Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 52: Ác Ma Bắt Cóc Trên Nhân Gian (2)




Edit: Hồ ly lông xù

Người đầu tiên báo cảnh sát là một bà lão.

""Sáng sớm nay tôi xuống nhà đổ rác, thùng rác đầy, bên trên có một cái túi nilon màu đen buộc không chặt, nhìn cái túi còn mới nên tôi mở ra xem thử, phát hiện bên trong có một đống thịt vụn, trên mặt còn có vài mẩu xương...""

Mới đầu, bà lão còn tưởng trong túi chỉ là thịt lợn bình thường, còn định mang về nhà nấu ăn, nhưng trong lúc vô tình, bà bóp túi nilon phát hiện có vật cứng.

Cầm đũa khuấy một lúc, bất ngờ một chiếc răng người bật ra khỏi đống thịt vụn.

Những người khác đến báo án cũng tương tự như vậy. Đại đa số mọi người tìm thấy túi nilon đựng thịt người vào sáng sớm, túi thịt nặng chừng vài cân, thịt trong túi chỉ có vài miếng nhưng lẫn cả xương người với kích thước khác nhau.

Sự việc này, khiến cả thành phố bàng hoàng.

Đây là thời đại văn minh, việc giết người phanh thây dường như chỉ còn trong phim ảnh.

Hiện tại, sau khi tên tội phạm giết người, hắn còn điên cuồng xé xác nạn nhân thành từng mảnh, thậm chí hắn còn táo tợn đem thi thể nạn nhân chia nhỏ vào từng túi nilon rồi ""Thong thả"" tìm địa điểm vứt xác.

Hành vi này không chỉ dừng lại ở một vụ án, hơn hết nó còn liên quan đến nền hòa bình của cả xã hội.

—— Sáng nay, tôi phát hiện một túi thịt người ở thùng rác dưới lầu nhà chúng tôi.

Nghĩ lại càng thấy sợ hãi.

Nhất thời dư luận bắt đầu xôn xao, hầu hết phóng viên đã bao vây trước cửa cục Công An nhằm nắm bắt và theo kịp diễn biến vụ án.

...

Tại nhà của Đặng Thúy Bình, kể từ khi nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh và cuộc điện thoại từ nghi phạm, Đặng Thúy Bình dường như mất đi hồn phách nằm liệt trên mặt đất, không nói được lời nào.

Những cảnh sát có mặt đã từng trải qua biết bao vụ án, những năm qua còn tham gia phá rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em. Nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến nghi phạm gửi đầy đủ ngũ quan trên khuôn mặt của ""Con tin"" tới như hôm nay.

Con ngươi của đội trưởng Chu như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. Ngày hôm qua nhận được tin báo, bọn họ đã cử người đến nhà Đặng nữ sĩ để kiểm soát, nhưng lúc này bọn cướp đã giết con tin, sáng sớm ngày hôm sau bọn chúng gửi một phần thi thể của Đặng Khải chuyển phát tới tận nhà... Nếu không phải ở hiện trường tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, đội trưởng Chu cũng không thể nào tin nổi bọn bắt cóc lại ra tay dã man đến vậy.

Hoàng Miễn đứng sau lưng Dịch Tiêu, sau khi xác định được vật thể trong thùng chuyển phát nhanh, anh vô cùng hoảng sợ lùi về phía sau, suýt chút nữa nôn ra.

Dịch Tiêu nhìn chằm chằm vào đống thịt người trong hộp chuyển phát, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Không phải do cảnh tưởng này quá đẫm máu, mà sự xuất hiện của chiếc thùng chuyển phát đã chứng tỏ đây chắc chắn không phải một vụ bắt cóc thông thường.

Nghi phạm đòi ba tỷ tiền chuộc, doanh nhân như Đặng Thúy Bình cũng cần phải quay vòng vốn trước khi lấy từ công ty ra sử dụng, bọn bắt cóc nhiều lần thay đổi địa điểm lấy tiền, nhìn qua dường như để đảm bảo giao dịch an toàn, nhưng dưới tình huống đối phương biết rõ Đặng Thúy Bình không hề báo cảnh sát mà còn làm như vậy, mục đích chính là kéo dài thời gian, lợi dụng khoảng thời gian này tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần của gia đình nạn nhân.

Hôm nay, bọn bắt cóc không lấy tiền còn công khai đưa một phần thi thể của Đặng Khải đến, chứng tỏ mục đích ban đầu của bọn chúng không phải đòi tiền.

... Nếu hắn không phải là kẻ sát nhân bản tính giết người điên cuồng, thì nhất định hắn phải có mối thù sâu đậm với gia đình Đặng Thúy Bình, bằng không hắn sẽ không hành động trái ngược với lẽ tự nhiên như vậy.

""Pháp y, người của đội pháp y đâu! Nhanh, lập tức chuyển thùng chuyển phát nhanh này về cục kiểm tra!""

""Rõ!""

Đội trưởng Chu ra lệnh, cảnh sát bên đội pháp y lập tức hành động. Đầu tiên, bọn họ chụp lại toàn cảnh thùng chuyển phát nhanh để thu thập chứng cứ, sau đó cẩn thận mang vật chứng về cục tiến hành kiểm tra.

""... Cảnh sát Dịch.""

Một lúc sau, đội trưởng Chu mở miệng, âm thanh phát ra ông mới phát hiện cổ họng mình khô ráp khó chịu:

""Cô thấy thế nào?""

""Bây giờ chưa thể đưa ra kết luận. Nhưng đội trưởng Chu, chúng ta phải tăng tốc, nếu bọn bắt cóc dám làm điều này, nhất định hắn đã chuẩn bị chạy trốn... Không, bọn bắt cóc rất có thể đã chạy trốn.""

Hai người còn chưa dứt lời, đội trưởng Chu nhận được điện thoại từ văn phòng gọi tới, báo rằng sáng nay có người tìm thấy túi nilon nghi là đựng thịt người trong thùng rác ở một khu dân cư.

Sau đó, các cuộc gọi khác liên tiếp dội tới điện thoại của đội trưởng Chu, ban đầu ông còn để loa trong nghe máy, sau đó dứt khoát để luôn loa ngoài. Giọng của người cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại vô cùng chói tai và cũng đặc biệt khiến người ta cảm thấy sợ hãi:

""Lại, lại nhận được tin báo! Lại có người tìm thấy túi đựng thịt người rồi!... Đội trưởng Chu, cục trưởng yêu cầu mọi người nhanh chóng quay về điều tra vụ án!...Tràng diện này sắp không thể khống chế được nữa!""

Nghe được tin báo, Đặng Thúy Bình như người mất hồn, tim bà chợt quặn thắt, sau đó bà liều mạng đập mạnh đầu vào vách tường để lại vệt máu đỏ như nụ hoa không thiết sống nữa.

""Đặng nữ sĩ... Đặng nữ sĩ! Mau, mau gọi xe cứu thương!""

Hôm nay, khu biệt thự bình thường vô cùng yên tĩnh lại bị náo động bởi tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát.

...

Cục công an ở thành phố E, trong phòng họp lớn đầy đủ cảnh sát từ trẻ tuổi đến có thâm niên. Vụ án này đặc biệt nghiêm trọng, toàn bộ cảnh sát đều tập trung trong phòng họp tham gia điều tra vụ án. Thậm chí cục trưởng còn ra lệnh, yêu cầu tất cả các đồn công an tại các quận trong thành phố lập tức triển khai tìm kiếm trên khu vực mình quản lý, nghiêm túc xem xét mọi manh mối liên quan, dốc toàn lực phối hợp điều tra sự kiện này cùng đội hình sự.

Với tư cách là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đội trưởng Chu được cục trưởng bổ nhiệm là người chịu trách nhiệm chính trong vụ án bắt cóc và phụ trách chỉ đạo hoạt động trinh sát.

""Lão Chu, ông nhất định phải giải quyết được vụ án này!""

Đội trưởng Chu đảm nhận trách nhiệm quan trọng này trước mặt toàn bộ mọi người. Dịch Tiêu ngồi phía trước phòng họp, tựa như thấy tóc mai của đội trưởng Chu bạc thêm mấy phần.

Nhưng cho dù đối mặt với bao nhiêu áp lực, nhớ tới cách giết người tàn bạo của bọn bắt cóc, đội trưởng Chu vẫn nâng cao tinh thần, đứng trước bảng trắng vừa nói vừa viết:

""Vụ án lần này là vụ án ác liệt nhất kể từ khi thành lập thành phố đến nay, mong mọi người lên tinh thần gấp trăm lần, trong lúc điều tra tuyệt đối không thể bỏ sót bất cứ dấu vết nào!""

Đội trưởng Chu giới thiệu sơ bộ về vụ án, sau đó phân nhóm cho từng người có mặt tại phòng họp. Một nhóm phụ trách điều tra nguồn gốc đơn hàng chuyển phát nhanh được gửi đến nhà bà Đặng Thúy Bình; một nhóm đến tất cả các địa điểm bọn bắt cóc vứt xác tiến hành điều tra, tìm kiếm nhân chứng chứng kiến, đồng thời tra xét các camera giám sát ở các vùng phụ cận; một nhóm khác kiểm tra lại toàn bộ các cuộc điện thoại và địa điểm liên lạc giữa bà Đặng Thúy Bình và bọn bắt cóc, nhất định sẽ tìm ra được manh mối; ngoài ra, khoa pháp y cần khám nghiệm tử thi càng sớm càng tốt, đồng thời so sánh ADN với bà Đặng Thúy Bình, xác nhận lại nguồn gốc của những mảnh thịt người vụn này.

""Đội trưởng Chu."" Dịch Tiêu giơ tay.

""Cánh sát Dịch, sao vậy?""

""Tôi cho rằng nên cử một vài người đi điều tra các mối quan hệ cá nhân của bà Đặng Thúy Bình. Xét theo quỹ đạo của bọn bắt cóc trong khoảng thời gian này, khả năng cao hắn bắt cóc người bị hại để trả thù... Ngay từ đầu, kẻ bắt cóc không muốn lấy ba tỷ.""

""...Đúng."" Đội trưởng Chu gật đầu, ""Tiểu Vương, Tiểu Trần, Tiểu Lâm, ba cậu cứ dựa theo lời của cảnh sát Dịch tiến hành điều tra!""

""Rõ!""

Chỉ thị đưa ra, mọi người lập tức hành động.

Đội trưởng Chu chưa giao nhiệm vụ cho Dịch Tiêu, Dịch Tiêu là cảnh sát đặc nhiệm được điều động tới để hỗ trợ điều tra, cho nên lúc này, cô muốn tới đâu tra án đều do chính cô quyết định.

...

Sau khi toàn bộ cảnh sát rời đi, Dịch Tiêu vẫn ở lại phòng họp viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy nháp. Hoàng Miễn ngồi cạnh thấy vậy không nhịn được thúc giục cô:

""Cảnh sát Dịch, tất cả mọi người đã đi điều tra vụ án, lúc nào chúng ta sẽ đi a?""

""Cảnh sát Dịch, đội trưởng Chu không giao nhiệm vụ cho chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi không a...""

""Cảnh sát Dịch... Cô có nghe thấy lời tôi nói không...""

Hoàng Miễn ngồi cạnh sốt ruột, Dịch Tiêu vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào dòng thời gian trên giấy, trong đó cô ghi lại tất cả các sự kiện từ mười ngày trước cho đến ngày hôm qua khi Đặng Thúy Bình báo cảnh sát, sau đó tới sự kiện ném xác hôm nay.

Càng xem, lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt.

Hoàng Miễn ngồi chờ có chút bực bội.

Kẻ bắt cóc đột nhiên giết con tin là do phía bên cảnh sát can thiệp vào vụ án, cảm giác đó tựa như nạn nhân bị sát hại vì Hoàng Miễn... Hiện tại các đồng nghiệp khác đều ra ngoài làm việc, còn vị cảnh sát kinh nghiệm phong phú trong truyền thuyết này vẫn không động đậy, cô ung dung ngồi nhìn chăm chăm vào các mốc thời gian chỉ có vài thông tin quan trọng... Sớm biết như thế này, ban đầu anh nên đi theo đội trưởng Chu điều tra, có lẽ lúc này đã không sốt ruột như vậy.

Nghĩ vậy, Hoàng Miễn bĩu môi, dứt khoát bước ra ngoài cửa.

Đôi mắt Dịch Tiêu chuyển động, cô nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của anh, lên tiếng gọi anh hỏi:

""Tiểu Hoàng, tôi hỏi cậu, theo cậu tại sao bọn bắt cóc lại muốn lựa chọn vứt xác vào hôm nay?""

""A?...""

Hoàng Miễn dừng bước, do dự mấy giây, cắn răng nói: ""Chính bọn bắt cóc đã nói, bởi vì Đặng nữ sĩ báo cảnh sát, bọn chúng mới quyết định trừng phạt bà ấy, cho nên mới giết con tin a, không phải sao...""

Nói đến đây, Hoàng Miễn xoay người lại, sải bước tới bên cạnh Dịch Tiêu, hai tay chống bàn.

""Cảnh sát Dịch, cũng bởi vì chúng ta, cũng bởi chúng ta cho nên Đặng Khải mới bị giết a...! Bọn bắt cóc nhất định là biết chúng ta ở trong nhà Đặng nữ sĩ cho nên chúng quyết định giết con tin! Nếu chúng ta cẩn thận hơn một chút... Không, nếu như ngay từ đầu chúng ta không nhúng tay vào, nói không chừng bây giờ Đặng Khải vẫn còn sống a!""

Hoàng Miễn càng nói càng kích động. Dịch Tiêu vẫn im lặng ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cô vẫn bình thản như mặt hồ, không bởi vì Hoàng Miễn đang kích động mà lay động.

Sau khi trút giận xong Hoàng Miễn mới từ từ bình tĩnh lại, rụt rè rời hay bàn tay đặt trên bàn ra phía sau, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: ""... Thật xin lỗi cảnh sát Dịch, tôi không phải, tôi không phải đang trách cô, tôi là... tôi là đang tự trách bản thân.""

Dịch Tiêu mím môi, một tay cầm lấy tờ giấy nháp trên bàn, một tay cầm bút chỉ vào các mốc thời gian, nghiêm túc nói:

""Sáng ngày hôm qua chúng ta nhận được tin báo án, chừng mười hai giờ tất cả mọi người đến nhà Đặng nữ sĩ, khoảng thời gian đó bọn bắt cóc không hề liên lạc với bà ấy, sáng sớm hôm nay phát hiện những túi nilon đựng thịt người, nhưng chín giờ sáng Đặng nữ sĩ mới nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh...""

""Cậu không cảm thấy, bọn bắt cóc hành động quá nhanh sao?""

Hoàng Miễn ngẩn ra, cúi đầu nhìn kĩ lại các mốc thời gian trên giấy, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, lông mày càng nhíu chặt.

Anh nói: ""Có vẻ như... Nếu như tôi là bọn bắt cóc, sáng hôm qua biết được người nhà nạn nhân báo cảnh sát đến sáng nay còn chưa đầy hai mươi tư tiếng, muốn giết nạn nhân rồi phanh thây, sau đó đem xác nạn nhân chia nhỏ, loại bỏ xương sạch sẽ rồi vứt xác, nghĩ đi nghĩ lại cũng không đủ thời gian a... Hơn nữa, hàng chục nơi tìm thấy thi thể nạn nhân đều nằm ở khu vực trung tâm, lượng người qua lại đông đúc, để không bị ai phát hiện, tôi nhất định phải cận thận hơn, vì vậy sẽ càng mất nhiều thời gian hơn!""

""Không sai.""

Dịch Tiêu tán thưởng nhìn Hoàng Miễn.

Hoàng Miễn nói tiếp: ""Huống chi nếu chuyển phát qua kênh thông thường, bọn bắt cóc phải gửi nhãn cầu của nạn nhân đến bưu cục trong khoảng từ sáu giờ tối hôm qua.""

Dịch Tiêu lắc đầu: ""Cũng có thể là muộn hơn.""

Hoàng Miễn hiểu ý, giây kế tiếp lại nhíu mày: ""Nhưng cảnh sát Dịch, điều này có thể nói lên cái gì? Coi như bọn cướp không đủ thời gian, nhưng chúng vẫn cố gắng làm được a.""

""Điều này có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.""

Ánh mắt Dịch Tiêu chuyển dời đến bản nháp: ""Tỷ như, bọn bắt cóc không chỉ có một người, rất có thể hắn còn có đồng bọn; tỷ như, ngay từ đầu bọn bắt cóc đã có ý định giết con tin, cho nên chúng chuẩn bị vô cùng kĩ càng; tỷ như, bọn bắt cóc có người là bác sĩ hoặc người làm nghề giết mổ, đối với những chuyện chặt xác phanh thây như vậy vừa vặn đúng sở trường và còn làm hết sức nhanh chóng; tỷ như, bọn bắt cóc đã sớm giết chết con tin, chẳng qua chúng đang đợi thời cơ thích hợp để vứt xác...""

Hoàng Miễn nghe xong sững sờ, anh chỉ nhớ đến khả năng cuối cùng, hỏi ngược lại:

""Nhưng tối hôm trước Đặng nữ sĩ vẫn liên lạc được với người bị hại mà?""

Dịch Tiêu nhíu mày: ""Đây cũng là vấn đề tôi chưa nghĩ ra... Còn một điểm nữa, ngày hôm qua chúng ta nhận được tin báo án, trên lý thuyết không hề có sơ hở, trừ khi bọn bắt cóc có người trong cục, nếu không bọn chúng rất khó thông qua các thủ đoạn khác biết được chúng ta có tiếp xúc với Đặng nữ sĩ.""

""Cảnh sát Dịch, ý cô là... Trong cục có nội gián?""

Dịch Tiêu lắc đầu.

Hiện tại có quá ít chứng cứ, những thông tin hữu ích càng ít, hết thảy những điều trên chỉ là suy đoán.

Tuy nhiên, dựa trên tất cả những thông tin hiện có, bọn bắt cóc chọn ngày vứt xác có điểm kỳ lạ. Những vụ bắt cóc thông thường khác, coi như bọn bắt cóc giết người bị hại do người nhà nạn nhân đã báo cảnh sát, thì khả năng cao chúng sẽ không giết hại con tin ngay lập tức, mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.

Nhưng lần này bọn bắt cóc giết con tin rồi vứt xác một cách nhanh chóng, giống như một vở kịch được sắp đặt sẵn, không thể không khiến người ta sinh nghi.

...Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

""Tiểu Hoàng, đi, chúng ta đi điều tra vụ án.""

""Cảnh sát Dịch... Rõ!""

Tiểu Hoàng lên tinh thần gấp trăm lần, anh ngồi lên ghế lái, thắt chặt dây an toàn hỏi:

""Chúng ta đi đâu vậy?""

""Đi đến chỗ Tiểu Vương và những người khác, điều tra các mối quan hệ của Đặng nữ sĩ.""

""...A? Cảnh sát Dịch, cô xác định vụ bắt cóc này là vì báo thù?""

""Không xác định, nhưng khả năng đó rất lớn."" Dịch Tiêu ngừng lại, ""Hoặc là nói, vụ án này rất có thể được ngụy trang thành bắt cóc báo thù.""

Sống lưng Hoàng Miễn chợt lạnh, rùng mình một cái, khởi động xe.

Xe vừa lái đi được một đoạn, Dịch Tiêu nhận được cuộc gọi từ bộ phận pháp y.

Bên kia báo cáo:

""Cảnh sát Dịch, chúng tôi đã kiểm tra các bộ phận cơ thể trong hộp chuyển phát nhanh được gửi tới nhà Đặng nữ sĩ vào sáng nay, những bộ phận này trùng khớp với ADN của nạn nhân Đặng Khải, ngoài ra chúng tôi suy đoán...""

Dịch Tiêu vểnh tai: ""Suy đoán cái gì?""

""Chúng tôi suy đoán... Người bị hại đã tử vong hơn năm ngày rồi.""