"Tạ Trường Canh, ta hỏi ngươi, ngươi cho rằng ta không đủ lỗi lạc, tại sao ngươi lại ăn Lưỡng Đồ Hoa lai lịch bất chính kia? Sao ngươi không ôm cái quang minh lỗi lạc của mình mà chết trong sạch không phải tốt hơn sao? Hừ cái gì mà đệ tử danh môn, Kiếm Chủ Lưu Phong, chẳng qua chỉ là một ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa!”
Tạ Trường Canh sắc mặt tái nhợt, ôm ngực ho ra một ngụm máu.
Giang Ly nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung hãn: "Bắt đầu từ lúc đó ta đã hết hi vọng, cái gì mà tình cảm đạo lý, tất cả đều không thể dựa vào! Có thể dựa vào chỉ có bản thân mình, chỉ có thanh kiếm trong tay!"
"Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, người phản bội ta, kiếm cũng vậy. Ôi, bây giờ ngay cả kiếm Hồi Tuyết cũng bỏ rơi ta không thèm để ý. Sao ông trời lại đối xử bất công với Giang Ly ta như vậy?”
"Lục Phù Diêu, ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không? Nếu ông trời ưu ái ta bằng một nửa ngươi thôi, thì hôm nay người đứng trên một nghìn bậc thềm ngọc này còn chưa biết là ai đâu! Ta thua, không phải thua ngươi, mà là thua ông trời bất công!”
Nàng ta không quan tâm gì cả phát tiết một trận, thoải mái cười to hai tiếng, nhắm mắt chờ chết.
Ta nhìn dáng vẻ ngu muội không chịu hiểu ra của nàng ta, chỉ cảm thấy lửa giận trong lồng ngực không hề yếu đi chút nào, ngược lại càng lúc càng bốc lên dữ dội.
Lồng ngực ta phập phồng dữ dội mấy hơi, ta đột nhiên cười lạnh một tiếng, tra kiếm vào vỏ: "Hừ, chấp mê bất ngộ, đến bây giờ ngươi vẫn không biết mình đã sai ở đâu!"
"Thiên hạ ngàn vạn người tu kiếm, trong số bọn họ có bao nhiêu người giống như ngươi, đạt được thần kiếm nhận làm chủ nhân? Chỉ bằng điều này, ngươi đã không có tư cách nói ông trời đối xử bất công với ngươi! Ngươi có biết tại sao ngươi không thể rút kiếm Hồi Tuyết ra không? Không phải kiếm phản bội, mà là ngươi phản bội kiếm! Bởi vì ngươi căn bản không hiểu hai chữ Kiếm Chủ có ý nghĩa gì.”
Giang Ly mở mắt ta, hung tợn trừng mắt nhìn ta: "Ngươi nói bậy! Ta phản bội kiếm Hồi Tuyết khi nào?"
Ta cười nhạo một tiếng: “Kiếm chỉ có một con đường, thẳng tiến không lùi, là chính đạo cũng tốt, là tà đạo cũng được, nó dựa vào dũng khí chiến đấu chống lại ngàn vạn người, chính là cái gọi là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể vượt qua!”
"Còn nhớ Kiếm Chủ Hồi Tuyết tiền nhiệm là Tố Huyền chân nhân đánh nhau một trận sinh tử với Ma Chủ U Linh, hai người đồng quy vu tận, trước khi chết còn cười to ba tiếng, nói một câu thống khoái! Kiếm Chủ Khấp Huyết tẩu hỏa nhập ma, thân rơi vào ma đạo, lấy tám ngàn linh hồn tế kiếm, bị chính đạo của Cửu Châu truy sát khắp nơi, thời khắc sắp chết cũng chưa từng thấy kiếm Khấp Huyết bỏ rơi hắn. Chính cũng tốt, tà cũng được, Kiếm Hồn sẽ không phán xét đúng sai, nó chỉ quan tâm đến dũng khí thẳng tiến không lùi!”