Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 21: 21: Phát Hiện Khoai Lang





Móc của co duỗi xuyết găm vào từng thân cây, một thân ảnh không ngừng di chuyển nhịp nhàng giữa các tán cây.

Kỷ Tán Cẩm đang di chuyển đến nơi mà Lenni nói.
Phát hiện có một con báo cũng đang chạy đến phía mình, nàng nhanh chóng thu hồi lại co duỗi xuyết nhảy xuống mặt đất, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước
Một đầu báo vàng xuất hiện trong đằng sau nàng, tiến đến xuất hiện trong tầm mắt biến thành nam nhân cao lớn đĩnh bạt, không ai khác chính là Phi Cát.
Hắn vừa phân phó xong thú nhân khác đưa muội muội về bộ lạc ngay lập tức đã đuổi theo nàng.

Lần theo khí vị nhợt nhạt mà nàng lưu lại trên đường cuối cùng cũng đuổi kịp Kỷ Tán Cẩm.
Nàng lăng lăng nhìn hắn, hắn đi phía sau, Kỷ Tán Cẩm cũng chỉ hơi nghiêng đầu một chút rồi tiếp tục đi.

Phi Cát tò mò hỏi nàng:
"Người tin lời Lenni nói là sự thật sao?"
Ngay cả chính hắn cũng không tin Lenni thật sự có lòng tốt như vậy, không thể nào đến nàng cũng không phát hiện ra chứ.
"Tin".


Nàng cảm thấy người này hơi phiền, hờ hững xoay người tiếp tục đi.

Không khí có chút đông cứng trầm mặc.

Phi Cát cũng không biết nên bắt lời tiếp như thế nào.
Không lẽ là hắn đánh giá quá cao giống cái này.

Kỳ thật là nàng rất ngốc?
Hệ thống cũng không nhịn được trồi lên, nghi hoặc hỏi: "Hắn nói đúng nha kí chủ, giống cái đó không phải muốn gây bất lợi cho ngươi sao?"
Kỷ Tán Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn hệ thống:
"Nàng ta có lòng tốt xách tay da thú đem về cho ta, ta cũng cảm thấy nó quá nặng tay nên để nàng ta toại nguyện đi."
"Nhưng bao da thú của kí chủ nặng chỗ nào vậy, kí chủ suốt dọc đường cũng chỉ hái..."
Nói đến đây, đến lượt Nhất Hào cũng cảm thấy không đúng chỗ nào rồi, quỷ dị nhìn nàng, không ngầm cảm thán, không hổ danh là người mà hệ thống trói buộc, đại lão trước giờ toàn trang gốc cây mặc người xâu xé.
Vén lên lá để lộ ra một bãi đất um tùm dây leo, các loài thú nhỏ đang đào bới, gặm nhấm loại củ loại củ nâu nâu dính đất.

"Nhìn xem ta có lừa người đâu."
Hệ thống trầm mặc, đúng thật là không lừa, nhưng sao nàng ta biết ở đây có nó.
Kỷ Tán Cẩm đã nhìn thấy một con lợn rừng chạy từ phía này, trong miệng còn ngậm theo khoai lang nên nàng mới phỏng đoán.

Không ngờ thật sự có.
Phi Cát nhíu mày, thứ này hắn biết, khi đi săn thấy một vài lần.

Nhưng đến cùng chỉ có thú gặm nhấm ăn nó bởi ăn lên cứng cứng, khó tiêu hóa, ăn xong còn có cảm giác đau bụng muốn nôn.


Hắn lắc đầu, Lenni lừa Kỷ Tán Cẩm cũng quá ác, đang muốn khuyên nhủ nàng trở về đã thấy nàng đào đang đào ra chất vào da thú khác.
Đã chất đầy một bao khoai lang Kỷ Tán Cẩm, hài lòng gật gật đầu với Phi Cát đang đứng ngây người:
"Tốt, về thôi!"
"..."
Hắn không biết nói như nào nữa, nàng không biết thứ này không ăn được sao.

Thấy nàng đã đi xa, hắn vội chạy lại cầm giúp nàng, mặc kệ nàng cự tuyệt.
Bên này Lenni không biết vừa giúp Kỷ Tán Cẩm một bận.

Đang còn vui mừng vì lừa được nàng, xem ra xấu giống cái lần này đi tốn công vô ích rồi, nếu phát hiện ra quả mọng đào mà nàng nói thực chất chỉ là mấy củ nâu nâu dính đất không biết có tức phát khóc luôn không.
Khi trở về bộ lạc, đội săn thú của Na Tư cũng đang ở đấy.

Mọi người nhanh chóng bày ra vật thu hoạch hôm nay.
Nhìn Lenni mang bao da thú to trở về, các giống đực liền vây quanh khen nàng ta thật chăm chỉ, Lenni cũng không hề có áp lực tâm lý thừa nhận tất cả đều là do mình hái.

Làm Ngoan Y ở bên ghê tởm đến muốn nôn.
Na Tư nhìn một vòng tìm thân ảnh của Kỷ Tán Cẩm nhưng không thấy nàng, hắn lo lắng nàng đã xảy ra chuyện, muốn vào rừng đi tìm nàng.
Đúng lúc này, hai người đi ra khỏi khu rừng, Na Tư thở phào chạy lại ôm lấy nàng.

"Được rồi được rồi, ta về rồi đây."
Xoay quanh nàng một vòng, thấy nàng không xây
xát gì hắn mới buông xuống tâm.

Phi Cát quan sát giữa hai người, cảm thấy có chút ghen tị.
Hắn đưa bao da thú cho nàng, nàng cúi đầu:
"Cảm tạ."
Phi Cát cười hài hước nhìn nàng:
"Sao người lại khách khí như vậy."
Na Tư đen mặt chắn tầm mắt giữa hai ngươi: "Cảm ơn đã chiếu cố nàng, ngươi đi được rồi."
Bên này Lenni vừa nhìn thấy Kỷ Tán Cẩm trở về lập tức hô lên thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đại gia không muốn biết ta đã mang gì về sao, toàn thứ tốt không đó!"
Lúc nàng mở ra, ngay lập tức một mùi nồng nặc gay gắt xộc vào mũi của Lenni, làm nàng ta kinh hoảng lùi ra xa..