"Cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!".
Đang mơ mơ màng màng, Diệp Phi Diệp nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lâm Miểu Miểu.
Đôi mắt hắn dần nhìn rõ xung quanh, hơi ngạc nhiên khi thấy bản thân vậy mà trở lại phòng ngủ Diệp gia, hắn muốn nói gì đó, tay còn đang giơ lên thì thấy Lâm Miểu Miểu đá đổ chiếc ghế, hùng hổ quay đi gọi mọi người.
Diệp Phi Diệp có chút bất đắc dĩ.
Đầu óc hắn trống rỗng, nhưng từ từ cũng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Chuyện đến nước này, hắn vẫn không hối hận về quyết định của mình.
【Tiểu tử ngươi cũng coi như phúc lớn mạng lớn, mặc dù trở thành người thường, nhưng cuối cùng vẫn còn sống.】Đột nhiên, lão gia gia tùy thân lên tiếng.
Diệp Phi Diệp vô cùng ngạc nhiên, "lão vẫn ở đây à? Ta tưởng là sau khi mất đi chiến lực thì sẽ không thể giao tiếp với lão".
【Lúc trước đúng là không được, nhưng hiện tại hồn thể dần ổn định nên không có vấn đề.】 Lão gia gia tùy thân giải thích.
Cả hai thuận miệng nói thêm vài lời, nhìn thấy một nhóm người được dẫn đầu bởi Lâm Miểu Miểu và Diệp phụ Diệp Bỉnh Hoàn, bước vào phòng.
Bọn họ rất vui khi thấy Diệp Phi Diệp tỉnh lại, nhiệt tình vây quanh hắn hỏi han khiến Diệp Phi Diệp có chút khó chịu, cuối cùng Lâm Miểu Miểu lấy lí do Diệp Phi Diệp cần tĩnh dưỡng mới khiến cho bọn họ chịu rời đi.
"Chuyện này là sao? Sao muội lại thành y sư chuyên chúc của ta? Mặc Mặc đâu?".
Sau khi Diệp Phi Diệp tỉnh lại vẫn luôn không thấy Khanh Mặc, lại không rõ tình huống hiện tại, không khỏi có chút lo lắng.
"Bản thân muội là y sư cấp sáu, làm y sư chuyên chúc cho huynh là huynh được hời hiểu chưa?!".
Lâm Miểu Miểu nghiêm mặt, trừng hắn một lúc rồi giải thích: "Khanh Mặc mang Thanh Thư về nhà, nói muốn cho hội trưởng lão lấy tội danh làm hại gia chủ kế nhiệm để tiến hành xét xử, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ tới thăm huynh.
Về phần huynh, tình huống bây giờ cũng rất đơn giản, tuy rằng thương thế đều đã lành, nhưng cũng hoàn toàn bị phế, chỉ có thể đưa huynh về nhà.
Chuyện của huynh muội cũng đã nói qua với mọi người, huynh khỏi phải lo".
Nghe Lâm Miểu Miểu giải thích xong, Diệp Phi Diệp gật đầu, hết thảy đều nằm trong dự kiến của hắn, nhưng so với Khanh Mặc, hắn càng quan tâm chuyện Nhan Nghiên sắp xuất quan.
Hắn nghĩ ngợi, hy vọng có người có thể giúp hắn tìm hiểu chút tình huống của Nhan Nghiên, hắn nhìn thoáng qua Lâm Miểu Miểu, lại quay đi, quyết định vẫn chờ Khanh Mặc trở về, nhờ nàng ta lấy danh nghĩa Diệp gia đi bái phỏng Nhan Nghiên một phen.
Hắn không biết Nhan Nghiên sẽ có phản ứng thế nào với tình huống hiện giờ của hắn, nếu bản thân Nhan Nghiên không muốn trở thành người bình thường, Diệp Phi Diệp cũng không định làm lỡ dở nàng, bất kể thế nào, hắn đều xem xét thái độ của Nhan Nghiên.
Nhưng ít ra, Diệp Phi Diệp để tay lên ngực tự hỏi, hắn một chút cũng chưa từng hối hận về lựa chọn của bản thân.
Không chỉ là trách nhiệm đối với người trong lòng, bản thân hắn cũng không muốn làm tổn thương thiện ý của nữ tử vô tội.
Diệp Phi Diệp đang suy nghĩ trong lòng thì thấy Lâm Miểu Miểu lại gần, duỗi tay nhẹ nhàng nói: "Cái chuông này của huynh đẹp thật đấy, con lắc còn là ngọn lửa? Muội trước giờ chưa từng thấy cái này, thời điểm huynh hôn mê muội đã muốn hỏi huynh, đây là cái gì?".
Nghe vậy, Diệp Phi Diệp nhất thời có chút không phản ứng kịp, nương theo ánh mắt Lâm Miểu Miểu nhìn xuống eo của mình, chỉ thấy chiếc chuông kia vốn không có con lắc vậy mà được thay thế bởi một ngọn lửa nhỏ bé yếu ớt.
Lâm Miểu Miểu lắc nhẹ cái chuông, lại không nghe thấy âm thanh gì, thị có chút nghi hoặc, thử chạm vào ngọn lửa, lại không cảm thấy đau đớn khi bị bỏng.
"Thú vị thật, vậy mà lại lạnh".
Đầu ngón tay thị chơi đùa ngọn lửa, nhìn hắn cười nói.
Nhưng thị bỗng nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt thay đổi, sau khi cẩn thận đánh giá lại ngọn lửa trong chuông, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Phi Diệp, lại nói: "Đây chẳng phải là...!Minh hỏa Lưu Loan sao?".
Tựa như tiếng nổ của pháo trúc, trong lòng Diệp Phi Diệp bùm bùm rối loạn.
Lúc hắn nhanh chóng hồi tưởng lại các loại kiến giải về Nhất Tuyến Khiên cùng minh hỏa Lưu Loan thì nghe thấy lão gia gia tùy thân thở dài nói.
【Không nghĩ tới minh hỏa Lưu Loan lại thành con lắc của Nhất Tuyến Khiên.
Có thể là lúc tiểu huynh đệ sử dụng chiến lực cắt đứt kinh mạch đã vô tình kích hoạt pháp khí khiến hai thứ dung hợp.】
Sắc mặt Diệp Phi Diệp trắng bệch, "ta nhớ là...!Nhất Tuyến Khiên không chỉ là pháp khí phòng ngự vô cùng tốt mà còn có thể thông qua chiến lực đem tình huống bản thân truyền cho bên còn lại...".
【Đúng vậy...!Nếu nói khi tiểu huynh đệ đoạn kinh mạch kia minh hỏa liền trở thành con lắc, vậy thời điểm chiến lực bộc phát rất có khả năng tình huống của tiểu huynh đệ lúc đó bị truyền cho Nhan Nghiên.
】Lão gia gia tùy thân cũng giật mình.
Nghe được tin tức này, lòng Diệp Phi Diệp rối như tơ vò, cuối cùng ngồi không yên, hắn lập tức bắt lấy Lâm Miểu Miểu, nhìn chằm chằm thị, hỏi: "Nhan Nghiên đâu?".
Lâm Miểu Miểu nghe vậy, giống như bị hoảng sợ, lập tức thoát khỏi tay Diệp Phi Diệp, liên tục lui về phía sau vài bước, cúi đầu không nói lời nào.
Thấy thế, trong lòng Diệp Phi Diệp vô cùng sợ hãi, hắn tin rằng có việc phát sinh liên quan đến Nhan Nghiên mà hắn không biết, giãy giụa xuống giường bắt lấy Lâm Miểu Miểu chất vấn, lại không cẩn thận đụng phải mép giường, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: "Nhan Nghiên bị làm sao, nói thật cho huynh!".
Lâm Miểu Miểu không thể giấu giếm, nói ra tình hình thực tế, "theo đạo lý hiện tại chưa đến lúc Nhan tỷ tỷ xuất quan, nhưng mấy hôm trước vào thời điểm huynh vẫn còn bất tỉnh, tỷ ấy đột nhiên trở về thành Minh Nguyệt, nhưng trên đường tới Diệp gia lại nổi lên xung đột với người bên Nhan gia, sau đó bị họ cưỡng chế mang đi, nghe nói bị nhốt lại".
Nghe vậy, trong lòng Diệp Phi Diệp cảm xúc lẫn lộn, tuy rằng chỉ gói gọn trong mấy câu nói, nhưng bằng sự hiểu biết đối với Nhan Nghiên, hắn cũng có thể đoán ra ý đồ của Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên tất nhiên là thu được tin từ Nhất Tuyến Khiên mới xuất quan sớm, nàng quan tâm hắn, mới có thể làm ra hành động như vậy - nhận ra được điều này, trong lòng Diệp Phi Diệp cảm thấy ngọt ngào, chẳng sợ mất đi tất cả, cũng không có tin gì ngọt ngào hơn việc người mình thích cũng thích mình.
Diệp Phi Diệp tuy rằng lo lắng Nhan Nghiên bị Nhan gia mang đi, nhưng là gia chủ tương lai của Nhan gia, Diệp Phi Diệp cũng không lo Nhan Nghiên phải chịu uất ức gì.
Trong lòng hắn âm thầm hy vọng Khanh Mặc sớm ngày trở về, mau chóng giúp hắn đến Nhan gia hỏi han, tốt nhất có thể lén tìm được Nhan Nghiên hỏi chút tình huống.
Hiện nay ngoài việc chờ đợi, hắn cũng chả có biện pháp nào.
Tuy vậy, nói thật, Diệp Phi Diệp nằm ở trên nóc nhà, từ từ cảm thụ được làn gió dịu dàng phất quá gò má, nhìn phòng ốc cùng cây xanh quen thuộc quanh mình, trong lòng dường như cũng nhẹ nhàng hẳn đi - hắn thật sự đã lâu không trải qua cuộc sống yên bình như vậy.
Để tay lên ngực tự hỏi, Diệp Phi Diệp cũng không cảm thấy bản thân là người thích lang bạt, hắn không có quá nhiều hùng tâm tráng chí*, không chán ghét cuộc sống bình an, nhưng vì có thiên phú dị bẩm nên nếu hắn nói ra lời này trước mặt người ngoài thì càng tỏ vẻ khoe khoang hay không chí tiến thủ.
*hùng tâm tráng chí: ám chỉ những người người có quyết tâm lớn, muốn trở thành những người vĩ đại, có ý chí kiên cường, không khuất phục những người đàn áp, bóc lột bản thân.
Chẳng qua tất cả giống như bị một sức mạnh vô hình tác động, khiến hắn không thể đứng yên địa bàn chính mình, bị bắt cuốn vào một vòng tranh đấu luẩn quẩn ngươi chết ta sống, chỉ có càng thêm cường đại mới có thể sinh tồn.
Nhưng cường đại rốt cuộc có là cái gì đâu, trên phương diện thực lực cường đại vốn là thứ vô tận, chẳng lẽ có chiến lực càng cường đại bản thân liền càng ghê gớm sao? Sao có thể.
Tuy vậy, trong hiện thực chiến lực càng cường đại mới càng dễ dàng đạt được thứ mình muốn, làm một người bình thường, dù cho có bản lĩnh cũng rất dễ dàng bị Chiến Giả bắt nạt.
Nghĩ vậy, Diệp Phi Diệp không khỏi hoang mang, hắn mải mê suy nghĩ, bỗng nghe thấy có người kêu hắn.
"Xuống ăn cơm!"
Cúi đầu thì thấy Lâm Miểu Miểu bưng cái khay, mặt trên đặt một cái bát to, mặt vô cảm nhìn hắn.
Diệp Phi Diệp bĩu môi, cũng không nói gì, leo thang từ trên nóc nhà xuống, đi theo thị vào nhà, nhìn thị mở nắp của cái bát, trong lòng cực kỳ không vui.
Chỉ thấy trong bát vô cùng lớn kia có gạo trắng nõn đã được nấu mềm nhuyễn, làm nền cho một ít hạt ngô màu vàng nhạt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng quyến rũ, là mùi vị thuần khiết nhất của lương thực.
Trên mặt cháo trắng điểm xuyết chút hành lá băm xanh biếc, rưới lên chút dầu mè chảy trên bề mặt, mùi hương tỏa ra kết hợp với mùi thơm của gạo gây kích thích vị giác.
Tuy rằng tản ra hương thơm mỹ vị, nhưng Diệp Phi Diệp nhìn đã không muốn ăn, dù có ăn món ngon, ngày nào cũng ăn cũng sẽ ngán, huống chi là cháo trắng canh suông vô vị?
Lâm Miểu Miểu thấy sắc mặt của Diệp Phi Diệp là biết hắn đang nghĩ gì, nhưng thị chỉ giả vờ như không thấy, ngược lại cười đắc ý nói: "Muội sợ huynh ăn cháo không đủ no, cố ý kêu người lấy bát lớn nhất, nào, ăn đi, đừng khách sáo".
"Đây là nhà huynh, huynh khách sáo cái gì!".
Diệp Phi Diệp tức cười nhìn thị.
Tuy rằng trong lòng hắn biết bản thân phải an dưỡng, nhưng hắn thật sự chán ghét đồ ăn thanh đạm như vậy.
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, cũng không cầm chiếc đũa, chỉ bưng bát lên, sống không còn gì luyến tiếc uống hết từng ngụm cháo trắng rồi đuổi Lâm Miểu Miểu đi.
Nhưng Lâm Miểu Miểu đi vài bước, lại ngừng lại ở khung cửa, quay đầu cười nhìn hắn, thấy hắn có vài phần phiền chán, mới tựa như lơ đãng nói: "Mặc Mặc đã tới thành Minh Nguyệt, nhưng mà nàng ấy muốn thay huynh tới Nhan gia trước, huynh sẽ sớm được gặp lại nàng ấy thôi."
Lời này lập tức dập tắt sự bực bội của Diệp Phi Diệp, thấy Diệp Phi Diệp còn muốn hỏi gì đó, Lâm Miểu Miểu cố ý không để ý tới hắn, bưng khay chạy đi.
Diệp Phi Diệp bất đắc dĩ, hắn vốn là người kiên nhẫn, nhưng với chuyện này thì nào có thể dằn xuống mà bình tĩnh chờ đợi.
Nhưng không muốn đợi cũng không có cách nào, hắn đành phải nhón chân chờ mong, một canh giờ sau, Khanh Mặc khoan thai đến chậm.
Nàng ta mặc xiêm y màu nguyệt bạch, thoạt nhìn có vài phần phong trần mệt mỏi, nhưng đôi mắt nàng ta lại sáng lấp lánh, lập loè vẻ hưng phấn.
"Muội lén vào Nhan gia gặp Nhan tỷ tỷ".
Vừa thấy Diệp Phi Diệp, Khanh Mặc liền nói như vậy.
Diệp Phi Diệp căng thẳng trong lòng, lập tức hỏi: "Nàng thế nào? Không bị làm sao chứ?".
Hắn có chút lo lắng, sợ Nhan Nghiên bị thương khi tranh chấp với trưởng lão trong nhà.
Khanh Mặc lắc đầu, "không sao cả, chỉ là thời điểm xuất quan khi đột phá lên Chiến Vương bị chút nội thương, tu dưỡng một thời gian là được".
Nói xong lời này, nàng ta đột nhiên phản ứng lại, "sao huynh biết Nhan tỷ tỷ bị thương?".
Diệp Phi Diệp còn chưa kịp nói gì, liền thấy Khanh Mặc lại nói: "Tỷ ấy bảo muội chuyển lời cho huynh, an tâm dưỡng thương, không cần để ý lời nói của người khác, dù huynh có ra sao, tâm ý tỷ ấy đối với huynh sẽ không thay đổi, chờ sau khi tỷ ấy nghĩ cách rời khỏi Nhan gia thì có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ".
Nghe vậy, Diệp Phi Diệp sửng sốt, hắn thực sự không nghĩ rằng Nhan Nghiên lại nói trắng ra giống như đang thổ lộ như vậy, hắn quả thực vô cùng vui sướng.
Nhưng vui sướng qua đi, hắn cũng có sầu lo.
Biết là không nên, nhưng hắn hiện tại chỉ là một người bình thường, hắn cảm thấy bản thân có chút không xứng với Nhan Nghiên.
Khanh Mặc nhìn vẻ ngây người của Diệp Phi Diệp, lại cẩn thận nói: "Cơ mà Nhan gia...!Tựa như không đồng ý với suy tính của Nhan tỷ tỷ, muốn thay Nhan tỷ tỷ trực tiếp tới đây từ hôn".
Sau biến chuyển đại hỉ lại đại bi này, Diệp Phi Diệp lại vô cùng trầm ổn, hiện tại hắn chỉ là một người thường, mọi việc đều cần bàn bạc kỹ hơn, nhưng nếu hắn đã xác định được tâm ý của Nhan Nghiên, đối với hắn mà nói đây là điều quan trọng nhất, do vậy không gì có thể làm hắn sợ được.
Diệp Phi Diệp tin rằng Nhan Nghiên sẽ tới gặp hắn, kể cả Nhan gia muốn từ hôn cũng cần một thời gian nhất định.
Vết thương trên người hắn cũng còn chưa khỏi hoàn toàn, vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, trong khoảng thời gian này, cũng đủ để hắn suy nghĩ cách ứng đối.
Bên này Diệp Phi Diệp còn đang tĩnh dưỡng, bên kia Khanh Mặc vốn từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia trở về, đương nhiên muốn qua lại cùng hậu bối Diệp gia.
Mọi người đều biết Khanh Mặc có quan hệ tốt với Diệp Phi Diệp, mà đại đa số cũng có một phần tò mò, phần lớn bọn họ nghe nói thân thể Diệp Phi Diệp không tốt, lại không thân với Lâm Miểu Miểu, không thể tìm hiểu tình huống, Khanh Mặc trở về, tất nhiên phải dò hỏi nàng ta một phen.
Nhiều đường huynh đệ tỷ muội cũng đến thăm Diệp Phi Diệp hơn, bọn họ hàn huyên một hồi, ban đầu còn tương đối bình thường, nhưng về sau lời nói lại khiến Diệp Phi Diệp có chút khó hiểu.
"Đường ca/đường đệ, huynh/đệ nghĩ thoáng một chút, nếu ai dùng loại chuyện này cười nhạo huynh/đệ, chúng ta nhất định đánh hắn đến nương cũng không nhận ra".
Bọn họ nói như vậy.
Nhìn huynh đệ tỷ muội đồng tộc, Diệp Phi Diệp có phần mê man, "mọi người...!Đang nói gì vậy?".
Vừa hỏi hắn vừa nhìn Khanh Mặc đang chăm sóc hắn, chỉ thấy nàng ta cũng có vài phần khó hiểu.
Thấy dáng vẻ này của hắn, mọi người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lát, rốt cuộc có một người gan lớn mở miệng, "không có gì không có gì, an tâm tĩnh dưỡng thân thể mới là điều quan trọng, việc khác không cần phải quan tâm".
Nói xong một đám người liền ngươi xô ta đẩy yên lặng rời đi.
Mọi người đi rồi, Diệp Phi Diệp nằm suy nghĩ một hồi, không suy xét kĩ càng hành động khác thường của bọn họ, mà nghĩ không rõ thì thôi, hắn không hề nghĩ nhiều, quẳng việc này ra khỏi đầu.
Lại qua mười ngày, người bên Nhan gia rốt cuộc cũng tới cửa từ hôn.
Ngay từ đầu người từ Nhan gia cũng khách khí, người Diệp gia cũng biết Diệp Phi Diệp chỉ còn là một người bình thường, tuy rằng không định lập tức thoái hôn như vậy, nhưng khí thế cũng thua một khoảng.
Nhưng kết quả tệ nhất cũng chỉ có vậy, Diệp Phi Diệp cũng chả sợ gì, hắn chủ động đứng ra hỏi: "Mọi người làm vậy đã được Nhan Nghiên đồng ý chưa? Nếu nàng chấp thuận, vì sao nàng không tự mình đến lui hôn?".
Người dẫn đầu Nhan gia tới đây từ hôn là lục trưởng lão Nhan gia, y là một nam tử trung niên thấp bé, nhưng cũng có thực lực của Chiến Linh.
Nghe vậy, y đánh giá Diệp Phi Diệp vài lần, trong mắt mang vẻ tiếc nuối, nói trắng ra: "Việc đã đến nước này, ngược lại cũng chẳng sợ công tử biết, đại tiểu thư vốn không đồng ý từ hôn.
Nhưng hôn sự này không bỏ không được, vì thế nàng bị các trưởng lão hợp lực giam giữ, khi nào thoái hôn thành công, hoặc tìm được hôn sự khác, khi đó nàng mới được thả ra".
"Tại hạ cùng với Nhan Nghiên tình đầu ý hợp, nếu nàng không muốn từ hôn, các vị làm như vậy, không sợ nàng lục đục với Nhan gia sao?".
Diệp Phi Diệp lập tức tiến lên vài bước chất vấn.
Lục trưởng lão Nhan gia không dao động, chỉ nói: "Đại tiểu thư còn nhỏ, quá nặng tình, lại không biết, có vài thứ nếu không có, chung quy cả đời cũng không viên mãn".
Diệp Phi Diệp nhíu mày, hắn nghe ra được một ít ý ở ngoài lời, nhưng hắn cũng không hiểu lục trưởng lão Nhan gia muốn ám chỉ điều gì, chỉ có thể lần nữa hỏi, "trưởng lão có ý gì?".
Ai ngờ, lục trưởng lão Nhan gia chỉ hừ lạnh, cũng không nguyện ý trực tiếp trả lời, ngược lại dùng giọng điệu tiếc hận hỏi lại hắn, "mọi người đều là nam tử, cần gì phải nói rõ như vậy? Trong lòng công tử biết rõ ràng, không cần ta nói ra khiến bản thân khó xử".
"Không, tại hạ yêu cầu trưởng lão nói rõ".
Diệp Phi Diệp lạnh giọng, đáy lòng hắn có giọng nói nói rằng chuyện này vô cùng quan trọng, thậm chí có lẽ chỉ là sự hiểu lầm, nếu không hỏi rõ ràng, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
"...!Thôi được rồi".
Chỉ thấy tầm mắt lục trưởng lão Nhan gia lướt qua chỗ dưới rốn hắn ba tấc*, dùng giọng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vô cùng kiên định chính nghĩa, lại che giấu vài phần tiếc hận nói: "Nếu như công tử thích đại tiểu thư, vậy công tử hẳn càng phải vì nàng mà đồng ý từ hôn.
Hiện tại công tử không thể giao hợp, cần gì phải lỡ làng nàng?!".
*1 tấc Trung Quốc hay còn gọi 1 thốn bằng 3,33 cm
Lời này vừa nói ra, thoáng chốc, lặng ngắt như tờ..