Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 52: Sơn cốc (2)




- Haha, ta đùa thôi!

Văn Trung thấy được vẻ mặt của nàng, cũng liền dừng lại mà bật cười.

Lại thấy Tiểu Long Nữ quăng tới ánh mắt đầy giận dỗi và u oán, hắn hơi thất thần ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mà lẩm bẩm:

- Quả thực dễ gần và đáng yêu hơn không ít a.

Thực tế mà nói, hắn cho rằng một nữ nhân xinh đẹp nhưng thờ ơ, lạnh lùng đến vô cảm, so ra cũng không khác với một bức tượng hay bức tranh tuyệt mỹ là bao. Nếu yêu thích, chung sống với một nữ nhân như vậy, có ý nghĩa sao?

Hắn muốn là khiến cho băng giá lạnh buốt cũng phải hòa tan, dẫn dụ người chăm ngoan cũng phải đi vào con đường phạm tội!

Đem nữ nhân như vậy trở nên nhiệt tình, ôn nhu khi ở cạnh mình, dù cho nàng lạnh nhạt với cả thế gian, nhưng lại dịu dàng với riêng hắn, đó mới là điều khiến người ta mong muốn.

Chỉ thất thần chốc lát, hắn liền trở về dáng vẻ tươi cười nhưng lại bày ra bộ dạng buồn chán mà rời đi giống như còn tiếc nuối về việc không thể giúp miệng giúp nàng vậy.Điều này khiến cho Tiểu Long Nữ đang ngây ngốc vì lời nói của hắn, lại có cảm giác không nói lên lời.

Sau một lúc, Văn Trung tìm về một chiếc lá gần bằng cỡ bàn tay, đem đến bên dòng nước cẩn thận rửa sạch, rồi trong ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Long Nữ, ép xuống từng miếng trái cây nhỏ đổ vào, sau đó tiến đến gần đem môi hồng mềm mại của nàng khẽ mở, đưa vào chút nước trái cây còn đọng lại.

Qua một hồi lâu, đem hết đống trái cây toàn bộ ép thành nước hoa quả để Tiểu Long Nữ nuốt xuống, hắn liền đứng dậy nói:

- Để ta đi kiếm thêm một chút!

Tiểu Long Nữ vội nháy mắt ra hiệu rằng không cần thêm nữa.

- Cứ đợi ta một lúc, chỗ lúc trước ta đến hái vẫn còn khá nhiều.

Hằn cười nói, liền nhanh chóng rời đi.

Tiểu Long Nữ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn bóng dáng có vẻ hăng hái kia của hắn dần xa xa biến mất. Nàng biết đống hoa quả vừa rồi không nhiều, nhưng vì chiếc lá cũng không quá lớn, muốn làm nàng ăn no bằng cách như vậy còn phải tỉ mỉ và tốn khá nhiều thời gian để làm hết.

Không nghĩ tới hắn lại chu đáo và kiên nhẫn từng chút như vậy, điều này khiến nàng có chút ngại ngùng và áy náy, còn có cả đôi chút cảm xúc không thể nói rõ.

Dường như từ lúc sư phụ mất đi, nàng cũng chưa từng hưởng thụ qua cảm giác được ân cần, chăm sóc như vậy a.

...

- Từ giờ đây sẽ là ngôi nhà của riêng hai chúng ta!

Sau khi lấp đầy bụng của cả hai, Văn Trung đưa Tiểu Long Nữ đến trước một hang núi gần đó nói.

Nàng vốn là người đơn thuần nên không hiểu được ý nghĩa khác từ câu nói của hắn, nên cũng không suy nghĩ gì thêm, mà nhìn qua một lượt hang động rộng rãi đi vào khá sâu trong núi này.

- Trong thời gian tới, ta sẽ nghiên cứu cách giải huyệt giúp cô nương. Ngươi cũng không cần phải lo lắng!

Bên trong thành trì trước đó Văn Trung từng xuất hiện qua, tại một tòa phủ đệ rộng lớn, giữa căn phòng xa hoa nhất nơi này, một thanh niên mặt mũi bầm dập, mắt gấu trúc, môi trái ớt, mặt in dấu giày đang ngồi một bên, phía trên hắn là một trung niên tướng mạo có vài phần tương tự thanh niên này.

- Ngươi phân phó tất cả thành vệ trong thành chỉ cần thấy người kia, lập tức báo ngay cho ta!

- Vâng!

Gã thuộc hạ bên dưới thưa một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Người thanh niên mặt mũi thê thảm vừa ra lệnh kia, không phải ai khác chính là gã Lâm Chấn Động từng bị Văn Trung bạo hành lúc trước. Kẻ này thực sự cũng từng làm qua không ít chuyện xấu xa như đánh đập người lành hay cưỡng đoạt nữ nhân, nhưng cũng chưa từng phải nhận trái đắng nào giống như lần trước.

Bởi lẽ hắn chính là con trai độc đinh của người trung niên bên cạnh, cũng là người có quyền lực cao nhất nơi này, thành chủ đương nhiệm Lâm Trấn An.

Dù cho hắn cũng không sợ lớn lối quá mức để bị người khác tố giác lên những người có quyền lực cao hơn cha mình, vì với địa vị và quan hệ của bên ngoại hắn cũng phần nào có thể ngăn cản được chuyện này, tuy nhiên hắn vẫn rất cẩn thận để tội danh của mình không bị lộ ra ngoài.

Dù sao không sợ vạn nhất nhưng vẫn sợ gặp phải hoàng thượng đóng giả hành khất. Vậy nên, thường thường hắn cũng chỉ để lộ ra ý định là người khác sẽ phải kính sợ hắn mà phục tùng, nín lặng chịu áp bức, nhưng không nghĩ đến lần này hắn cũng không trực tiếp bức bách, thậm chí cả địa vị cũng chưa báo ra, đã vì hơi thất thố trước vẻ đẹp của nữ tử xinh đẹp mà bị đánh không ra hình người.

Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Vị thành chủ Lâm Trấn An này bình thường cũng không thiếu phần kiêu ngạo, ngang tàn, nhưng khi nghe kể lại về người đánh con trai mình, hắn lại rất cẩn thận nói:

- Động nhi, việc này có lẽ đừng nên tiếp tục tính toán. Dù sao người kia rất có thể cũng đã sớm rời đi, có người đã bẩm báo với ta, tận mắt chứng kiến hắn rời khỏi thành ngay đêm đó rồi.

Dù sao hắn cũng là người ở địa vị này lâu năm, cũng biết ẩn nhẫn, không dễ liều lĩnh xúc động như đứa con còn trẻ tuổi dễ nóng nảy của mình.

- Nếu hắn không trở lại còn có thể nhưng nếu hắn còn dám quay về, ta nhất định phải khiến hắn trả giá.

Lâm Chấn Động kiên quyết nói.

- Ài, thôi được rồi.

Trời ngả về đêm.

Một ngày này, không có việc gì Văn Trung liền dùng thời gian ngồi lặng lẽ bên hồ nước, tập trung cảm nhận cách vận chuyển nội công hiện có, qua đó lý giải về kinh mạch, huyệt đạo trong cơ thể của mình.

Hiện giờ, hắn cũng chưa thể dễ dàng là bỏ qua năng lượng trong cơ thể mà trực tiếp đi cảm nhận thứ khác, mà phải đồng thời điều động cả hai cùng một lúc. Tuy nhiên năng lượng vốn có của hắn lại không hề cản trở, ngược lại còn trợ giúp hắn cảm nhận thêm dễ dàng hơn.

Chiếc vòng lại không chịu trực tiếp giúp hắn giải huyết cho Tiểu Long Nữ, mà bắt hắn thông qua việc này để tìm hiểu, hơn nữa cũng nói rằng như vậy sẽ có lợi cho hắn khi trở về, mà Văn Trung đương nhiên hiểu ý định của nó, nên cũng không dây dưa trong chuyện này.

Về cơ bản hắn từng mê kiếm hiệp nên cũng biết được huyệt đạo là giao điểm của các đường kinh mạch trong cơ thể người, có liên quan trực tiếp đến các cơ quan trong cơ thể, mà mỗi người có tất cả 108 huyệt đạo, nối liền 12 đường kinh chính và 8 mạch kỳ kinh, trong đó có 72 huyệt cơ bản và 36 huyệt quan trọng, cũng chia làm ba loại: tử huyệt, ma huyệt và sinh huyệt.