Ta cứ tưởng sẽ không còn gặp được hắn nữa.
Nhưng đến ngày thứ hai ta liền nhận được thư tín từ hắn, Giang Hoài quả nhiên không thành thật mà.
Ngày đến bên nhau, ta hỏi hắn: “Tại sao lại thích hợp?”
Tình ý trong mắt hắn càng nồng đậm hơn.
“Chiêu Chiêu dung mạo rất câu người, thân hình thướt tha, vô cùng phù hợp.”
“Câu người lắm sao?”
“Câu đến lòng ta ngứa ngáy.”
Ta là thứ nữ ngoại thất, cho dù phụ thân là Thượng Thư đại nhân, đa số các hộ nhân gia cũng không nhìn trúng ta.
Đại khái chính là, có thể ta sẽ chết già trong viện tử của mẫu thân ta, hoặc sẽ bị Thượng Thư đại nhân đem ta tặng cho người khác làm tiểu thiếp để chơi đùa.
Giang Hoài nói, thà để cho hắn được lợi, còn hơn cho kẻ khác chiếm tiện nghi.
Thế nhưng, ta không phải mẫu thân, ta là Tống Chiêu Chiêu cơ mà.
Ta phẫn nộ mắng hắn vô liêm sỉ, ta còn phải làm chính thê của người khác đấy, vậy mà hắn lại cười ta.
Hắn nói chính thê đều chỉ dành cho những tiểu thư khuê tú, đoan trang lễ độ, không ai muốn cưới một nữ tử yêu diễm về làm chính thê cả.
3.
Ta không hề lưu luyến đem những thứ tín vật này khóa vào trong hộp, rồi đem nó chôn xuống gốc cây đào.
Bắt đầu tìm kiếm lựa chọn phu quân mới thôi…
Trong lúc Giang Hoài đi trị thủy, hắn có quay về ba lần, cái gì mà ba lần qua cửa lại không vào, nhưng vào lại chính là nhà của ta.
“Huynh về đây làm gì?”
“Tống Chiêu Chiêu, không được trêu ghẹo nam nhân khác.” Hắn đem từng bức họa nam nhân mà ta đã tuyển chọn tỉ mỉ xé nát toàn bộ.
“Huynh đây là muốn ta vì huynh thủ tiết sao?”
“Huynh nghĩ huynh là ai chứ hả?” Ta nhặt đống giấy vụn vương vãi dưới đất.
“Không được nhặt!” Hắn hất tay ta ra khỏi đống giấy, rồi lấy chân đạp lên vài cái.
Không nhặt thì không nhặt, dẫu sao cũng chẳng có người mà ta ưng ý.
Thấy ta không động, tâm trạng của hắn cũng đã hòa hoãn lại rất nhiều.
“Tống Chiêu Chiêu, muội phải đợi ta trở về.”
Trong ngữ khí của hắn mang theo sự mệt nhoài, ôm lấy ta không phát tiết gì thêm nữa.
Ta muốn đẩy Giang Hoài ra nhưng lại không đủ sức.
“Giang Hoài, đáng lý huynh nên đi tìm Bạch Yên Nhiên mới phải.”
“Không, Bạch Yên Nhiên sẽ không giống như muội tiếp nhận ta như thế.”
“Khoan đã, không đúng, ta cũng không thể, ta còn phải gả cho người khác đấy!”
Hắn dùng sức cắn lên vai ta, kèm theo hàm ý phát tiết, trong mắt hắn ẩn chứa sự hung hãn.
“Muội nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”
Hắn quá đáng thật đấy, một nữ tử chưa có hôn sự như ta muốn xuất giá không được sao?
“Tống Chiêu Chiêu, đợi ta trở về cưới muội.”
Trang dung trên mặt ta đã nhòe đi hết rồi.
Ta nhẹ lau đi đống yên chi trên mặt.
Trước đó ta rất thích những thứ như yên chi trang sức, nhưng bây giờ ta không còn thấy hứng thú nữa.
4.
Hắn đã đi đến địa điểm trị thủy tiếp theo.
Cuối cùng cũng không còn ai làm căng với ta nữa.
Hoa đào tại Đào Hoa Am bên Thành Tây, rất thích hợp để du xuân, cũng là cơ hội thích hợp để tìm nam nhân tốt.
Ở nơi đó, ta đã gặp một nam nhân khác.
Huynh ấy không phải hình tượng phu quân mà ta muốn chọn.
Nhận thức được cách hành xử của Giang Hoài, ta đã không còn suy nghĩ đến các nhân gia phú quý rồi.
Huynh ấy, là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Hôm đó, ta có tiểu chước vài chung, mỹ cảnh hoa đào nở rộ đẹp không từ nào tả xiết.
Cho đến khi ta nhìn thấy một tiểu cô nương bị vướng mình trên thân cây đào.
Xung quanh không có nô bộc, nha đầu run rẩy khóe mắt đỏ hoe, trông như một con thỏ, đáng yêu thật, cũng không biết nha đầu treo lên bằng cách nào nữa.
Các tiểu thư phu nhân lân cận đại khái sợ sẽ mất thể diện, mà nam nhân thì sợ đường đột quá.
Ta nghĩ, đây chỉ là một tiểu cô nương thôi mà, không ngại sự, sẽ không có Giang Hoài thứ hai đâu.
Thế là ta có hơi không giữ lễ trèo lên cây, đưa lưng cho nha đầu áp vào rồi leo xuống.
Ta chẳng màng đến những lời xầm xì nghị luận của chúng nhân.
Đến lúc ta phải đi rồi, nơi đây chắc không có nam nhân nào có thể làm phu quân của ta đâu nhỉ?
Chính ngay lúc muốn đi, bước đầu tiên suýt chút nữa là ngã.
“Tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã cứu muội.” Tiểu cô nương kéo lấy tay áo của ta không buông.
“Đây là muốn lây vạ lên người ta sao?”
Tiểu cô nương tròn xoe đôi mắt long lanh, “Tỷ tỷ, có ơn cứu mạng, phải lấy thân báo đáp.”
Ta ngồi xổm xuống trêu tiểu nha đầu, “Thế nào, muội muội đây là muốn làm phu nhân của ta?”
“Không phải muội.”
“Tỷ tỷ, tỷ muốn có phu quân không?” Ngữ khí của nha đầu nghịch ngợm này dần dần trở nên phấn khởi.
5.
“Đương nhiên là muốn.” Ta mở miệng nhanh, tự mình không kịp phản ứng, thật đáng ghét, đều tại thường ngày ta quá niệm đao rồi.
Cứ như thế, ta đã gặp Tiêu Nhiên.