Ta Không Làm Thiếp - Thiên Thư

Chương 9




“Thế ngài xem ta có dám hay không?”

“Ta còn dẫn con của ngài đi gọi người khác là phụ thân nữa!”

“Tống Chiêu Chiêu, muội đúng thật là một tiểu phu nhân lòng dạ đen tối mà.”

“Biết lòng dạ ta đen tối, ngài không sợ sẽ mất mạng trên giường của ta sao?”

“Ta rất sẵn lòng.”

Đại phu nhân Bạch Yên Nhiên đích thực là một người hiền thục đoan trang.

Cứ thả mặc ta làm loạn tác oai tác quái khắp nơi.

Vì muốn tìm thú vui, ta cứ luôn chạy đến chỗ của Bạch Yên Nhiên,

“Tướng quân bảo ta ngủ thêm một lúc, cho nên mới đến trễ, đại phu nhân người sẽ không trách ta chứ?”

Ta vung chiếc khăn tay rồi yêu kiều cười nói.

“Vậy sao? Chiêu Chiêu vất vả rồi, đây này, ăn Đào Hoa Tô đi.”

Trong ngữ khí của Bạch Yên Nhiên mang theo một chút thương xót.

???

Sao lại không giống như ta tưởng tượng?

Ta khom lưng ghé sát người.

“Đại phu nhân à, chi bằng ta gọi người là tỷ tỷ nhé, thân thiết đến vậy, chắc người sẽ không xem thường thân phận thấp hèn của ta chứ?”

“Chiêu Chiêu, sao muội lại nghĩ như thế, muốn gọi tỷ tỷ thì cứ gọi là được.” Ánh mắt của Bạch Yên Nhiên chợt thoáng qua chút hoan hỉ.

Là do ta nhìn nhầm sao?

Khiêu khích không thành, ta chúm môi ngồi xuống cầm Đào Hoa Tô lên ăn.

Nhưng không thể không nói, Đào Hoa Tô do Bạch Yên Nhiên làm so với Thành Bắc thì đúng là ngang ngửa nhau đấy.

Mà còn nóng hổi mới ra lò, thơm lắm.

Ta không nhịn được liền ăn nhanh hơn, sợ người sẽ trở mặt tống cổ ta đi.

Nào ngờ, người lại lộ ra vẻ tươi cười nhìn ta ăn hết cả xửng bánh.

Ây, làm ta mắc nghẹn luôn rồi, thật đáng ghét, đây nhất định là mưu kế mà!

Thế là ta quyết định thay đổi sách lược chứ không bỏ cuộc.

Đêm đến ta quấn lấy Giang Hoài: “Tướng quân, nếu như ngài mà đến chỗ của đại phu nhân, vậy thì ta sẽ…”

“Muội sẽ như thế nào? Chiêu Chiêu trở thành bình giấm chua rồi sao?”

Giang Hoài ôm lấy ta, cầm một lọn tóc lên rồi ngửi nhẹ.

“Ôi, bốc mùi chua thật đây này!”

Ta dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, “Đúng thế, ta đã ướp ra vị luôn rồi, tướng quân đừng có để mùi chua hun đến ngất đó nha.”

Giang Hoài chính là thích ta nghịch ngợm như thế.

Ngày nào cũng dính lấy Giang Hoài, nhưng dường như Bạch Yên Nhiên cũng chả biểu lộ phản ứng gì, dần dần ta cũng chẳng còn hứng thú nữa.

“Tống Chiêu Chiêu, muội đây là qua cầu rút ván sao?”

“Sao tướng quân lại nói thế? Chuyện giữa phu thê chúng ta sao có thể gọi là qua cầu rút ván cơ chứ?”

Thấy Giang Hoài bị ép nhận thua như vậy, ta vui đến nỗi ăn hết cả chén cơm.

14.

Trời đã chuyển lạnh, khẩu vị của ta càng lúc càng trở nên tốt hơn.

Vào một hôm nọ, ta đã ăn sạch tận ba xửng Đào Hoa Tô bên viện tử của Bạch Yên Nhiên.

Người cau mày nhìn ta chằm chặp, cứ nghĩ ta sẽ bị người tống cổ ra ngoài.

Nhưng người chỉ nghi hoặc hỏi ta: “Chiêu Chiêu, dạo này muội đều ăn nhiều thế ư?”

“Hả? Muội ăn có nhiều đâu, sau này muội sẽ ăn ít lại.”

Ta cầm Đào Hoa Tô trên tay khựng lại, lưu luyến không nỡ bỏ xuống.

“Chiêu Chiêu, ý của ta không phải thế.”

Vậy đây là ý gì cơ chứ?

Ngay lập tức Bạch Yên Nhiên liền cho phủ y đến bắt mạch cho ta.

“Chúc mừng đại phu nhân, tiểu phu nhân đã mang thai được ba tháng rồi.”

Sắc mặt của phủ y mừng rỡ, Bạch Yên Nhiên cũng vui mừng không kém, chỉ có mỗi ta là có chút ngớ ngẩn.

Mang thai? Ta đã có mang rồi sao?

Ta đưa tay sờ lên bụng, chỉ sờ được một khối mỡ mà thôi.

Bạch Yên Nhiên dịu dàng cười rồi sờ lên đầu ta, ánh mắt bất giác nhìn lên bầu trời.

“Chiêu Chiêu sau này phải làm mẫu thân rồi.”

Khi Giang Hoài nghe được tin này, đôi hắn hắn chợt run lên.

“Chiêu Chiêu, muội lại nói đùa với ta có đúng không?”

“Là phủ y chẩn ra đấy, nếu như ngài không tin thì ta cũng không còn gì để nói.”

Sắc mặt của hắn trông rất khó coi.

“Đây chính là hài nhi của chúng ta đấy, Tướng quân.”

Bạch Yên Nhiên có vẻ giống với phụ thân của đứa trẻ hơn Giang Hoài.

“Chiêu Chiêu, muội ngoan nào, dùng hết chén canh gà này nhé.”

“Chiêu Chiêu, liều thuốc mới sắc đấy, mau uống hết đi.”

“Chiêu Chiêu, sang đây xoa bóp chân dưới cho đỡ đau này.”

……

“Tỷ tỷ, có phải tỷ có điều gì khó nói không?”

Ta tự ôm lấy mình, kéo chặt cổ áo lại.

Chả trách Bạch Yên Nhiên không thèm để tâm đến Giang Hoài, thì ra người thích một tuyệt thế đại mỹ nhân như ta sao?

Bạch Yên Nhiên đưa hai ngón tay lên chỉ vào trán ta, ngữ khí rất thân mật:

“Nghĩ gì thế, Chiêu Chiêu, uống nhiều canh, ít đọc thoại bản lại.”

Dạo này Giang Hoài khá bận, hắn phải lưu nhậm tại Kinh Thành, xã giao rất nhiều.

Mỗi ngày trở về cũng chỉ nhìn ta một lúc, sau đó liền nghỉ ngơi.

“Tướng quân, tại sao ngài chẳng thèm quan tâm đến hài nhi của chúng ta thế?”

Ta không hài lòng, thế là ta kéo theo hắn đi ra ngoài tìm chỗ náo nhiệt.

Khi đi ngang qua Đào Hoa Am tại Thành Nam.

Giang Hoài đột nhiên dừng bước.

“Tướng quân, làm sao vậy?”