Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 31




Y Lam biết được chiêu kia thực sự rất mạnh nên bản thân cũng dốc toàn lực đánh trả, tay áo vung lên, có một luồng khói nhẹ chậm rãi lan ra trong không khí. 

Keng!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, hai thanh vũ khí va vào nhau tóe lửa. Nội lực của hai người chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ lớn, khói bụi bay mù mịt. Đám quần hùng phía dưới gần như đều bị thổi bay hơn mười thước. Y Lam cùng Mạc Kỳ Tuyên thân ở trung tâm khí kình, mạnh mẽ bị chấn bay, va vào kiến trúc xung quanh, cùng lúc hộc ra một ngụm máu. 

Y Lam nghiến răng đứng bật dậy, hét lớn:

-Lập tức hành động.

Bạch Nhi và Lam Phong nhìn nhau gật đầu, nhanh như chớp triển khai kế hoạch. Vô số nhân thủ Dạ lâu từ bốn phía tuôn ra, cả người sát khí đằng đằng, khiến đám quần hùng bên dưới cảm thấy lạnh người. Mạc Kỳ Tuyên mạnh mẽ chấn trụ vết thương, đồng dạng hét lớn:

-Chờ ngươi lâu rồi. Toàn bộ xuất hiện cho ta.

Ngay sau tiếng hét, bên dưới đại sảnh chợt xuất hiện một thông đạo, người của Tà các nhanh chóng lao ra. Mạc Kỳ Tuyên hướng đám quần hùng bên dưới, quát:

-Các vị, nếu hôm nay ai giúp tại hạ đánh lui Dạ lâu thì ngày sau tại hạ tất có hậu báo.

Phía bên dưới, đã không ít người cảm thấy động tâm muốn tiến lên giúp đỡ. Trong lúc ấy, không ai chú ý rằng Y Lam chợt nở nụ cười lạnh lẽo. Không ít người đột nhiên khuỵu xuống, hộc ra một ngụm máu khiến những người xung quanh hoảng sợ. Y Lam cất tiếng cười lớn, ngạo nghễ nói:

-Ha ha ha, ta đã sớm dự đoán được chiêu này của ngươi. Các ngươi đều đã trúng độc môn độc dược của ta. Nếu trong vòng một tháng mà không có thuốc giải thì công lực sẽ bị đảo ngược kinh mạch, đau đớn mà chết. Kẻ nào muốn có thuốc giải thì sau hôm nay có thể tới Dạ lâu mua, hiện tại lập tức cút hết cho ta.

Mạc Kỳ Tuyên sắc mặt có phần tái nhợt, cảm thấy lồng ngực khí huyết sôi trào, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Lần này là do hắn quá xem thường kẻ địch nên mới rơi vào tình trạng này. Dạ đế người này, đúng là rất lợi hại. Bất luận là võ công, tâm cơ, trí tuệ, hay là khả năng dụng độc, đều thuộc hàng nhất đỉnh. Người này tuyệt đối có thể cùng hắn xếp ngang hàng, là một đối thủ đáng sợ. Chỉ là không biết thân phận thật sự của người này là ai?

Ở bên kia, cả hai phe đang tấn công một cách kịch liệt. Đột nhiên từ phía kho tàng của vang lên tiếng nổ lớn. Một bóng đen không biết từ đâu ra xuất hiện bên cạnh Mạc Kỳ Tuyên, sắc mặt nghiêm trọng, nói:

-Chủ tử, kho hàng của chúng ta ở Vân châu, Lam châu cùng lúc bị tập kích. Đối thủ sử dụng một thứ bột kỳ lạ có sức sát thương rất lớn, trực tiếp oanh tạc cửa kho hàng, cướp sạch bên trong rồi rút lui, không giao chiến nhiều.

Mạc Kỳ Tuyên khuôn mặt trầm xuống, nhìn về phía vừa có tiếng nổ vang lên. Xem ra đây chính là thứ mà Hắc vừa nói đi, uy lực quả nhiên đáng sợ. Cũng không biết tên Dạ đế này kiếm đâu ra thứ đồ chơi này? Nếu có thể đem về áp dụng cho quân đội, dùng trong chiến tranh thì hiệu quả sẽ rất tuyệt vời.

Ở bên kia, người của Dạ lâu cướp bóc xong xuôi đều lũ lượt rút về. Y Lam cũng theo đó mà đi, trong lòng cảm thấy rất đắc ý. Quả không uổng công mấy ngày liền cố gắng chế tạo của nàng, thuốc nổ này uy lực thực sự không tồi. Nghĩ đến đây, Y Lam cảm thấy có chút tiếc rẻ. Nếu biết hôm đó sẽ xuyên không, nàng liền mang theo chút súng ống đạn dược liền có thể tung hoành giới này được rồi. Bất quá cũng không sao, cho dù không có những thứ đó, cô cùng tự tin bản thân có thể sống tốt ở thế giới này. Đừng quên cô chính là thiên tài sát thủ trăm năm có một kiêm bang chủ Dạ bang lừng lẫy hắc đạo nha. Nếu ngay cả cái đại lục cỏn con này mà cũng không thu phục được thì tốt nhất nàng nên đi kiếm khối đậu hủ đập đầu tự tử cho rồi.

Y Lam lại suy nghĩ, lần này không ít người đều trúng độc, nếu không muốn chết thì khẳng định phải đến chỗ nàng mua thuốc. Hắc hắc, xem ra đợt này có thể kiếm lớn rồi. Còn có tên Tà hoàng kia, nếu thực đến mua thuốc thì phải chém đẹp một phát mới được. Nghĩ đến viễn cảnh tiền chảy ào ào vào túi, Y Lam không nhịn cười lớn một phen, tiếng cười rùng rợn khiến không ít thành viên Dạ lâu nổi da gà. Bọn hắn đều hiểu, lâu chủ lại nghĩ đến thứ gì tà ác nữa rồi. Cũng không biết là kẻ nào xui xẻo lọt vào tầm ngắm của lâu chủ đây.

Chiến vương phủ mấy ngày nay đột nhiên phòng vệ được tăng lên bất thường, Vệ Minh cả ngày không ngừng dẫn người đi tuần tra khắp vương phủ. Bên trong tiểu viện, Mạc Kỳ Tuyên thần sắc có điểm tái nhợt, trong tay cầm tư liệu của Dạ lâu từ khi thành lập đến hiện tại. Càng xem sắc mặt hắn lại càng nghiêm trọng. Lâu chủ Dạ lâu đúng là một tuyệt thế thiên tài, ngắn ngủi không tới hai năm liền gầy dựng nên một thế lực khổng lồ như vậy. Cách thức phát triển vô cùng khôn khéo, kỉ luật cực kỳ nghiêm minh, thực lực thành viên đều rất khá, phân chia cấp bậc tỉ mỉ, thưởng phạt công minh. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, từ đó có thể thấy được sức quyến rũ nhân cách của người này không nhỏ. Hơn nữa thực lực của người này lại rất cao cường, cộng thêm một thân độc công khó lường, thiên hạ này chẳng mấy người có thể đánh ngang tay với người này nữa rồi.

Mạc Kỳ Tuyên thở dài đặt số tư liệu kia xuống, đang định đứng dậy thì cả người chợt khuỵu xuống, ho ra một ngụm máu. Ám cùng Hắc hốt hoảng xông ra đỡ hắn dậy. Mạc Kỳ Tuyên cười khổ, đưa tay quẹt máu trên miệng, nói:

-Lần này chúng ta thua thật thảm. Đều tại ta quá mức khinh địch rồi.

Ám im lặng không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ. Nhưng năm này tung hoành không có đối thủ khiến chủ tử có điểm cao ngạo, xem thường hào kiệt thiên hạ. Thất bại lần này, xem như là một bài học đáng nhớ cho chủ tử đi. Hi vọng sau này củ tử sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.

Ngược lại với Ám, Hắc có vẻ rất lo lắng. Sau hôm đó chủ tử đã bị nội thương không nhẹ, lại thêm độc kia của Dạ đế, tình hình của chủ tử lại ngày càng kém rồi. Do dự một hồi, Hắc mới mở miệng:

-Chủ tử, hay là để ta đến Dạ lâu mua thuốc giải về cho người.

Mạc Kỳ Tuyên lập tức hét lớn:

-Không được.

Bản thân hắn là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo. Hắn tuyệt đối không đồng ý đi cầu cạnh đối thủ để níu kéo tính mạng. Tự tôn của hắn không cho phép hắn cúi đầu. Hắc còn muốn nói thêm nữa, nhưng bị Mạc Kỳ Tuyên trừng cho một phát, liền ngoan ngoãn rụt đầu về. 

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, là Vệ Minh cùng Thương Lam Hàn đến. Thương Lam Hàn mặc dù hay chống đối và trêu chọc Mạc Kỳ Tuyên, nhưng bọn hắn là đều là huynh đệ thân thiết lâu năm, sao có thể ngoảnh mắt làm ngơ. Mấy ngày nay hắn tra cứu hết đủ loại độc điển, nhưng vẫn không tìm thấy cách giải loại độc kia, cũng không biết được đó là độc gì nên đành đến đây thuyết phục Mạc Kỳ Tuyên đến Dạ lâu mua thuốc giải. Vệ Minh đồng dạng cũng rất là lo lắng, trước khi đi đến đây đã nghĩ được phương án thích hợp, chắc chắn sẽ thuyết phục được chủ tử.

Thương Lam Hàn hiện tại cũng không có hứng nói dông dài, trực tiếp mở miệng:

-A Tuyên, ngươi đừng cố chấp nữa. Phái người đến Dạ lâu mua thuốc giải đi.

Vệ Minh cũng vội vàng tiếp lời, đem phương án đã suy nghĩ kĩ càng nói ra:

-Đúng vậy chủ tử, để cho chúng ra đi mua thuốc đi. Nếu không có thuốc giải, người không thể sống quá một tháng nữa. Vậy thì Y Lam cô nương phải làm sao đây?

Đây là phương án Vệ Minh cất công suy nghĩ, cảm thấy chủ tử chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu có Y lam cô nương ở đây thì tốt rồi. Chỉ cần cô nương ấy nói một tiếng, chủ tử khẳng định sẽ đi ngay. Vệ Minh dự đoán quả là không sai, Mạc Kỳ Tuyên sau khi nghe nhắc tới Y Lam thì trên mặt hiện lên vẻ do dự. Thương Lam Hàn vô cùng thông minh, lập tức hùa theo Vệ Minh:

-Đúng đúng. A Tuyên, nếu như ngươi cứ cố chấp như vậy thì đừng trách ta cướp mất Y Lam đấy.

Mạc Kỳ Tuyên nghe xong liền bốc hỏa, đá Thương Lam Hàn bày thẳng ra ngoài, hét:

-Ngươi dám đụng tới nàng, ta lập tức liền thiến ngươi, để xem ngươi quyến rũ nàng thế nào.

Ám cùng Hắc đứng một bên tròn mắt không tin nổi. Cái Y Lam cô nương kia là ai, dường như chủ tử rất thích cô nương này thì phải? Nếu không sao lại nổi giận như vậy. Thật muốn gặp thử cái cô nương kia là người thế nào, lại có thể khiến chủ tử cùng Thương công tử yêu thích đến thế kia.

Không thể không nói, hai tên này suy nghĩ quả thật rất linh. Bọn hắn vừa nghĩ xong thì phía xa vang lên một âm thanh trong trẻo vui tai, tựa hồ đang rất vui vẻ:

-Tiểu Kỳ, ngươi đang làm gì? Sao náo nhiệt quá vậy? Có gì vui không, cho ta tham gia với. Di, Tiểu Hàn, sao ngươi cũng ở đây rồi?

Mạc Kỳ Tuyên cùng Thương Lam Hàn cùng lúc kêu lên:

-Y Lam!!!

Y Lam một thân bạch y bồng bềnh, đẹp tựa tiên nữ giáng trần, đạp nhẹ lên mấy cành cây mà tới. Hắc và Ám mở to mắt nhìn rõ cô nương đem chủ tử cùng Thương công tử mê hoặc là người như thế nào, nhìn xong liền cảm khái. Dung mạo cùng dáng người đều là hàng nhất đẳng, mặc dù chưa đạt tới mức khuynh thành khuynh quốc, nhưng cũng không thể xem thường. Thêm nữa cô nương này cả người tỏa ra khí chất vô cùng đặc biệt, thanh thuần tự nhiên, không chút câu nệ lễ tiết, hoạt bát vô cùng. Lại nhớ tới lúc nãy cô nương này triển khai khinh công tới đây, xem ra võ công cũng không thấp. Ánh mắt của chủ tử quả nhiên rất không tồi.