7.
Ngày ta bộc trực với Tiêu Nhiên, ta đã nghĩ sẵn con đường về sau cho ta rồi.
Nếu thật sự không được thì lại tìm lựa chọn khác thôi.
Tuy nhiên, huynh ấy thật sự rất tốt.
“Tiêu Nhiên, huynh không cảm thấy ta rất không đứng đắn sao?”
“Không, Chiêu Chiêu là một người giàu cảm xúc, không thích che đậy, cũng không giả dối.”
“Tiêu Nhiên, ta không làm thiếp.”
“Tiêu gia không bao giờ nạp thiếp.”
“Ta là nữ tử ngoại thất.”
“Ta biết.”
Biểu tình của Tiêu Nhiên rất ôn nhu, ngữ khí bình đạm.
Ta bấu chặt lấy lòng bàn tay, “Tiêu Nhiên, huynh có nghe kỹ lời ta nói không? Ta là nữ tử ngoại thất!”
“Chiêu Chiêu, ta nghe rất rõ.”
Tiêu Nhiên gỡ lấy ngón tay đang siết chặt của ta.
“Lần sau đừng tự làm đau mình như thế, muội không đau nhưng ta đau.”
Y nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay của ta.
“Thâm thảo xuất bồng khao, tường giác trán hàn mai*. Chiêu Chiêu là một người rất tốt, là do ta trèo cao mới đúng.”
(Thâm thảo xuất bồng khao, tường giác trán hàn mai: trong bãi cỏ luôn có cỏ dại, vách tường sứt mẻ vẫn có thể mọc hoa).
Đôi mắt ta sụp xuống, “Mỗi mình huynh nói không tính.”
Lời nói bên ngoài luôn có thể giết người trong vô hình.
Khi còn nhỏ ta cùng mẫu thân ra ngoài, bị trà quán hất nước bẩn lên người, cũng không ai vì mẫu tử chủ trì công đạo.
Đám người đó nói, ngoại thất cùng với thiếp thất, đều không phải là thứ tốt đẹp gì.
Nó cũng dơ như nước bẩn, chẳng qua nước bẩn của ngoại thất càng bẩn hơn.
Chỉ có chính thê mới có thể là cô nương con nhà gia giáo.
Nhưng mẫu thân không phải là đồ xấu xa, người cũng là cô nương con nhà gia giáo kia mà.
Tại sao mẫu thân lại là ngoại thất cơ chứ?
“Chiêu Chiêu, nhà ta đã không còn phụ mẫu trưởng bối.” Giọng nói của Tiêu Nhiên như có sức mạnh khiến cho ta yên lòng.
“Những người bên ngoài, đều không đủ thông minh, không nhìn thấy được cái tốt của muội.”
Ta luôn miệng nói Tiêu Nhiên là kẻ ngốc, nhưng ta sai rồi, y rõ ràng là một người thông minh tuyệt đỉnh đến thế cơ mà.
Ta thẳng lưng lên, nhìn Tiêu Nhiên nói: “Tiêu Nhiên, ta thích dùng chỉ tơ vàng để thêu lên bộ hỉ phục màu đỏ chói.”
Phải dùng loại bắt mắt, là đại giá y có hỉ khí nhất.
Nếu như có thể hoa quý thêm một chút càng tốt, như vậy ta có thể nói với mẫu thân, nói với tất cả mọi người.
Nhìn đi, ta chính là phu nhân chân chính của nam nhân này!
Ta nhịn không được đưa tay buông xõa búi tóc, nhìn thẳng mặt Tiêu Nhiên.
Cùng một lúc, cả hai tình chàng ý thiếp đối mặt nhau.
Tiêu Nhiên mở miệng: “Chiêu Chiêu đương nhiên xứng đáng với những gì tốt nhất.”
“Tam thư lục lễ, phụng quan hà phí.”
Đôi mắt của huynh ấy rất thâm tình, trong mắt ngập tràn hình bóng của ta.
Bỗng dưng tim ta không còn chịu ở yên nữa.
Ta đột nhiên nghĩ lại, ta và Tiêu Nhiên chỉ vừa mới quen biết trong thời gian ngắn.
Huynh ấy và Giang Hoài, không giống nhau.
Một cô nương đường hoàng, sao lại có thể xuất giá một cách sơ sài như thế chứ.
Ta lưu luyến không rời, tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Nhiên, “Huynh có cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh không?”
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”
(Cây đào tơ xinh tươi, hoa nhiều rậm. Nàng đi lấy chồng, thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình).
Ánh mắt của Tiêu Nhiên sáng chói, nhất thời ta không còn phân biệt được, trước mắt ta là mặt trời hay là Tiêu Nhiên nữa.
Y cứ cố chấp muốn thêm thủ sức cho ta.
Là một bộ trang sức hoa đào, thanh nhã xuất trần lại không thiếu phần tinh tế.
“Tiêu Nhiên, sao ta chưa từng gặp qua kiểu dáng này tại Kinh Thành?”
“Đây là kiểu dáng do ta vẽ.”
“Tiêu Nhiên, huynh còn có thủ nghệ này sao?”
“Đúng thế, ta còn có rất nhiều thủ nghệ khác.”
“Chiêu Chiêu, đợi khi muội gả cho ta, ắt sẽ biết hết thôi.”
Ngày hôm ấy trở về, chiếc hộp được chôn dưới gốc cây đào đã bị ta đem vứt xuống hồ rồi.
8.
Trước một ngày Tiêu Nhiên đến đề thân, vừa hay Thương Thư đại nhân đại giá quang lâm đến viện tử.
“Còn biết đường về sao?” Thượng Thư đại nhân đang cau mày đặt mạnh tách trà xuống.
“Lăn lộn bên ngoài quen rồi liền không còn nhớ viện phủ ở đâu rồi đúng không?”
Ta không thèm đếm xỉa đến một lão đầu xấu tính ngẫu nhiên xuất hiện tại viện nhà ta.
“Mẫu thân của ta đâu?” Ta tìm bóng dáng của mẫu thân khắp nơi.
“Không biết lễ tiết! Nhìn thấy người cũng không biết vấn an sao!” Thượng Thư đại nhân dường như rất bất mãn đối với ta.
Thế là ta liền phu diễn chắp tay cúi đầu chào một tiếng.
“Thượng Thư đại nhân an!”
“Vậy được chưa?”