Ta Không Khóc

Chương 11: Nụ cười như đang khóc




<Chương này viết theo điểm nhìn của tiểu P nha:”))>

Suy sụp trở lại phòng, theo thói quen ngẩng lên nhìn sang căn phòng cách vách.

Hắn đã ngủ rồi?

Hay là vẫn ngẩn người như cũ?

Hắn sẽ vẫn như cũ mỉm cười ngọt ngào với mình và nói, “Tiểu P, ngủ ngon!” phải không?    

Dừng chân, nhìn căn phòng tối đen một mảnh,

Trên tay là thanh kiếm nặng trĩu.

Mở cửa sổ, nhìn ra ánh trăng tận cuối chân trời, và cả vầng thái dương đang dần hiện rõ.

“Thái dương ngày hôm nay vĩnh viễn cũng không thể giống thái dương ngày mai.”

Hắn đứng dưới vầng thái dương nói với ta, nở một nụ cười đẹp vô cùng, đẹp đến khiến người ta cũng muốn vui vẻ cười theo.

Nhưng ta biết, ta biết hắn tuy cười, nhưng không có lấy một chút khoái hoạt!

Vương gia yêu Văn đại nhân, từ năm Văn đại nhân 12 tuổi phụng chỉ vào ở phủ Vương gia, Vương gia liền yêu y.

Năm năm, ta tận mắt nhìn Vương gia vì lấy lòng Văn đại nhân mà làm hết thảy, mà hết thảy ấy, đều chỉ để đổi lấy nụ cười của y.

Năm năm, Văn đại nhân không hay cười, thậm chí ngay cả một con mắt cũng chưa hề nhìn Vương gia!

Cho nên Vương gia nổi giận. Giận dữ, hận thù, nhưng mà, vẫn yêu vô cùng!

Cuối cùng, Văn đại nhân chạy thoát, rồi biến mất!

“Vì sao người không thể chấp nhận Vương gia?”

Lần đó, Văn đại nhân vẫn đứng giữa vườn mai xinh đẹp, y phục lửa đỏ, tựa như muốn cùng sắc mai đua sánh.

Đại nhân lẳng lặng nhìn ta, đó là lần đầu tiên ta thấy Văn đại nhân cười, cho dù chỉ là khẽ mỉm cười mà thôi.

“Ta không muốn trở thành một Văn Luật Duyến thứ hai!”

Ta không rõ Văn đại nhân đang nói cái gì, vì sao yêu Vương gia lại sẽ trở  thành một Văn đại nhân căn bản không yêu Hoàng thượng kia, một Văn đại nhân vì không yêu mà chấp nhận tự sát!

Nhưng ta biết, Văn đại nhân cười rộ lên rất đẹp, thế nhưng ta lại không hề nghĩ rằng, nụ cười ấy, ánh mắt khẽ liếc ấy, lại là lần cuối cùng ta được nhìn thấy.

Ngày hôm sau, Văn đại nhân rời đi, lưu lại một phiến mai viên yên tĩnh.

Năm ấy, sắc mai tàn sớm, như muốn hờn oán chủ nhân đã rời bỏ nó.

Vương gia không cho người hủy mai viên đi. Người chỉ nói một câu, “Giữ lại, kể cả nó không còn chủ nhân đi chăng nữa.”

Đại nhân, vì sao ngươi không thể yêu Vương gia?

Mỗi khi tuyết rơi, ta sẽ lại hỏi một câu như vậy, hỏi Văn đại nhân vẫn luôn đứng trong tuyết chờ đợi Vương gia trở về ấy, hỏi Văn đại nhân không thể yêu Vương gia ấy, hỏi Văn đại nhân cuối cùng lại rời bỏ mọi thứ ấy.

Nhìn hắn lần đầu tiên, ta liền nghĩ rằng hắn là Văn đại nhân đã mất tích nhiều ngày.

Nhưng nhìn nụ cười ấy, ta xác định, hắn không phải Văn đại nhân, hắn không phải!

Đại nhân sẽ không cười như vậy, nhưng hắn lại cười như thế!

Đại nhân hệt như tiên tử trên trời, bất nhập phàm trần, mà hắn lại như mang mọi hỗn độn trên thế gian, thấp hèn không chịu nổi!

Trong đôi mắt bình thản của đại nhân sẽ biểu đạt ý cười, mà trong mắt hắn sẽ là nỗi đau thương lộ ra giữa nụ cười trên môi.

Đã từng có một lần, ta hỏi hắn, “Vì sao phải cố ý khiến Vương gia sinh khí?”

Hắn cười, nhưng trong mắt lại ngập tràn bi ai, ta không hiểu đó là cái gì, vì sao hắn lại bi thương như thế.

Mãi đến khi thấy hắn đi vào phòng, đóng cửa, hắn vẫn không trả lời câu hỏi của ta.

Ngày đó, ta lẳng lặng nhìn hai cánh cửa khép chặt, yên lặng đứng chờ ngoài cửa,

Ta không biết vì sao phải làm như vậy, bản thân chỉ là thị vệ Vương gia phái đến bên người hắn, hay cũng chính là người giám thị hắn!

Vì sao phải đợi? Vì sao phải đứng ngoài cửa? Vì sao lại cảm thấy bi ai?

Ta không hiểu, nhưng ta biết, ta luôn hy vọng hắn sẽ mở ra hai cánh cửa ấy, ta hy vọng hắn sẽ nói với ta, nói với ta rằng hắn đang rất đau khổ.

Thế nhưng cho dù đã đến lúc dùng bữa tối, hắn vẫn không mở cửa phòng, mà ta lai bị kêu đi làm chuyện khác.