Ta Không Làm Thiếp

Chương 107: Nức nở không thành lời




Khoảnh khắc thốt ra những lời này, Thẩm Lan lòng đau như cắt, nghẹn ngào muốn rơi lệ.

Thấy mắt nàng chợt đỏ ửng, trái tim kinh hoàng giận dữ của Bùi Thận đã vội nguội đi: “Làm sao mà nàng lại có ý nghĩ đó?”

Thẩm Lan mỉm cười lắc đầu, gương mặt nàng dù còn vương nụ cười, nhưng giọng nói đã dẫn chuyển nghèn nghẹn: “Mấy ngày trước Thất Tịch ngài hỏi Triều Sinh có muốn làm Thái Tử không, ngài bảo Triều Sinh chưa hề đáp lời. Thế là ta hiểu, nó muốn.”

“Rồi đến Thất Tịch, tết Trung Nguyên ngài dẫn Triều Sinh ra ngoài chơi, Triều Sinh rất là vui vẻ.”

Nói tới đây, nàng ngơ ngẩn nhìn Bùi Thận, tinh thần lâng lâng, lẩm bẩm nói: “Có lẽ đi theo ngài, đối với Triều Sinh mà nói, mới là lựa chọn đúng đắn hơn.”

Bùi Thận thấy nàng như vậy, đã không kìm được cơn giận, lại không khỏi hoảng sợ vô cùng, vội vàng duỗi tay nắm lấy cổ tay Thẩm Lan: “Nàng chớ nói bậy. Nếu nàng không theo ta, ta cần Triều Sinh làm gì kia chứ?”

Chẳng lẽ Bùi Thận không thể sinh được đứa bé nào khác sao? Y có lẽ là ưu ái Triều Sinh vì sự thông minh kháu khỉnh của nó, nhưng đa phần vẫn là do yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.

“Nếu nàng muốn ta dẫn Triều Sinh đi, nàng cũng phải theo ta!” Bùi Thận gằn giọng, nắm khư khư cổ tay Thẩm Lan tựa như sợ nàng chạy đi mất.

Thẩm Lan bị y nắm chặt đến đau cả tay, nàng cũng lười giãy giụa. Lòng nàng biết rõ Triều Sinh muốn theo Bùi Thận, có lẽ là sau khi chịu k1ch thích từ cái đêm gặp Vương Bổng, nó cảm thấy chỉ có làm hoàng đế mới có thể bảo vệ được nàng.

Hoặc là tính chuyện thực tế hơn nữa. Nếu mai này Bùi Thận có đứa bé khác, người kia lên ngôi rồi lẽ nào sẽ bỏ qua cho Triều Sinh sao? Cả đời Triều Sinh không thể vào giới sĩ lâm làm quan, cũng không cách nào trở thành vĩ nhân, chỉ có thể cam nguyện làm một người bình thường. Thẩm Lan sao nỡ để Triều Sinh sống tầm thường cả đời như vậy.

Triều Sinh không sai, Thẩm Lan không sai, nhưng mọi việc rốt cuộc đã tới nước này —— hễ là nàng không muốn thành hôn với Bùi Thận, nàng sẽ mất đi Triều Sinh.

Nhưng Thẩm Lan là một cá thể độc lập, nàng không cách nào ép mình thỏa hiệp, vì Triều Sinh mà chịu cảnh bị vây sau tường cao nơi cung cấm. Vì thế kết quả là, Thẩm Lan sắp sửa mất đi mối liên hệ duy nhất của nàng với thời đại này.

Thuở đến đây lẻ loi một mình. Trải qua mười năm nỗ lực phấn đấu, đến khi tưởng chừng như có trong tay chút tiền của cùng địa vị, thực tế vẫn là một mình lẻ loi.

Trốn không thoát Bùi Thận, cũng không thoát được thời đại này.

Bi ai như nước thủy triều không ngừng dâng lên, dần tràn qua tứ chi, rồi trái tim, cho đến hoàn toàn che kín mũi miệng nàng.

“Bùi Thận, ta mệt rồi, ngài về đi.” Thẩm Lan khẽ thì thầm.

Nàng ngồi lặng lẽ trên ghế hoa hồng, bóng hình mảnh khảnh hao gầy, yếu ớt như một mảnh lá thu chực chờ rơi rụng.

Bùi Thận vừa đau vừa sợ, cắn răng nói: “Nàng cứ thích suy nghĩ đâu đâu. Chỉ cần nàng chịu thành hôn với ta, hết thảy đều có thể dễ dàng được giải quyết.” Triều Sinh tất nhiên sẽ trở thành Thái Tử, Thẩm Lan cũng không cần ly biệt Triều Sinh.

Thẩm Lan lắc đầu: “Sáu năm trước, ta nỗ lực lâu như vậy chỉ vì muốn chạy khỏi tường cao của phủ Tuần phủ. Chẳng lẽ lúc này ta lại chủ động nhảy vào tường vây trong cung?”

Bùi Thận nắm chặt khớp tay nàng, vội vã nói: “Ta có bao giờ định nhốt nàng đâu chứ?”

Thẩm Lan cười cười, phảng như đang trào phúng sự ngây thơ của Bùi Thận: “Ta vào cung có lẽ sẽ trở thành Hoàng Hậu, nhưng rốt cuộc vẫn là cấp dưới của ngài, vẫn phải nghe theo lệnh ngài. Phế hay lập đều dựa vào ngài, ngài muốn bỡn cợt ta thế nào cũng được. Chẳng khác gì sáu năm trước.”

Nói đến đây, Thẩm Lan nở nụ cười tự giễu: “Mà thực ra kể cả bây giờ cũng thế. Ta chỉ là thương nhân, ngài lại là thiên tử tương lai. Chẳng qua ỷ vào ngài có chút tình nghĩa với ta nên mới dám cả gan làm càn như thế mà thôi.”

Cũng chính bởi lẽ ấy, Thẩm Lan mới cảm thấy tận cùng mệt mỏi.

Nàng nhọc nhằn tựa vào lưng ghế, giọng nói ngậm đầy bi thương: “Bùi Thận, ta nhìn như có vẻ đã trốn thoát, nhưng thực ra vốn dĩ chưa bao giờ thoát được ngài.”

Nàng thế này khiến trái tim Bùi Thận cũng không ngăn nổi chua xót: “Vì sao nàng luôn muốn rời khỏi ta?”

“Vậy ngài sao cứ muốn dây dưa với ta?”

Bùi Thận trong lòng xót xa, trái tim tưởng như bị những lời của nàng c·ấu xé đến m·áu chảy đầm đìa. Y  gian nan mở miệng: “Hai chữ tình yêu, nếu có thể phân trần đúng sai được đã tốt.”

“Đúng vậy, chuyện trên đời này luôn không thể phân rõ đúng sai như vậy đấy.” Thẩm Lan buồn bã mà nghĩ: “Vì sao ta lại gặp phải ngài?” Vì sao sẽ đến thời đại này?

Lời tự vấn của nàng dường như đang hối hận vì sao ngày xưa lại gặp được y. Bùi Thận chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, đau đến không nói được thành lời.

Nhưng cơn đau khi chạm đến ngưỡng cực hạn, cảm giác cũng dường như ch·ết lặng. Y nắm chặt tay Thẩm Lan, nở nụ cười đ·iên c·uồng mà tuyệt vọng: “Hai ta đã dây dưa mười năm trời, sau này sẽ còn tiếp tục.”

Thẩm Lan chợt co rúm lại, vẻ mặt đau thương, nước mắt tràn mi rơi xuống.

Khoảnh khắc này, nàng cơ hồ muốn khuất phục.

Thẩm Lan quá mệt mỏi, có lẽ thành hôn với Bùi Thận rồi, y thấy hài lòng thỏa mãn, sau đó tất thảy mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng cũng ngay sau khoảnh khắc đó, Thẩm Lan lần nữa tỉnh táo lại. Nàng đã nỗ lực lâu đến vậy, nếu cứ thế mà chịu khuất phục, sao mười năm trước không cúi đầu cho xong?

“Bùi Thận, ngài ép ta thành hôn với ngài, đó đồng nghĩa với việc đẩy ta vào đường cùng.” Nàng xốc dậy tinh thần, cố gượng nói.

“Ngài nhất định phải bằng mọi giá ép ta vào cửa tử sao?”

Giọng nàng nhàn nhạt tựa sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, yếu ớt như mảnh lá khô lung lay nơi đầu cành, phảng như có thể tan biến trong nháy mắt.

Bùi Thận sao chịu nổi lời chất vấn này của nàng. Y chỉ cảm thấy từng câu, từng chữ, từng tiếng bản thân thốt ra, đều nghẹn ngào thảm thiết.

“Ta sao lại muốn ép nàng vào chỗ ch·ết? Rõ ràng là nàng không chịu ngoái lại nhìn ta.”

Bùi Thận nắm chặt cứng đôi tay Thẩm Lan, đau lòng tưởng ch·ết. Mắt y dần nhòe ướt, hầu như sắp tuyệt vọng: “Nàng có tình ý với ta, vì sao không chịu nhận?”

Thế thì sao chứ? Thẩm Lan cắn chặt răng ngà, chặt đến độ muốn rách cả má trong, nàng gằn từng chữ: “Giữa hai chúng ta, kết cục tốt nhất đó là kiếp này không còn gặp lại.”

Trong nháy mắt, gương mặt Bùi Thận đột nhiên nghệch ra. Có lẽ là cơn đau đã vượt quá ngưỡng chịu đựng, bỗng thoáng chốc không còn cảm nhận được gì cả.

Nhưng ngay sau đó, cơn đau rào rạt ào tới, khiến Bùi Thận đau đớn đến gập cả người lại. Nỗi đau đột ngột làm y bản năng buông lỏng tay Thẩm Lan ra.

Rồi vội vàng chụp lại càng chặt hơn nữa.

“Nàng đừng mơ!” Bùi Thận lạnh lùng nói. Hôm nay y vốn ôm lòng ganh ghét đến đây, lúc này bị Thẩm Lan liên tục từ chối càng trở nên đau buồn, uất hận. Bùi Thận duỗi tay kéo Thẩm Lan ghì vào lòng, mặt mũi dữ tợn xé đai lưng của nàng xuống, lại bế nàng vào giường ở buồng trong.

“Ngài làm gì đó!” Thẩm Lan kinh hoàng, không ngừng đấm đá y: “Bùi Thận ngài điên rồi! Đầu óc ngài bị bệnh có phải không! Thả tay ra! Ta bảo ngài thả tay ra!!”

Lồ ng ngực Bùi Thận phập phồng dữ dội, đôi mắt chậm rãi đong đầy nước mắt. Y và Thẩm Lan không có tương lai, vĩnh viễn không bao giờ có sau này nữa.

Lòng Bùi Thận dâng lên một nỗi khoái trá đầy tuyệt vọng, y tóm chặt Thẩm Lan, ngậm lấy cánh môi nàng, gặm c ắn đến đầm đìa chảy má·u.

“Nàng vì sao không chịu nhận nàng yêu ta!”

“Vì sao không chịu thành hôn với ta!”

“Nàng có phải còn tơ tưởng Dương Duy Học hay không!”

“Hay là còn nhung nhớ phu quân kiếp trước của nàng?!”

Từng câu từng chữ, đều nhuốm đầy tuyệt vọng, thù hận, cùng với ngọn lửa hờn ghen hừng hực cháy.

Thẩm Lan cứng đờ ra, theo bản năng muốn trốn đi, lệ rơi ào ào như thác đổ.

“Ngài nói cái gì?”

Nước mắt che khuất tầm nhìn của Thẩm Lan. Nàng mông lung ngước nhìn Bùi Thận, tưởng như bị ai đó lột ra xác thân bên ngoài, làm lộ ra bí mật bên dưới, cho nên nàng hoảng hốt muốn trốn tránh.

Nhưng cũng ngay chớp mắt đó, Thẩm Lan chợt ý thức được rằng, bí mật lớn nhất của mình đã bị phát hiện.

Bản năng tự vệ trỗi dậy, nàng ch ảy nước mắt, giãy giụa mãnh liệt, lạnh giọng chất vấn: “Ngài có ý gì?! Bùi Thận! Ngài làm sao biết được? Ta hỏi ngài làm thế nào mà biết được!!”

Từng tiếng hỏi, đều là từng tiếng than khóc của Thẩm Lan.

Bùi Thận nghe vào mà lòng đau như ai vò xé. Y thở hổn hển, hai mắt ngày càng cay xè, chỉ hận không thể buông những lời lẽ độc ác, tàn nhẫn nhất thế gian này để làm đau nàng: “Nàng không chịu thành hôn với ta, là bởi còn nhớ tới phu quân kiếp trước, có phải không!! Nàng ân ái với ta ở đây, phu quân nàng có biết? Hắn có biết nàng bám lên người ta……”

“Bùi Thận!!” Thẩm Lan chịu không nổi những nhục nhã này. Nàng ngửa mặt r3n rỉ, những câu chữ này tưởng như hóa thành bụi gai chực chờ đ·âm nàng đến ch·ết. Nước mắt nàng ào ào chảy xuôi, từng giọt từng giọt nện thẳng vào trái tim Bùi Thận.

Bùi Thận cố nén nghẹn ngào, không thốt ra một lời nào nữa, chỉ là lặng lẽ nhìn Thẩm Lan.

Y yêu nàng, hận nàng, rồi lại không nỡ ép uổng, tr·a t·ấn nàng.

Bùi Thận tuyệt vọng thả lỏng cảnh tay đang tóm chặt tay Thẩm Lan, bi thương mà vùi đầu vào nơi hõm cổ trắng như tuyết của nàng.

Rồi sau đó, Thẩm Lan cảm giác nơi ấy ướt đẫm mà nóng ấm.

Bùi Thận rơi lệ.

Thẩm Lan mờ mịt mà nghĩ, y cũng biết buồn đau sao?

Ý thức được Bùi Thận thương tâm vì nàng, Thẩm Lan bỗng nhiên òa khóc thật lớn. Chính nàng cũng không biết vì sao lại khóc, vì đâu phải khóc thảm thiết đến thế.

Nỗi đau buồn khi phải đột ngột lìa xa cha mẹ, niềm hoảng hốt lúc suýt bị Bùi Thận làm nhục, một mình cô đơn lẻ bóng, mười năm đằng đẵng khốn khổ, cảm xúc sợ hãi đồng thời cũng giải thoát khi bí mật bị vạch trần……

Nước mắt không ngăn nổi, triền miên chảy tràn.

Thẩm Lan khóc thật lâu, thật lâu, khóc như một đứa trẻ lạc vào ngõ cụt, đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng không biết con đường phía trước làm sao để bước tiếp? Càng không biết bản thân mình liệu có còn dũng khí để tiếp tục nữa không?

Bùi Thận ôm nàng vào lòng thật chặt, nhẹ nhàng tỉ mỉ hôn lên tóc mai của nàng.

Thật lâu sau, Thẩm Lan khóc đến lả đi mới ngừng nức nở, nàng tựa vào lòng Bùi Thận nói: “Bùi Thận, chúng ta nói chuyện đi.”

“Được.”

Lời Editor:

Vậy là bí mật to lớn nhất của Thẩm Lan đã bị Bùi Thận phát hiện. Có lẽ là Lan thích nghi tốt, có lẽ Thận chưa từng để bụng nghiền ngẫm tâm tư Lan cho nên mới mất tận mười năm. Đến lúc thực sự để tâm thì chưa được bao lâu Thận đã phát hiện. Như chúng ta cũng biết, con người ở thời kỳ cổ đại vì giới hạn về nguồn lực, họ chưa có lời giải khoa học cho các hiện tượng xảy đến quanh mình. Do đó cách giải thích thường thấy là quy về cho những thế lực tâm linh. Những trường hợp như Thẩm Lan ở phương Đông thì có thể bị cho là y·êu quái c·ướp x·ác (nhưĐát Kỷ trong Đát Kỷ Trụ Vương với truyền thuyết bị hồ ly c·ướp x·ác) hoặc ở phương Tây thì có thể bị vu là phù thủy (witch). Mà dù là ở phương nào chăng nữa, kết cục của họ thường chỉ có một. Lần này người nắm cán là Bùi Thận, cùng chờ xem ngài ấy sẽ làm gì tiếp theo nhé ~

Như mọi khi, xin mời các nàng lại đến với chuyên mục thơ lòng Bùi đại nhân:

Cứ phải là em; chẳng phải ai

Là em, em nữa, chỉ em thôi

Sao người anh quí anh yêu thế

Mà chẳng cùng anh ở suốt đời?

Khác chi cây sống mà đem chặt

Chặt giữa ngang lưng sự sống còn,

Chặt giữa đang hoa, ngang giữa lá

Khác chi hoa nở phải vùi chôn!

Em có bao giờ tưởng tượng xem

Một mình anh sẽ sống không em,

Bơ vơ như đã muôn lần ch·ết,

Đã ch·ết nhưng còn phải sống thêm!

(Cứ phải là em – nhà thơ Xuân Diệu)

Muốn hình dung xem Bùi đại nhân “bơ vơ như đã muôn lần ch·ết” như thế nào, các nàng cùng xem lạichương 76nhé ^^~