Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 49: Cướp người ? (2)




Mọi người nhìn qua đều ngán ngẩm lắc đầu, thanh niên này cũng quá mức liều lĩnh a!

Thậm chí có một số nữ nhân nhìn Văn Trung với ánh mắt tiếc hận, vì cái gì dáng người với khuôn mặt đều tốt như vậy, nếu theo đuổi các nàng chẳng phải các nàng sẽ lập tức đồng ý sao, hà cớ phải vì một nữ tử thanh lâu mà làm ra như vậy? Nhưng lần nữa nhìn đến Tiểu Long Nữ trong ngực hắn, suy nghĩ này lại nhanh chóng chuyển thành ghen ghét, không thể không thừa nhận là nữ nhân này quả thật đẹp đến mức có thể khiến người ta làm vậy.

Thực sự nếu để Văn Trung biết được ý nghĩ của bọn họ, liệu hắn có tức điên mà cầm roi dạy dỗ cả đám về cách nhìn nhận nhân phẩm người khác một lượt hay không.

- Tiểu tử, biết điều thì để nữ nhân này lại, ta giúp ngươi trả giá. Đợi ta vui đùa chán chê, biết đâu có thể sẽ đem nàng trả cho ngươi. Như vậy so với không được cái gì, ngươi tính ra còn hưởng lợi a.

Gã thanh niên kia vốn đã nhắm vào Tiểu Long Nữ từ sớm, đã không giả vờ cái gì, hắn cũng không nhịn được mà một phen bỉ ổi nói ra.

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng thở dài, cho rằng cô gái này hẳn sẽ phải rơi vào tay tên công tử kia. Bởi lẽ bọn họ đều biết địa vị của người này, dù dùng tiền hay cưỡng ép đều khó mà thoát khỏi tay hắn.

Chỉ có Văn Trung hiện giờ trở nên vô cùng âm trầm, nội tâm thiêu đốt từng đoàn lửa giận bốc lên.

Cái hiểu nhầm này cũng đã quá mức a!

Hắn không phải người lôi thôi, từ tốn nhẫn nhịn để người khác trèo lên đầu mình. Người khác còn có thể nhắc nhở hay dọa dẫm, uy hiếp đối phương một hồi, còn hắn thì trực tiếp giơ chân đem đầu gã thanh niên kia dẫm thẳng xuống mặt đất, khiến thanh niên kia liền bị va đến choáng váng máu me, xây xước đầy mặt.

Vậy thanh niên khác đi gã không kịp phản ứng, sau đó liền hoảng sợ hô lên:

- Lâm công tử!

Văn Trung dùng lực còn rất vừa phải, để gã không lập tức ngất đi mà tiếp tục bị hắn đè dưới chân không cách nào ngẩng dậy, hắn không quan tâm đến đám người theo sau mà nhàn nhạt nói:

- Biết điều thì nói xin lỗi, ta sẽ dạy dỗ giúp ngươi tự kiểm điểm bản thân một trận. Đợi ta đánh đập chán chê, biết đâu sẽ đem thả cho ngươi đi.Như vậy so với chết oan không được cái gì, ngươi rất có thể sẽ trở thành người tốt hơn.

Gã thanh niên họ Lâm nghe Văn Trung, dùng ngữ khí của hắn lúc trước đem trả lại, càng giận sôi mà gào thét:

- Ngươi... ngươi sẽ không....

Hắn chưa kịp dứt lời Văn Trung đã dùng thêm lực dẫm xuống, để cho âm thanh của hắn biến thành tiếng kêu quái dị.

Một thanh niên áo lam đi cùng tên họ Lâm thấy vậy, liền nhảy ra nói:

- Tiểu tử, mau thả Lâm công tử! Hắn chính là Lâm Chấn Động con của thành chủ Lâm Trấn An, cũng là cháu ngoại của đại nhân La Tâm Bình đang làm quan ngũ phẩm trong triều. Nếu ngươi còn...

- Hả?

Văn Trung giống như không nghe được, mà ngược lại có vẻ cảm thấy lực đạo chưa đủ, lại dẫm mạnh xuống.

- Ngươi còn không thả hắn ra, kết quả của ngươi sẽ cực kỳ thê thảm. Chỉ riêng thành chủ đại nhân.... ngươi, ngươi!

Thanh niên áo lam kia khóe miệng hơi co quắp, không dám nói tiếp, bởi lẽ mỗi lời hắn nói ra, có thể nghe được tiếng kêu của gã họ Lâm càng thảm thiết hơn. Hắn thậm chí thấy được ánh mắt của vị công tử kia nhìn hắn, từ tán thưởng đã chuyển sang oán hận, khiến hắn cảm giác rét lạnh và ủy khuất.

Cuối cùng, khi thanh niên áo lam im bặt, Văn Trung cũng đã đưa chân đem mặt của gã họ Lâm úp qua, áp thẳng mặt đất, không thể phát ra bất cứ tiếng kêu nào.

Lúc này hắn mới khẽ lẩm bẩm:

- Bề trên thì tâm bình với trấn an, nhưng hậu bối lại đặt tên Chấn Động. Chậc! Khó mà yên bề gia thất.

Hắn lại hướng gã họ Lâm dưới chân nói:

- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, có xin lỗi hay không?

Lâm Chấn Động im lặng, chỉ vỗ vỗ hai tay, đạp lấy hai chân.

- Ồ, ngươi cũng khá kiên định đấy, nhất quyết không chịu xin lỗi hả?

Văn Trung một cước đạp xuống, để Lâm Chấn Động cả người run lên, tay chân lại càng khua loạn xạ.

Mọi người một mảnh im lặng.

- Vị....huynh, huynh đệ này!

Một thanh niên khác đi cùng Lâm Chấn Động hơi lắp bắp nói.

- Mặt... mặt hắn bị ngươi dẫm phải, trả lời không được.

- Ah, như thế nào không nói sớm?

Văn Trung bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó liền nới lỏng chân, cười nói:

- Sao nào, ngươi có muốn xin lỗi không?

- Xin... xin lỗi, ta sai!

Lâm Chấn Động dùng hết khí lực, nhanh chóng đáp lại.

Thực tế nội tâm người này vẫn đàng thầm nhẫn nhịn, thề nhất định sẽ khiến cho Văn Trung phải trả giá.

- Ừm, tốt lắm! Ta đã nói nếu xin lỗi sẽ dạy dỗ giúp ngươi nên người, sẽ không nuốt lời.

Nói xong hắn liền đem Lâm Chấn Động đạp xuống, lại liên tục dẫm tới, để gã tức điên đến phát khóc, sau đó lại oa oa kêu to.

Sau một hồi, Văn Trung mới dừng lại, khẽ vẫy một nữ nhân đứng bên ngoài thanh lâu tiến đến:

- Ngươi nói cho hắn biết, nàng có phải người của các ngươi không?

- Không phải!

Nữ nhân dáng vẻ mị hoặc này dù kinh sợ vì hành động của hắn, nhưng cũng không có vẻ quá mức sợ hãi, rụt rè, lập tức lắc đầu.

- Đã nghe chưa?

Văn Trung hơi thả lỏng chân, sau đó chỉ vào Tiểu Long Nữ nói:

- Nàng là thê tử của ta. Ngươi dám nói xấu nàng, vậy là tội bôi nhọ hai người cùng một lúc. Đây là tội thứ nhất ngươi cần được dạy dỗ, nên đánh!

Dù không đoán được suy nghĩ của những người xung quanh, nhưng qua biểu hiện của họ, Văn Trung đương nhiên cũng đoán được phần nào, hơn nữa tai hắn còn rất thính, có thể nghe rõ ràng một số lời bàn tán đâu đó. Vì vậy, hắn không sao nhưng danh dự của Tiểu Long Nữ bị bôi nhọ, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, cần kiếm cớ thanh minh một chút đấy.

Hắn lại liên tục dẫm xuống.

- Nàng đang bị bệnh, cần nghỉ ngơi. Ngươi lại cản trở, vậy là tội gây ảnh hưởng sức khỏe người khác. Đây là tội thứ hai, đáng đánh!

- Nàng cần yên tĩnh. Ngươi lại ồn ảo, vậy là tội... làm phiền người khác. Đây là tội thứ ba. Đáng đánh!

- Nàng thanh thuần, trong sáng. Ngươi lại dùng ngôn ngữ thô tục, vậy là tội... tội thứ tư. Đáng đánh!

- Nàng ngủ không ngon. Ngươi...tội thứ năm....đánh!

- ...

Trong thời gian ngắn không chỉ Lâm Chấn Động, mà mọi người xung quanh đều được tiếp thu vô số "tội danh" đầy đủ mới lạ trong thế giới này, khiến người khác phải há hốc mồm.