Tiêu Nhiên quay mặt về phía quần chúng.
“Tiêu Nhiên đã biết chuyện này từ sớm, nhưng vì thật tâm yêu mến, cho nên không để tâm những thứ này, huống chi, đây không phải là lỗi của Chiêu Chiêu.”
“Chư vị nếu như không phải thật lòng muốn chúc phúc cho phu thê ta, vậy thì cứ rời khỏi là được.”
Nhất thời, cả hỉ đường đều trở nên tĩnh lặng.
Giang Hoài tức giận cười thành tiếng.
“Thì ra là thế! Thì ra là thế!”
“Tống Chiêu Chiêu, các ngươi vậy mà lại song phương phải lòng nhau!”
Đôi mắt Giang Hoài đỏ ngầu nhìn ta, chất vấn:
“Vậy ta tính là gì? Tống Chiêu Chiêu, muội xem ta là gì chứ?!”
“Giang Hoài, ta từng nói, ta phải xuất giá rồi.”
Ngữ khí của ta bình thản, không hề cảm thấy tàn nhẫn một chút nào.
Thật sự ta đã nói qua rất nhiều lần kia mà.
Là do Giang Hoài cứ giả vờ không nghe đó thôi.
“Tống Chiêu Chiêu, muội nghĩ rằng ta sẽ tha cho muội sao?”
Giang Hoài không một chút lưu tình dùng chân đá văng Tiêu Nhiên xuống đất, sau đó giữ chặt ta trong lòng hắn.
“Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên!”
“Giang Hoài, ngươi thả ta ra!”
Nhìn thấy Tiêu Nhiên phun ra một ngụm máu, ta quay sang Giang Hoài vừa đấm vừa đá.
Nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
12.
Giang Hoài đem ta về phủ Tướng Quân lạnh lẽo.
“Tống Chiêu Chiêu, muội mở mắt nhìn ta.”
Ta vẫn nhắm mắt không thèm nhìn hắn.
“Tống Chiêu Chiêu, muội có biết khi ta nghe tin muội thành thân, ta đã cưỡi đứt hơi mười bốn con chiến mã để quay về đây không?”
“Tống Chiêu Chiêu, muội có còn tim không?”
Ta mở mắt, nhếch môi cười.
“Tại sao lại không? Tim của ta đang ở chỗ của Tiêu Nhiên đấy.”
Giang Hoài cắn lên vai ta, phát tiết sự bất mãn của bản thân.
“Giang Hoài, ngươi quá ghê tởm, mau thả ta ra!”
“Tống Chiêu Chiêu, muội khoác hỉ phục trông thật xinh đẹp.”
“Nhưng ta vẫn thích muội mặc nó vì ta.”
Động tác của Giang Hoài vô cùng thô bạo.
Hắn muốn xé nát bộ hỉ phục trên người ta.
Ta nhân cơ hội rút trâm cài trên đầu, đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
“Tống Chiêu Chiêu, muội muốn giết ta?”
Giang Hoài cười rồi tiến lên một bước, trâm cài cứ thế mà cắm sâu vào.
Phụt — Máu tươi phun ra.
Dính đầy cả bàn tay.
“Giang Hoài, ngươi là một tên điên.”
Giang Hoài nắm lấy bàn tay ta đang cầm trâm cài, bóp một phát, cong hết cả cây trâm.
“Tống Chiêu Chiêu, muội thật nhẫn tâm mà.”
Ta vẫn như cũ giữ chặt trâm cài không buông, mỉm cười nói:
“Giang Hoài, ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao?”
“Tống Chiêu Chiêu, nếu như muội muốn, chúng ta sẽ chết cùng nhau.”
Nhưng ta không hề muốn như thế, Giang Hoài.
Ta còn phải quay về làm Tiêu phu nhân của ta mà.
Ta dùng đầu đập thẳng vào mặt hắn.
Khi nới lỏng được khoảng không, ta dốc hết sức chạy ra ngoài.
Rầm! Dưới chân hình như vấp phải thứ gì.
Ta ngã nhào xuống đất, đau thật.
13.
“Ta là ai? Ngươi lại là ai?” Ta lộ vẻ hoang mang nhìn Giang Hoài.
Khi ta ôm đầu tỉnh lại, ta không còn nhớ được gì nữa.
Giang Hoài nói, ta chính là tiểu phu nhân mà hắn yêu thương nhất.
“Thế sao? Yêu nhất là yêu đến mức nào?”
“Đến mức có thể trao cả mạng sống cho muội.”
“Thế vì sao người khác lại là đại phu nhân? Còn ta lại là tiểu phu nhân?”
“Bởi vì làm đại phu nhân phải chăm nom gia sự, ta không nỡ nhìn thấy Chiêu Chiêu chịu khổ.”
Giang Hoài rất dính ta, cái gì cũng nghe lời ta cả.
Ngày tháng trôi qua thật thư thả.
Ngoại trừ ngày đại hôn của Giang Hoài.
“Tướng quân, ngài cưới đại phu nhân về có khi nào sẽ quên đi tiểu phu nhân không?”
“Sẽ không.”
“Nhưng trong sách đều nói, nam nhân chỉ nghe người nay cười, chẳng buồn nghe tiếng khóc người xưa đấy.”
Ta chống nạnh, học theo dáng đứng của các nữ nhân chanh chua trong sách.
“Chỉ cần tiểu phu nhân khóc cho ta xem, ta sẽ ở lại ngay.”
"Sao lại không tiếp lời như trong sách? Không phải nên nói ta vô cớ sinh sự sao?”
Giang Hoài đáng ghét, vậy mà không trả lời như trong sách.
“Khóc sẽ trở nên xấu xí, ta mới không khóc đó.”
“Ta phải giữ gìn thật tốt khuôn mặt bế nguyệt tu hoa này.”
“Đợi khi ngài chán ghét ta, ta lại đi tìm người mới.”
“Muội dám?” Ngữ khí của Giang Hoài mang theo chút hoảng hốt.
Ngày thường hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của hắn khi xử lý những việc khác, ta cảm thấy dường như hắn không có gạt ta.
Chắc là hắn cũng yêu ta lắm.
Nhưng không biết vì sao ta cứ không bức bối khó chịu làm sao thế nhỉ?
Ta cứ muốn chọc tức hắn thôi.
Hình như ta rất thích chà đạp lên nỗi đau của hắn thì phải.