Y Lam thản nhiên quét mắt nhìn xung quanh, tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống. Bạch Nhi cùng Lam Phong cũng đi theo, đứng yên ngay sau lưng nàng. Khóe môi Y Lam hơi cong lên thành nụ cười mỉa mai, yên lặng nhìn những người xung quanh đang dần dần dịch chuyển ra xa mình. Hiệu quả đúng là không tệ. Yên tĩnh hẳn đi rồi.
Bình tĩnh cầm chung trà lên nhấp một ngụm, Y Lam khẽ đảo mắt quan sát xung quanh. Vừa rồi nàng cố tình gây chuyện, nhưng Tà các vẫn có thể thản nhiên như vậy, xem ra cũng không phải loại thường. Hơn nữa nàng mập mờ phát hiện chút hơi thở yếu ớt trong bóng tối, có lẽ là muốn một lưới bắt gọn các nàng. Trong lòng không khỏi nở nụ cười lạnh, đồng thời đối với vị Tà hoàng chưa từng gặp mặt kia cũng sinh ra mấy phần hứng thú. Nếu có thể kéo kẻ này về dưới trướng của mình thì đúng là rất tốt rồi.(Hai anh chị này ai cũng muốn người kia về làm thuộc hạ của mình hết. Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau )
Đợi thêm khoảng hơn 1 khắc nữa thì chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay cũng đã đến. Một nam tử mặc trường bào màu bạc vô cùng nổi bật bước vào. Trên mặt hắn là chiếc mặt nạ hình quỷ dữ tợn cũng làm bằng bạc, nhưng nó không chỉ che đi nửa trên khuôn mặt như của Y Lam mà là che khuất cả khuôn mặt. Toàn thân hắn toát ra khí chất quý phái thanh nhã, ung dung tự tại khiến người ta trong vô hình mà bị hắn thu phục. Chỉ là khí chất đặc biết đó kết hợp cùng chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn kia lại làm người khác cảm thấy quái dị. Chẳng phải ác quỷ, cũng chẳng phải thần tiên. Một chữ “Tà” này quả thực sinh ra là để dành cho hắn.
Trong mắt những người đi xem, cơ hồ vừa vào lúc bước vào, ánh mắt của Tà hoàng đã dán lên người vị Dạ đế thần bí kia. Dạ đế cũng không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng vào ánh mắt kia. Nếu như nói ánh mắt của Tà hoàng là không giận mà uy, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thì ánh mắt của Dạ đế lại giống như bóng tối vô tận, dễ dàng khiến người ta chìm sâu vào trong, vĩnh viễn cũng chẳng thể thoát ra.
Hai ánh mắt chạm nhau đến tóe lửa, không khí xung quanh trở nên cực kỳ nặng nề, yên tĩnh đến mức dù cây kim có rơi xuống cũng sẽ nghe thấy rõ ràng âm thanh. Rất may là thời gian này không kéo dài quá lâu. Tà hoàng chủ động dời ánh mắt đi nơi khác, nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của mình. Ngay sau đó lại là một bài phát biểu dài lê thê của phía Tà các khiến Y Lam ngáp ngắn ngáp dài. Mấy thứ lễ tiết này thực đúng là quá phiền phức. Nếu không phải tối nay có việc quan trọng thì chắc nàng đã lăn ra mà ngủ tại chỗ luôn rồi.
Ở phía bên trên chủ tọa, Mạc Kỳ Tuyên cũng không khác gì Y Lam, cảm thấy thực quá nhàm chán rồi. Là tên nào viết ra bài phát biểu này? Lại dài đến như vậy? Tốt nhất đừng để hắn biết được là ai, nếu không hắn cam đoan sẽ chỉnh chết kẻ đó. Tại Chiến vương phủ, Vệ Minh đang ăn cơm đột nhiên hắt xì một cái. Hắn đưa tay quẹt quẹt mũi, trong lòng mắng to :”Là kẻ nào dám nói xấu lão rử. Tốt nhất đừng để lão tử biết được, bằng không lão tử nhất định lột da của ngươi”.
Cuối cùng thì bài phát biểu dài lê thê kia cũng đã kết thúc. Y Lam thoắt cái liền trở nên tỉnh táo, liếc mắt với Bạch Nhi. Thời điểm trọng yếu nhất cuối cùng của đêm nay rốt cuộc cũng tới rồi. Nàng khẽ hắng giọng một cái, nhìn Tà hoàng, nói:
-Danh tiếng Tà hoàng lâu nay vốn là nổi như sấm ở bên tai. Hôm nay được gặp quả là vô cùng hân hạnh. Chẳng qua bây giờ ta có chút việc cần hỏi Tà huynh một chút, không biết huynh có tiện trả lời không?
Mạc Kỳ Tuyên trong lòng cười lạnh, nhưng vẻ ngoài vẫn rất thản nhiên trả lời:
-Dạ huynh cứ hỏi, tại hạ nếu biết sẽ trả lời.
-Được, vậy ta liền hỏi, không biết Tà huynh có ý đồ gì? Vì sao cho người tập kích phân đường của ta? Cướp bóc của cải của ta? Ta nghĩ Tà các danh chấn giang hồ, chắc cũng không phải nghèo đến vậy chứ? Haiz, ngươi biết không, lúc nãy ta đến đây, tình cở gặp một đứa nhỏ ăn mày đói quá làm liều, ăn cắp tiền của người khác. Kết quả là bị đánh đến suýt nữa thì mất mạng. Đúng là quá mức đáng thương mà.
Không ít người đứng xung quanh giật thót tim, âm thầm đỏ mồ hôi lạnh. Dạ đế hỏi câu này cũng thực độc. Vừa có ý chất vấn, lại vừa chửi xéo Tà các giống như đồ ăn mày, quả là một mũi tên bắn trúng hai con chim. Không biết Tà các sẽ trả lời thế nào đây? Quả thật là đáng để người ta mong chờ.