Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 65: Quyền đấu




Gã trung niên lập tức rút ra hai cây rìu sắc bén ở sau lưng, lao thẳng đến chỗ Văn Trung:

- Hừ! Nếu đã biết, vậy thì tự giác nộp mạng đi!

Văn Trung chỉ thầm cười cười, cũng rất hài lòng về điều này. Hắn đã có thể đoán ra được lý do người này đi theo hắn.

Người này hẳn là Lâm Chấn Động tìm đến đi!

Vì vậy hắn cũng không hỏi han dài dòng mà trực tiếp lựa chọn khiêu khích đối thủ. Thời gian gần đây không có người áo đen tìm đến để làm đối tượng thực chiến, hắn đang cảm thấy có chút nhàm chán đây.

Còn có một số lĩnh ngộ hắn chưa có cơ hội thử nghiệm, nên không có cách thông suốt triệt để đấy!

Văn Trung lập tức lao đến đối phương, cùng gã cuốn vào một hồi giao phong trực diện. Hai người nhấc lên một hồi rìu quang, quyền ảnh. Từng tiếng va chạm chấn động vang lên. Mặc dù không quá mức inh tai nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ nhàng.

- Hô!

Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn trận chiến này liền tạm thời ngừng lại. Văn Trung nhanh chóng tránh lui về phía sau.

Thực tế hắn chính là người chủ động dừng lại cuộc chiến.

Hai người tách ra một khoảng, đứng yên lặng nhìn lại đối phương.

Chỉ chốc lát trên người Văn Trung đã xuất hiện vài vết thương dài ngắn không đồng nhất, có điều cũng không phải vết thương quá mức nghiêm trọng. Mà đối thủ của hắn ngược lại nhìn qua toàn thân nguyên vẹn không có dấu tích, nhưng quả thật bên trong da thịt cũng là không thiếu vết bầm tím đau nhức.

Dẫu vậy, dùng quyền đấu với binh khí, mặc dù biểu hiện tổn thương bên ngoài sẽ có đôi chút chênh lệch. Tuy nhiên, Văn Trung vẫn phải thừa nhận rằng hắn đúng là người bất lợi hơn.

Điều này cũng không phải vì hắn không sử dụng binh khí, mà là... gã trung niên mặt sẹo kia thực sự mạnh hơn hắn!

Chỉ là, hành động giao chiến tưởng chừng như lỗ mãng khi này của hắn, thực tế cũng là vì trực tiếp thăm dò ra thực lực chân chính của người này.

Kết quả đã rõ!

Trước đó người áo đen từng chiến đấu với hắn ban đầu vì mục địch bắt giữ hắn mà không dùng ra toàn bộ thực lực, nhưng Văn Trung có thể đánh giá bộc phát lúc cuối của kẻ đó với gã trung niên trước mặt này.

Gã trung niên này rõ ràng là mạnh hơn kẻ trước vài phần!

Đương nhiên vài phần này cũng không phải quá lớn. Tương quan lực lượng của cả hai vẫn là không có quá nhiều chênh lệch đến mức chỉ một hồi là có thể đè bẹp đối thủ, nếu không Văn Trung dù mạnh lên không ít cũng không có cơ hội đối chọi với gã trung niên này.

- Nếu chỉ như vậy còn chưa đủ để đánh hạ được ta đâu!

Văn Trung rất thản nhiên nói.

Đây chính là sự thực. So với lúc giao chiến với người áo đen hắn đã có tiến bộ cực lớn, bởi lẽ trong thế giới võ học này thứ hắn tăng lên hiện giờ không phải là những loại lực lượng cơ bản, mà chính là lĩnh ngộ cách vận dụng cũng như xảo diệu trong chiến đấu.

Gã trung niên cũng cảm nhận được rõ điều này.

Khác với người áo đen đó, gã thuộc dạng người thiên về lực lượng, mỗi rìu gã bổ ra đều không phải người có thực lực ngang tầm có thể trực diện đón đỡ, hơn nữa dù có thể cũng không ai hao tổn sức lực mà chống lại.

Nhưng Văn Trung thì khác, mặc dù hắn không ngu đần đến mức dùng nắm tay đi chống lại chính diện lưỡi rìu, nhưng mỗi lần đều là ngang quyền mà đón đỡ, chấn cho tay gã đặt ở phần chuôi cũng phải cảm thấy rung động một hồi.

Hơn nữa, rõ ràng thanh niên này còn chưa vận dụng nội lực trong đó, điều này để gã trung niên càng thêm tin tưởng Văn Trung nhất định tu luyện ngoại công đến mức vượt trên cả gã.

Mà về nội công, dường như nội lực của hắn lại giống như một ẩn số, bất kể gã vận dùng bao nhiêu thì Văn Trung đều vừa vặn dùng nội lực gần tương đương mà chống trả, quái dị hơn là còn giống như lúc có lúc không mà xuất hiện.

Chỉ có Văn Trung là rõ ràng đây chính là thành quả gần đây của hắn. Chính là sử dụng năng lượng kì lạ của chính hắn đi điều động, qua quan sát mà khống chế lực lượng phát ra luôn cân bằng với đối phương, cũng không phải hắn không muốn một lần điều động nhiều hơn, mà do giới hạn cơ thể và cả năng lượng mà hắn có không đủ để dễ dàng phát ra lượng lớn như vậy.

Nói cho cùng, hết thảy vẫn quyết định bởi năng lượng của chính hắn, bởi nếu năng lượng đủ để điều dẫn, vậy hoàn toàn có thể bỏ qua ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng ngược lại nếu năng lượng không đủ, hắn cũng chẳng có cách nào sử dụng ra mấy phần của nguồn lực lượng ngoại lai này.

Hắn thua kém gã trung niên cũng ở chỗ hắn có thể duy trì lực lượng ngang bằng thậm chí vượt hơn một chút, nhưng lại thiếu đi xảo diệu trong đó. Dù Văn Trung nhạy bén phát giác hành động của đối phương nhưng làm ra phản ứng, phân bố lực lượng hay sử dụng chiêu thức để tiến hành đáp trả lại luôn lóng ngóng thiếu sự chuẩn mực.

Tuy rằng gã hung tợn này có chút thiên về lực lượng nên so với người áo đen trước đó thì phương diện này có chút thua kém, nhưng lại khá hơn Văn Trung rất nhiều. Văn Trung về mặt này vẫn chỉ giống như trẻ con cầm kiếm tập múa loạn, chỉ có luyện tập lâu dài hoặc có thêm lĩnh ngộ đặc biệt kết hợp với chiến đầu thực tế mới có thể nhanh chóng tiến bộ được.

Có điều, gã trung niên mặt sẹo cũng phải thừa nhận:

- Ngươi quả nhiên không tầm thường!

Người áo đen lúc trước từ bỏ liền lập tức rời đi, cũng không nói rõ tình huống cụ thể, vậy nên gã ban đầu cũng không cho rằng Văn Trung lại khó giải quyết như vậy.

- Thông minh! Ngươi cuối cùng cũng biết được điều này!

Văn Trung dựng thẳng ngón tay cái, vẻ mặt đầy ý tán thưởng.

Lại là loại thái đội này!

Gã trung niên nghiến răng khó chịu.

Tiểu tử này rốt cuộc coi hắn là thứ gì? Muốn chọc hắn tức đến vẫy đuôi sao....sặc, con mẹ nó.... tức đến vung đao chém chết ngươi luôn sao?

Gã luôn có cảm tưởng đối phương coi mình giống như một con chó vẫy đuôi chờ nghe tán thưởng vậy, thành ra suy nghĩ không khỏi có chút rối loạn.

Văn Trung đương nhiên không biết những điều này, hắn nói:

- Hôm nay đến đây thôi! Về đi, tạm biệt!

Nói xong hắn còn khẽ vẫy tay xua xua.

Động tác tùy ý này để lọt vào mắt gã trung niên lại càng gia tăng cảm tưởng bị coi như loài cẩu của gã.

Chỉ là, không để cho gã có cơ hội nổi điên "cắn" người, Văn Trung đã nhanh nhẹn nhảy lên rồi biến mất phía sau một mái nhà phía xa.

Hắn hiện tại còn đang rất vội đây!

Cũng không thể để Tiểu Long Nữ phải ngâm nước quá lâu a!

Văn Trung đôi khi có cảm tưởng mình rất giống bảo mẫu tiêu chuẩn, vô cùng để tâm nâng niu nữ nhân bé bỏng... đúng hơn là đang vô cùng nóng bỏng ở "nhà".

Đây cũng là nguyên nhân hắn trực tiếp dừng lại việc giao chiến lúc này.

Hơn nữa, lần này Văn Trung cũng tránh đi tầm mắt của gã trung niên rồi mới sử dụng năng lực dịch chuyển, vậy nên hắn tin tưởng sẽ không đến mức dọa đối phương bỏ chạy ngoài ý muốn, sau này nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại.

Mà quả thật, Văn Trung cũng là nghĩ nhiều!

Bởi gã trung niên ở lại lúc này hiện cũng đang thầm thề nhất định sẽ gặp lại hắn và đâu đó còn là băm vằm, nghiền nát, lột da.... đi kèm nữa.