Đạo Nguyên Tử từ dưới đất bò dậy, lúng túng vỗ vỗ cái mông đầy bụi đất, cười rạng rỡ nói: "Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Không phải là lão đạo nghe lén, thật ra chuyện này có liên quan đến Ngũ Hành Tông chúng ta. Chư vị có điều không biết, Triệu Thanh Song kia cũng xem như là đệ tử ngoại môn của Ngũ Hành Tông chúng ta, chuyện của hắn đương nhiên cũng là chuyện của Ngũ Hành Tông chúng ta.”
Hắn ta đưa tay trái kéo tới một đạo nhân đang say khướt, lộ ra cười nịnh nọt nói: “Vị này là sư thúc của ta Khâu Sơn đạo nhân, Triệu Thanh Song là đệ tử của ông ấy."
Khâu Sơn đạo nhân say rượu, hai mắt lờ đờ nhập nhèm ngáp một cái: “Triệu Thanh Song, là ai?"
Đạo Nguyên Tử lúng túng như gà mắc tóc, vội vàng lay ông ta: "Này, sư thúc của ta, xin ngươi tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải là lúc hồ đồ đâu. Triệu Thanh Song chính là hài tử chăn trâu mà ngươi đã cứu ở núi Phục Ngưu hai trăm năm trước, bây giờ ông ấy là tông chủ Lạc Hà Tông."
Khâu Sơn đạo nhân ôm đầu suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc nói: “A, là hắn! Hắn không phải đệ tử của ta, năm đó lúc ta đi ngang qua núi Phục Ngưu, chỉ tùy tiện dạy hắn mấy ngày."
“Trước khi ta rời đi, hắn có chút lưu luyến, hỏi ta lai lịch sư môn, ta không muốn thân phận bị bại lộ, để tiểu tử phàm gian kia quấn lấy, hôn đó đúng lúc hoàng hôn, ta liền thuận miệng đọc ra cái tên Lạc Hà Tông. Hắn tỏ vẻ háo hức, hỏi có thể tới tông môn tìm ta không, ta liền nói tông môn suy tàn, chỉ còn lại hai sư đồ chúng ta, sau này trọng trách chấn hưng tông môn sẽ giao lại cho hắn.”
Khâu Sơn đạo nhân lại kinh ngạc cười lớn: “Sao vậy, tiểu tử kia đã thành lập Lạc Hà Tông thật sao?”
Đạo Nguyên Tử lộ ra khuôn mặt tươi cười mãn nguyện nhìn về phía đám người: “Chư vị cũng đã nghe thấy rồi, Triệu Thanh Song là được sư thúc ta dạy dỗ, từ phàm trần nhập đạo, có thể coi là đệ tử Ngũ Hành Tông chúng ta, hắn thông hiểu đại nghĩa, hy sinh thân mình để cứu Kiếm Chủ Lưu Phong, cũng coi như không phụ lòng dạy bảo của Ngũ Hành Tông chúng ta.”
"Thiên đạo khó lường, trăm năm trước sư thúc của ta chỉ thuận miệng dạy dỗ một chút, trăm năm sau, đệ tử của sư thúc đã đỡ được một kiếp cho Kiếm Chủ Lưu Phong. Mọi chuyện đều đã định trước, hoá ra số mệnh của Triệu Thanh Song đã ứng tại đây, có thế thấy duyên phận của Ngũ Hành Tông chúng ta và quý tông đã được định sẵn từ một trăm năm trước.”