Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 30




Huyết Sát lão tổ sắc mặt tái xanh, lệ khí nổi lên.

Đang lúc lão ta chuẩn bị ra tay thì một đệ tử Kiếm Tông canh cửa sơn môn đã bị đá văng ra ngoài, ngoài cửa truyền đến một tràng cười giòn tan như chuông bạc.

"Đệ đệ tốt nói không sai, đúng là rất thối! Đệ đệ ghét bỏ lão đầu tử kia hôi thối, vậy sao không đi cùng mấy tỷ tỷ? Hợp Hoan tông chúng ta rất thơm, ta cam đoan đệ đệ sẽ hài lòng..."

17

Một đám nữ tử xinh đẹp, dáng người thướt tha, mặc áo lụa mỏng, tay ôm nhạc khí, chân trần đi vào sơn môn Kiếm Tông.

Người nào người nấy đều dung mạo như hoa, làn da như tuyết, cười nói du dương, giống như một đám ca cơ nhạc phường vô tình lạc vào nơi này.

Chỉ là người có mặt ở chỗ này, không ai dám xem thường các nàng, bởi vì bọn họ là đệ tử của Hợp Hoan tông trên đảo Tây Cực.

Sư phụ của các nàng, Ngọc Diện La Sát, là đương kim đại năng tà đạo có tu vi cao nhất, công lực thâm hậu, ngay cả Huyết Sát lão tổ cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc.

Người dẫn đầu, chân đeo mấy cái chuông vàng, đong đưa phong tình, trên vầng trán trắng như tuyết có một nốt chu sa, trong ngực ôm một cây đàn tỳ bà ngọc thanh bích.

Nữ tử kia tới nhìn cũng không thèm nhìn Huyết Sát lão tổ trên đám mây lấy một cái, đôi mắt đẹp của nàng ta liếc nhìn khuôn mặt tam sư đệ, nói ra một câu nói câu hồn quyến rũ, mới lưu luyến không rời quay mặt đi.

Nàng ta quay mặt về phía Định Kiếm Các, hơi cúi người hành lễ, giọng nói dường như mang theo một móc câu nhỏ: "Kiếm Tôn đại nhân, Nguyên Nguyên phụng mệnh sư phụ, đuổi bắt sư muội một trăm năm trước phản bội chạy trốn khỏi sư môn, ngươi sẽ không ngăn cản chứ? Sư phụ nói, nếu như ngươi ngăn cản, bà ấy đành phải tự mình đến tìm ngươi, đã năm trăm năm không gặp, lão nhân gia bà ấy rất nhớ ngươi, chỉ là trái tim ngươi sắt đá luôn trốn tránh bà ấy.”

Tông chủ Kiếm Tông siết chặt năm ngón tay, thần sắc lạnh lùng: “Việc của Hợp Hoan tông các ngươi có liên quan gì đến ta?”

Nguyên Nguyên quay đầu nhìn về phía nhị sư muội, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: “Sư muội Nghê Thường, đã một trăm năm không gặp, sư phụ lão nhân gia nhớ ngươi, sai ta đưa ngươi trở về, ngươi sẽ không làm khó sư tỷ ta đây chứ?”

“Đã từng là đồng môn, ta cũng không tàn nhẫn giống như sư muội ngươi, chỉ vì một tên nam nhân hôi hám mà đối với đồng môn nói g.i.ế.t là g.i.ế.t. Đáng thương cho sư muội Loan Loan và sư huynh Tu Viễn, lẽ ra bọn họ nên cùng chúng ta uống rượu vui vẻ, tuỳ ý tầm hoan, nhưng bây giờ xương cốt của bọn họ đều đã hóa thành tro tàn, thật sự khiến cho tỷ muội trong tông mông phải thương tâm.”