Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 10: 10: Hôi Thối Còn Có Thể Như Vậy





" Cẩm nhi, người để ta ngủ ngoài hang canh gác cho ngươi."
Lần này đến lượt Kỷ Tán Cẩm đau đầu, đừng nói là tên này còn chưa có chỗ ngủ đi.

Bây giờ là ai đi ra cũng không ổn.

Nhưng hiện tại nàng cũng biết đây là hang động của người ta, nàng không thể vô lí đuổi Na Tư ra khỏi chỗ ở của hắn rồi vô tư mà đi ngủ mặc hắn ở đêm khuya canh cửa cho nàng được.
"Thôi được rồi, ngươi và ta đều sẽ ở đây một đêm.

Ngày mai ta sẽ tìm một nơi ở riêng.

"
Na Tư âm thầm thở phào một hơi.

Căn bản không lo lắm chuyện Kỷ Tán Cẩm có tìm được hang động khác không.

Hắn sẽ đến nói trước cùng tộc trưởng.
Kỷ Tán Cẩm đến gần vách hang dựa vào ngủ rồi.

Chỉ là vừa mới nhắm mắt lại bị một đôi tay vòng qua mạnh mẽ nhấc bổng lên đặt lên giường đá.

Na Tư chạy lại gần đó lấy ra hai tấm da thú dày, đem đến lót dưới thân Kỷ Tán Cẩm và đắp lên cho nàng.

Sợ nàng hiểu nhầm hắn muốn làm gì, hắn vội nói:
"Buổi tối sẽ rất lạnh.

Ta đắp lên da thú để giữ ấm cho người."
Dù là mơ màng sắp ngủ, Kỷ Tán Cẩm vẫn ngơ ngẩn nhìn hắn hành động cẩn thận.
Cho đến lúc hắn dập tắt ngọn lửa, cả hang động chìm vào bóng tối.

Kỷ Tán Cẩm nằm nghiêng trên giường đá, nàng trầm mặc một hồi, nói không rõ trong lòng là cảm giác gì.
Có thể là đã quá lâu không nhận được sự chăm sóc như thế này.
"Cảm ơn..."
Trong bóng đêm, đôi mắt tím của Na Tư vẫn lập lòe.

Nghe lời nói của nàng, hắn sửng sốt, sau đó khóe môi nhẹ cười, đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu tím dịu dàng.
Kỷ Tán Cẩm cũng vùi vào da thú khép lại hai mắt.
Có thể vì lạ chỗ, nàng không thể ngủ yên ổn, bỗng có cảm giác một thứ to lớn mềm mại như lông thú tựa vào người nàng bao bọc nàng, cảm giác ấm áp khiến Kỷ Tán Cẩm an tâm.
Vào sáng sớm, Kỷ Tán Cẩm tỉnh dậy.

Đồng hồ sinh học của nàng là do thói quen lâu năm hình thành, hôm qua rất mệt mỏi nhưng nàng vẫn đúng giờ dậy.
Nhìn trên người mình bị đè lên bởi ba tấm da thú, có chút không thể thở.

Hẳn là do Na Tư giúp nàng đắp lên trong lúc ngủ, quá mệt mỏi nên nàng không hề phát hiện.

Kỷ Tán Cẩm lật da thú ra, vươn vai một chút cử động thân thể.

Cơ thể tuy là đã bớt nặng nề nhưng vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn thể lực.
Na Tư ở bên ngoài đi vào nghe thấy tiếng của Kỷ Tán Cẩm.

Nàng bước xuống giường, chải chuốt lại mái tóc rối.

Na Tư dẫn nàng ra khỏi hang động đi đến một con sông.
Đã có một vài thú nhân đang uống nước ở đó.


Khi họ thấy Na Tư, một vài người tiến đến chào hỏi, thi thoảng nàng còn bắt gặp một vài ánh mắt đang trộm nhìn về phía mình.
Na Tư dẫn nàng tiến đến gần dòng sông lấy một chiếc lá to hứng lấy đưa cho nàng.
"Bình thường đây là nơi bộ lạc đến lấy nước."
Kỷ Tán Cẩm nhận lấy.

Nàng còn trang thêm nước dùng rửa mặt.
Chỉ là Kỷ Tán Cẩm lại nhận thấy một vấn đề, nàng không mang theo bàn chải đánh răng!
Dùng tinh thần lực quét một vòng, tầm mắt của nàng va phải bên cạnh sông, một loại cây mọc trên thân ra những sợi tua rua mềm mại.

Ngắt lấy một cành đặt lên mũi ngửi ngửi, loại cây này thế mà còn phát ra mùi hương tựa như mùi bạc hà!
"Na Tư, loại cây này có độc không?"
Hắn nhìn nhánh cây trên tay nàng, lắc đầu:
"Cẩm nhi, nó không có độc, báo tộc thú nhân rất thích hương thơm của chúng."
Kỷ Tán Cẩm nghe vậy, nàng thử giơ nhành cây lên, quơ quơ trước mặt Na Tư.

Lập tức hai mắt hắn phát sáng nhìn chằm chằm, tròng mắt đung đưa theo chuyển động nhánh cây.
Bất quá bị Kỷ Tán Cẩm nhanh chóng thu hồi lại tay.

Tất nhiên nàng ngắt nó mục đích không phải để chơi đùa với con mèo to xác này.

Nàng vừa nhìn đã biết công dụng hữu ích nhất.
Thử lấy cành cây đó chà sát trong khoang miệng, lập tức trong miệng tràn ngập mùi hương thanh mát, cảm giác sạch sẽ không hề thua bàn chải hiện đại.

Kỷ Tán Cẩm không khỏi cảm thán một số loại thực vật ở đây rất thần kỳ!
Na Tư ở một bên nhìn nàng kỳ quái hành động.

"Cẩm nhi, ngươi làm gì vậy?"
Kỷ Tán Cẩm cũng nghĩ đến bọn họ không có khái niệm về việc vệ sinh răng.
"Đây gọi là đánh răng, nếu ăn xong không vệ sinh răng miệng, các mảng thức ăn sẽ khiến miệng trở nên hôi thối."
"Hôi thối??? Còn có thể như vậy?"
Không chỉ Na Tư, các thú nhân đang nghe cũng giật mình.

Nàng đưa cho hắn một nhành cây khác, hướng dẫn Na Tư cách đánh răng.

Lần đầu tiên thao tác làm Na Tư có chút vụng về.

Lúc đánh quá mạnh tay vào lợi, hắn còn kêu đau, sau đó đáng thương nhìn nàng, làm Kỷ Tán Cẩm phải cầm tay hướng dẫn cho hắn.
Na Tư sau khi đánh răng xong cảm thấy khoang miệng một trận sạch sẽ thanh hương.

Ân, Cẩm nhi của hắn còn rất thông minh.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của vài người tiến đến, một giọng nói khinh bỉ truyền vào tai Kỷ Tán Cẩm.
"Na Tư, ngươi đừng nghe xấu giống cái này nói lung tung.

Xấu xí như nàng ta mà còn ra vẻ cái gì?".