Hắn chỉ vào một nam nhân nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây đào khô khốc rồi nói với ta:
“Chiêu Chiêu, muội nhìn hắn xem.”
“Lang quân nhà ai thế? Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân, thật lãng phí khuôn mặt tuấn tú này mà.”
Nào ngờ nam nhân đó nhìn thấy ta, kích động xông đến bên ta.
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, cuối cùng muội đã ra ngoài rồi sao, theo ta về nhà có được không?”
“Ngươi là ai?” Ta tỏ vẻ chán ghét lùi về sau một bước.
“Chiêu Chiêu? Huynh là Tiêu Nhiên đây, là phu quân của muội đây mà?”
“Phu quân gì chứ, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, ta là tiểu phu nhân trong phủ Tướng Quân đấy!”
Khi Tiêu Nhiên sắp chạm đến tay ta, ta liền vội nấp ra đằng sau Giang Hoài.
“Tướng quân, không lẽ hắn là một tên điên sao, vừa chạm mặt đã gọi bừa như thế.”
Giang Hoài cười rồi giơ chân lên đá Tiêu Nhiên ra xa.
“Chiêu Chiêu nói rất đúng.”
“Túc phụ của hắn không cần hắn nữa, đi theo người khác rồi, cho nên hắn mới điên như thế.”
“Vậy chúng ta mau đi thôi Tướng quân, lỡ như bị hắn đuổi theo lại khổ.”
“Đều nghe lời của tiểu phu nhân.”
Giang Hoài ôm ta rời đi rất nhanh.
Chỉ còn lại giọng nói đau khổ của Tiêu Nhiên gọi tên ta ở phía sau…
Cây đào trong viện tử chỉ còn lại những tán cây, ta đưa tay bẻ một nhánh.
Đột nhiên ta cảm thấy rất đau lòng, liền cáu gắt bứt từng chiếc lá trên cành xuống.
Hài nhi trong bụng luôn ngoan ngoãn, vậy mà đêm đó lại quấy ta không ngủ được,
Thế là ta liền kéo luôn Giang Hoài tỉnh giấc.
“Giang Hoài, ta muốn uống canh gà do huynh nấu.”
“Giang Hoài, điểm tâm này ta không ăn nữa, huynh ăn hết đi, biểu diễn cho hài nhi chúng ta xem này.”
“Giang Hoài, ta muốn xem múa đao.”
……
15.
Chớp mắt thì bụng ta đã căng phồng, to tròn như trái bóng.
Hoa đào lại nở rồi, ta lại giở chứng đòi Giang Hoài đưa ta đi xem.
Ta hái một cành đào, cười dịu dàng nhìn sang phía hắn.
“Giang Hoài, hoa đào có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Ta cười càng to hơn, túm lấy đuôi váy xoay một vòng.
“Giang Hoài, thê tử của người khác, có đẹp không?”
Khuôn mặt của Giang Hoài lập tức trở nên trắng bệch.
“Chiêu Chiêu, muội… muội đã khôi phục ký ức sao?”
Khóe môi ta không còn ý cười nữa.
Đối mặt với người mình căm ghét mà vẫn phải giả vờ tươi cười, thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Giang Hoài, ngươi thông minh tự đại như thế, không lẽ ngươi không biết ta đã hồi phục từ lâu?”
Tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, muốn mở miệng giải thích:
“Chiêu Chiêu, ta…”
Ta chơi đùa cành đào trong tay, không thèm để tâm đến hắn, cứ lùi về phía sau, cho đến khi đứng bên bờ sông.
Giang Hoài muốn chạy đến kéo ta lại.
“Chiêu Chiêu, nguy hiểm lắm, muội quay lại đây trước có được không?” Trong mắt hắn mang theo ý cầu xin.
“Giang Hoài, ngươi có biết không?”
“Những ngày ta dày vò ngươi chính là vì muốn trút giận cho phụ thân của đứa bé.”
Từng cánh hoa đào rụng rơi xung quanh ta.
“Tiểu phu nhân? Ha~ Vậy mà ngươi cũng nói ra được.”
“Ta đây là Tiêu phu nhân cơ mà?”
“Hài nhi cũng không phải của ngươi, ngay cả thê tử cũng không thuộc về ngươi!”
“Vậy mà ngươi vẫn chấp nhận?”
Ta kích động quăng toàn bộ những gì trên tay vào mặt hắn.
“Nhưng phải làm sao đây? Ta không thể chấp nhận được.”
Từng cơn gió thổi bay những cánh hoa đào xuống nước.
Ta cũng xoay mình nhảy thẳng xuống dòng sông chảy xiết.
“Chiêu Chiêu! Đừng!!!”
16.
Đến khi ta tỉnh lại đã là vài ngày sau rồi.
“Tiêu Nhiên, hiện tại chúng ta đang ở đâu thế?”
Tiêu Nhiên mừng rỡ ôm chầm lấy ta.
“Chiêu Chiêu, muội tỉnh rồi sao?”
Âm thanh của Tiêu Nhiên run rẩy.
“May là muội không sao, may là muội không sao.”
“Muội không sao mà, Tiêu Nhiên.” Ta vùi đầu vào lồng ngực của huynh ấy.
Cảm nhận được hơi ấm mà bấy lâu nay đã đánh mất.
“Bạch Yên Nhiên sớm đã thuê sẵn thuyền gia để vớt muội lên, huynh yên tâm nhé.”
Tuy không biết Bạch Yên Nhiên phát hiện ta hồi phục từ lúc nào.
Thậm chí còn muốn giúp ta.
Nhưng chỉ cần trốn khỏi đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tiêu Nhiên cúi đầu ôm lấy hai bên gò má của ta.
“Chiêu Chiêu, thê tử của ta.”
……
Ta và Tiêu Nhiên dọn đến một trấn nhỏ tại Giang Nam để sinh sống.
Trấn nhỏ này rất đẹp, đặt biệt là mùa hoa đào nở rộ.
Bạch Yên Nhiên cũng nhờ người đem đến cho ta một phong thư.
Ta không xem, cũng không hồi âm.
Thế là người cũng không gửi thêm bất kỳ phong thư nào nữa.
Lại một mùa hoa đào nở khắp chốn.
Ta bế Bảo Bảo đứng trước cửa hiệu vải đợi Tiêu Nhiên quay về.
Tiêu Nhiên đưa tay tiếp lấy Bảo Bảo, trêu ghẹo nói:
“Bảo Bảo hôm nay có ngoan không? Có quấy mẫu thân nhiều không?”
“Bảo Bảo ngoan lắm đó.” Đứa bé phúng phính bập bẹ trả lời.
Ngoan thật, không hổ danh là hài nhi của ta và Tiêu Nhiên.
Huynh ấy nhẹ nhàng giơ tay vén mái tóc của ta ra sau.
Rồi lấy ra một cây trâm cài hoa đào, đeo lên cho ta.
“Có đẹp không, phu quân.” Đôi mắt ta mang theo ý cười.
“Rất đẹp.” Tiêu Nhiên thật thà đáp lời.
“Chiêu Chiêu, chúng ta vào nhà thôi!”
Ta mỉm cười rồi trượt bàn tay vào lòng bàn tay huynh ấy, mười ngón đan xen, thật hạnh phúc…
Một ánh mắt từ phía xa xăm dần dần biến mất.
[Hoàn Chính Văn]