng, không nhịn được mỉm cười hỏi: “Hôm nay nàng vui chứ?”
Thẩm Lan chưa đã thèm mà cười rộ lên: “Vui.”
Bùi Thận cũng không khỏi vui lây.
Hai người tay trong tay, chậm rãi dạo bước trở về cung thành. Cầu Kim Hải từ xa nhìn lại tưởng như một dải lụa ngọc hẹp dài, vắt ngang phía trên hồ Thái D1ch.
Thẩm Lan bước đến giữa cầu dõi mắt trông ra, chỉ thấy trong màn đêm yên tĩnh, lờ mờ như có bức màn sương mềm mại vờn quanh trên mặt hồ.
Trăng thanh liễu biếc, sương khói lặng im.
Có lẽ là chút buồn man mác dư lại sau cơn phồn hoa, lòng Thẩm Lan nhất thời lại ôm đôi phần ngơ ngẩn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy trăng rọi bầu trời, những tia sáng long lanh chiếu xuống, ngỡ như tuyết trắng ngày đông.
Ngàn năm vạn thế, băng luân (1) treo cao. Tha phương cố hương, minh nguyệt như cũ.
Thấy nàng đứng trên cầu ngắm trăng tỏ, vẻ mặt mông lung hoảng hốt, trái tim Bùi Thận thoáng co rúm lại, bản năng bắt lấy tay Thẩm Lan, ngắt ngang: “Sắc trời đã tối, cần phải về thôi.”
Thẩm Lan hoàn hồn, mở miệng trêu đùa: “Đã trễ thế này, Triều Sinh hẳn cũng ngủ rồi. E rằng sớm mai tỉnh dậy thế nào cũng giận dỗi một phen. Chàng tốt hơn hết nên bịa ra một cái cớ thỏa đáng để gạt nó.”
Bùi Thận chăm chú nhìn nàng, thong thả đáp: “Cứ nói là do nàng nằng nặc ép ta phải đi xem hội chùa.”
Thẩm Lan giận dỗi liếc y một cái, bĩu môi: “Không biết xấu hổ.”
Bùi Thận bật cười sang sảng, rồi đan lấy tay nàng, dẫn nàng trở về cung.
Triều Sinh đúng là đã không chờ nổi mà đi ngủ mất. Ghé qua nhìn Triều Sinh một lát, hai người trở về tắm rửa thay quần áo.
Tắm gội xong ra khỏi phòng tắm rồi lên giường. Thẩm Lan bận rộn cả ngày, lúc này buồn ngủ đến díu cả mắt. Nàng thả màn lụa xuống, gối lên gối lụa Hàng Châu màu thiên thanh mềm mại, sửa soạn nhắm mắt đi ngủ.
Ai ngờ nàng vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác được có nụ hôn khẽ khàng chạm lên má, đôi mắt, rồi đến tóc mai……
Thẩm Lan cố gượng mở mắt ra, nhập nhèm nói: “Chàng không mệt ư?”
Bùi Thận cười khẽ. Y tập võ lâu năm, thể lực dư thừa, đâu có như nàng đi mới mấy bước đã bắt đầu than mệt.
Bùi Thận cúi người ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cắn cánh môi Thẩm Lan mà nhâm nhi, bàn tay chai sần xoa lên cơ thể nàng……
Hơi thở của Thẩm Lan dần trở nên mất quy luật, đôi cánh tay ngọc ngà quấn lên cổ Bùi Thận: “Sao chàng lúc nào cũng mê đắm chuyện này thế?”
Bùi Thận ôm chặt lấy nàng, kề sát vầng trán nàng: “Ta thích nàng, dĩ nhiên là luôn muốn cạnh bên nàng.”
“Chàng có bao giờ nghĩ mình cần…Ưm…dưỡng sinh một chút không?”
Bùi Thận thả màn lụa xuống, lẩm bẩm hứa: “Ngày mai, mai bắt đầu dưỡng.”
Chàng đừng hòng gạt ta. Nhưng Thẩm Lan còn chưa kịp thốt ra câu này, đã bị Bùi Thận ôm ngã xuống giường.
……
Nến đỏ lặng lẽ cháy, thời gian dần dần trôi. Đợi đến khi hai người ngừng lại cũng đã là cuối giờ Dần.
Thẩm Lan mỏi mệt gối lên cánh tay Bùi Thận. Trán nàng rịn mồ hôi, má phấn ửng hồng tựa vào lòng Bùi Thận, chớp mắt đã chìm vào mộng đẹp.
Bùi Thận thương yêu khẽ vuốt tóc mai nàng, nghe nhịp con tim nàng đập chậm rãi, hơi thở sâu dần, lại không kìm được mà ngắm nàng chăm chú.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cõi lòng Bùi Thận vẫn luôn ôm một loại cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi. Hiện thực càng tốt đẹp, lòng y càng e sợ.
Sợ đây chỉ là một giấc mộng Nam Kha, để rồi khi tỉnh lại chẳng còn gì nữa.
Y luôn chấp nhất với việc quấn lấy Thẩm Lan, bức thiết gần sát bên nàng, muốn nghe thấy giọng nàng, nghe tiếng nàng đáp lại.
Chỉ có mỗi lúc thế này, y mới có thể cảm thấy hết thảy đều là thật. Nàng sẽ không đột nhiên biến đi đâu mất, sẽ không rời bỏ y, không nhớ thương quê cũ, cũng sẽ không nhớ tới những ký ức kiếp trước.
Bùi Thận theo bản năng ôm ghì Thẩm Lan vào lòng, đan chặt tay nàng, nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, mới khẽ thấy cõi lòng phập phồng rối rắm dần yên ả lại.
Đêm khuya thanh vắng, Bùi Thận kỹ càng nhớ lại xem liệu ban ngày y có chỗ nào làm chưa được tốt? Thẩm Lan có lúc nào mang dáng vẻ không vui?
Nhưng nghĩ đến hội chùa hôm nay, y lại không khỏi nhớ đến hội chùa Kim Long Tứ Đại Vương khi xưa từng dắt Thẩm Lan đi dạo.
Hội chùa Kinh đô, vãn cảnh Trừng Hồ, ngày đông thưởng tuyết, cuối năm đón giao thừa…… Những hồi ức tốt đẹp này trong trí nhớ Bùi Thận, có bao nhiêu phần trong đó là Thẩm Lan giả vờ ý đượm tình nồng, chỉ để trốn thoát khỏi y?
Lại hoặc là năm đó ở những khoảnh khắc này, nàng cũng từng cảm nhận được mấy phần vui vẻ cùng tình yêu. Nhưng bởi khi đó nàng cùng Bùi Thận chưa hề bình đẳng, cho nên đa phần chỉ là sự ủ dột, sự nịnh bợ giả dối và bị ép phải phục tùng.
Những hồi ức đó cứ luân phiên đan xen, lặp đi lặp lại tái hiện trong đầu Bùi Thận, khiến y khăng khăng muốn dùng những ký ức tốt đẹp hòng khỏa lấp đi quá khứ chẳng ra sao ấy.
Hội chùa hôm nay chỉ là khởi đầu.
Kế đó, y còn rất nhiều việc muốn dẫn Thẩm Lan đi thực hiện. Để cho đến một ngày, Thẩm Lan quên hết đi những quá vãng yêu hận khúc mắc đó, chỉ còn lại những tháng ngày tươi đẹp này thôi.
Bùi Thận siết chặt nàng thêm chút, kề thật sát gần để đôi mái tóc quyện vào nhau. Mà trong lòng y lại tiếp tục lập ra những kế hoạch, tiếp theo phải dạy nàng cưỡi ngựa, tháng sáu lại đưa nàng đi dạo Trừng Hồ lần nữa, cuối đông thì cũng nhau thưởng tuyết……
Năm tháng thong dong, cùng người sánh bước.
Chú thích:
1 Băng luân: (từ cũ) bánh xe tuyết, tức chỉ ánh trăng. Tham khảo thêm các bài thơ có sử dụng từ này tại đây, đây
Lời Editor: Cách khai thác của tác giả khiến mình cảm giác Bùi Thận có một số biểu hiện của người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương mà cụ thể có lẽ là sau sự kiện sông Tiền Đường. Tuy nhiên vì không có chuyên môn về tâm lý học nên mình sẽ không khai thác sâu hơn ^^ Các nàng có hứng thú có thể tham khảo thêm nhé.
Vậy là chuyến hành trình của Lan và Thận đã khép lại sau trang sách. Dù vậy, có lẽ ở thế giới đó, họ sẽ lại có những hành trình mới được bắt đầu. Chúc cho những hoài bão, khát vọng của cả hai có thể trở thành sự thật và chúc cho cuộc hôn nhân của hai bạn sẽ luôn viên mãn và như ý.
Xin tạm chia tay quý bạn đọc thân mến tại đây, xin chúc các bạn nhiều sức khỏe và niềm vui trong cuộc sống. Mong sớm được gặp lại các bạn trên những chuyến hành trình tiếp theo ^^~