Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 88




Cuộc đối thoại như vậy liền được diễn tập trong tâm trí Lâu Xuân Vũ. Hai lão nhân tóc trắng xoá ngồi cùng nhau, tranh cãi không ngừng, mỗi người đều có ý kiến của mình, đều đối với đối phương không phục, nhưng cũng là nén giận mà đi làm việc a.

Hình ảnh như vậy, thoạt nhìn là chuyện vặt trong nhà, chỉ là khiến người ta ngẫm lại đều sẽ cảm thấy tốt đẹp, khiến người ta cảm động.

Nói xong những lời này, Tống Tây Tử mới nhớ đến mục đích của cuộc gọi này là gì, "Ngươi khi nào sẽ trở về?"

"Ta có thể phải về muộn chút, chuyện hôm nay còn chưa làm xong, ngày mai cửa hàng tham gia một hoạt động của Taobao, lưu lượng hàng sẽ thật nhiều, ta muốn đem các liên kết để tham gia sự kiện kia kiểm tra lại một lần."

"Đây không phải là quá vất vả sao, đúng rồi, bây giờ lượng tiêu thụ của ngươi, có đủ để mướn người hay không a, nếu như vẫn luôn một mình ngươi bận rộn, có thể quá mệt hay không a." Những ngày này làm việc, Lâu Xuân Vũ đều là tự thân vận động, hiện tại Lâu Xuân Vũ còn trẻ, có đầy đủ sức khỏe để ứng phó, nhưng mà dựa theo sự phát triển của cửa hàng, lượng hàng sau này là càng lúc càng lớn, nhân thủ không đủ, cũng không thể cái gì đều để Lâu Xuân Vũ một mình đi làm.


"Ta cũng đang suy nghĩ, nếu như trong khoảng thời gian này lượng hàng có thể ổn định, ta liền đi mướn người, như vậy ta cũng có thể thoải mái một chút, đến lúc đó mỗi ngày ta tan làm đúng giờ, nấu cơm cho ngươi."

Tống Tây Tử sợ Lâu Xuân Vũ hiểu lầm mình nói nàng mướn người, mục đích là vì muốn Lâu Xuân Vũ về nhà nấu cơm, cho nên ở trong điện thoại liền giải thích một chút, "Ta hy vọng ngươi có thể thoải mái một chút, mà không phải mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, về phần có thể nấu cơm cho ta hay không, ta kỳ thật không quá để ý, ngươi không nên cảm thấy ta giống như thật sự chỉ biết ăn."

"Nếu là như vậy, ta liền không làm cơm nữa, ta vốn còn nghĩ nếu như hôm nay ngươi chờ ta trở về ăn cơm, ta đi chợ thuận tiện mua ít thức ăn trở về, làm thăn bò sốt tiêu đen, thịt bằm đậu que, làm canh trứng mướp gì gì đó..."


"Ngươi lúc nào có thể tan tầm, ta trực tiếp đến công ty của ngươi đón ngươi a. Dù sao hôm nay ta cũng không có chuyện gì, sau khi tan tầm có thể đi qua." Tống Tây Tử cũng không muốn đi ra ngoài ăn, vừa vặn Lâu Xuân Vũ nói vài món thức ăn đều là nàng muốn ăn, vừa nghe đến têm thức ăn liền đã hứng khởi, cho nên lúc này nàng cũng không lưu lại công ty, chuẩn bị đón Lâu Xuân Vũ tan tầm về nhà.

Lâu Xuân Vũ nhìn nhìn kế hoạch của mình, đoán chừng còn phải hai tiếng đồng hồ nữa, nàng nói với Tống Tây Tử thời gian dự tính, Tống Tây Tử ở trong điện thoại nói: "Được rồi, ta liền lái xem đến, trên đường mua cho ngươi ít đồ, thuận tiện lấp đầy dạ dày của ngươi, ngươi muốn ăn tráng miệng không, muốn uống trà sữa sao?"

"Đều muốn, ngươi mua cho ta đều được, lại nói ta thật sự đói bụng. Ta chờ ngươi." Lâu Xuân Vũ cúp điện thoại, xoa xoa khóe miệng hơi mỏi, vừa rồi khi nói điện thoại số lần nàng cười đều nhiều hơn cả ngày hôm trước cộng lại


Nàng nhìn sắc trời dần dần tối xuống bên ngoài cửa sổ, tự nói với bản thân một câu cố gắng lên, tốc độ trên tay liền nhanh hơn.

Nàng thuyết phục bản thân, những gì nàng muốn là cùng một chỗ với Tống Tây Tử, nếu như Tống Tây Tử không thích tiếp xúc thân mật, nàng có thể từ bỏ, nàng có thể cái gì đều không làm, chỉ cần nàng có thể đứng ở bên cạnh Tống Tây Tử.

Sau khi đã chuẩn bị tâm lý như vậy, trong lòng Lâu Xuân Vũ khó tránh khỏi vẫn có chút tiếc nuối, con người chính là tham lam như vậy, có được một ngày, liền nghĩ vĩnh viễn, có được nhất thời, liền nghĩ cả đời. Thật vất vả được ở bên cạnh nàng, liền muốn tình yêu của nàng. Mà kiên nhẫn quấn quít để nhận lấy cái gật đầu thỏa hiệp của Tống Tây Tử, bản thân đã có danh phận, liền muốn thêm nữa, này không phải là lòng tham không đáy sao.
Lâu Xuân Vũ muốn bản thân bình tĩnh lại một chút, biết đủ liền tốt, không cần quá tham lam, kết quả lại là hai bàn tay trắng.

Bởi vì đường đến nhà kho của Lâu Xuân Vũ, vào giờ cao điểm tan tầm sẽ kẹt xe, cho nên Tống Tây Tử không vội vàng đi ra ngoài, mà ở trong phòng làm việc thu xếp đồ đạc, thuận tiện tìm tiệm bánh ngọt trên điện thoại, trên đường trở về có thể thuận đường mua chút gì đó cho Lâu Xuân Vũ xem như kinh hỉ.

"Ngươi còn chưa tan tầm?" Chu lão sư gõ cửa vài cái, thu hút sự chú ý của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhìn nhìn thời gian, mới qua mười phút mà thôi, "Ta hôm nay không vội tan tầm. Còn ngươi, ngươi đi về sao?"

"Đương nhiên, ta đây vài ngày tới liền không đi làm, ta xin nghỉ phép, goodbye, không cần nhớ ta a." Chu lão sư cười đến phi thường quỷ dị.

Tống Tây Tử nhìn qua liền muốn nổi da gà, nàng hỏi: "Ngươi cười đến thật... Thật cái kia." Nói đơn giản chính là phóng... túng, nào có người có thể cười thành như vậy a.
"Lão công của ta trở về rồi, chúng ta đã nửa năm không cùng một chỗ, ngươi hiểu không, tuần trăng mật, ta có thể không vui sao ta có thể không vui sao, ta hiện tại hận không thể lập tức trở về nhà, đem lão công của ta đẩy ngã xuống đất. Ha ha ha."

"Người thu liễm chút a bảo bối." Tống Tây Tử hảo tâm nhắc nhở Chu lão sư, lúc này mọi người còn chưa tan tầm đâu, nàng nói chuyện lớn tiếng như vậy sẽ bị mọi người nghe được.

"Bình thường a, những người khác đều chúc ta hạnh phúc, lẽ nào ngươi cho rằng phu thê chúng ta ở riêng lâu như vậy thật vất vả mới có cơ hội cùng một chỗ, chúng ta liền tâm sự, xem phim điện ảnh? Chúng ta cũng không phải tiểu bằng hữu tám tuổi a." Cái gọi là thực sắc tính dã, không phải chính là đạo lý này sao.

Mấu chốt chính là Tống Tây Tử là người ngoài a, Tống Tây Tử ý thức được tiếp tục trò chuyên về chủ đề này mình liền không chịu nổi, "Ngươi a, nói chuyện thẳng thắn như vậy, ta đều có chút ngượng ngùng rồi... Ta đây cũng chúc ngươi hạnh phúc a."
"Vậy ngày mai ta liền không tới, ta cùng Trương lão bản xin phép nghỉ phép vài ngày, chuyện của ta liền giao cho ngươi tới quản."

"Cái gì?! Ngươi giải thích rõ ràng. Ta không đáp ứng giúp ngươi làm việc a, ngươi không thể cái gì đều ném cho ta, Chu lão sư, ngươi đây là ỷ lão mại lão*." Tống Tây Tử từ trên ghế nhảy dựng lên, vừa muốn nắm lấy Chu lão sư để nàng giải thích rõ ràng, lúc này, Chu lão sư đã hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất trước mắt Tống Tây Tử.

(*Nghĩa là người lớn tuổi, tỏ ra , người khác và cho rằng ai cũng phải , chu đáo.)

"Chính là giống như ngươi suy đoán. Ta đi đây." Chu lão sư lưu lại một câu nói, người đã rời đi, nhưng mà thanh âm còn phiêu lại giữa không trung.

Tống Tây Tử đi vào văn phòng của Lâu Xuân Vũ, trong văn phòng đã được dọn dẹp một lần, mọi thứ được sắp xếp lại chỉnh tề, một số chi tiết của các hoạt động sẽ được thực hiện vào ngày mai được nàng liệt kê trên bảng đen, khi Lâu Xuân Vũ làm việc, Tống Tây Tử an vị trước tấm bảng đen, thưởng thức chữ viết bảng của Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ từ trong phòng làm việc đi tới, nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi dừng bước.

Tống Tây Tử cảm nhận được nàng đến, nói: "Chữ viết phấn của thật đẹp, ngươi không làm lão sư thật đáng tiếc."

"Chờ ngày nào đó ta gây dựng sự nghiệp thất bại, ta lại trở về làm công việc cũ, đi làm lão sư, lên lớp dạy đệ tử." Lâu Xuân Vũ đứng cách đó không xa ở sau lưng Tống Tây Tử, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, những ngày qua, tâm tư xoay chuyển trằn trọc, số lần nghĩ đến nàng nhiều đến đếm không hết, rõ ràng buổi sáng mới tách ra, nhưng thật giống như chia xa mỗi người đi đến trăm sông ngàn núi, không thể ngừng nhớ nhung đến nàng.

Tống Tây Tử bị chọc bật cười, "Thật khó a, ngươi vẫn là nên kiên trì làm cho công việc này lớn mạnh, đừng nói là làm một trong một vạn người đứng đầu trong nước a, liền làm một trong một vạn người đứng đầu lĩnh vực, trở thành đại lão bản, ngươi cũng có thể lên lớp cho người ta a, dạy người ta làm cách kinh doanh, cách kiếm tiền."
"Đó là biện pháp tốt, nhưng mà ta không có gì để dạy, ta nên nói với người ta làm sao a, ta chính là làm một chuyện đơn giản, quan trọng nhất là, ta muốn cảm tạ lão sư của ta, Tống lão sư, nàng hướng dẫn ta tiến vào ngành công nghiệp này, nếu như không có sự xuất hiện của nàng, ta căn bản sẽ không làm Taobao, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay."

"Ân ân ân ân, chỉ thiếu một cái microphone thôi, Lâu lão sư, ngươi đã nghĩ qua nên viết hồi ký như thế nào rồi sao?" Tống Tây Tử trêu ghẹo nói.

"Một câu đầu tiên trong hồi ký chính là, ta muốn cảm tạ Tống lão sư, nàng là lão sư cả đời..."

"Chỉ là lão sư sao? Không có thân phận khác?" Tống Tây Tử hỏi nàng.

Cấn đề này, thật ra lại khiến cho Lâu Xuân Vũ im lặng, nàng nghênh đón hướng ánh mắt Tống Tây Tử nhìn qua, nổi lên dũng khí nói: "Ta đem thân phận kia để trống, để ngươi đến điền, ngươi muốn viết cái gì chính là cái đó."
Nhìn nhau mỉm cười, Lâu Xuân Vũ cúi đầu, thật ngượng ngùng.

Tống Tây Tử cũng bị nàng làm cho ngượng ngùng, đỏ mặt đỏ, nói: "Ta đây phải suy nghĩ thật kỹ a, vạn nhất viết xuống, in ấn một lần mấy triệu bản, bị nhiều người như vậy đọc qua, thật ngại ngùng a."

Nói đến giống như chuyện này thật sự sắp xảy ra.

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến nếu như thật sự có một quyển sách như vậy, trang đầu tiên viết xuống người nàng muốn cám ơn, là người yêu của nàng Tống Tây Tử, nghĩ đến quyển sách kia thật xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng không quản xem bao nhiêu lần đều sẽ cười ra tiếng.

"Ngươi đối với nhân viên làm việc trong tương lai có yêu cầu gì, ta có thể giúp ngươi tìm thử xem." Tống Tây Tử đã ngồi trong phòng làm việc không sai biệt lắm một giờ đồng hồ, nhìn Lâu Xuân Vũ nghiêm túc làm việc một giờ đồng hồ, tiền nào có dễ dàng kiếm được như vậy, dùng một câu đơn giản mà nói chính là trong thế giới của người trưởng thành không có hai chữ dễ dàng, Lâu Xuân Vũ đã lựa chọn ngành kinh doanh dễ dàng nhất để bắt đầu gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng cũng là bỏ ra càng nhiều nữa vất vả hơn các ngành kinh doanh khác.
Kỳ thật làm Taobao, theo như người ngoài nhìn vào là rất nhẹ nhàng, giống như mọi người cảm thấy, làm Taobao, a, khởi nghiệp tại nhà a, đây không phải là rất nhẹ nhàng sao, chính mình làm lão bản, muốn gì được nấy a.

Có lần Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử cùng đi thuê xe, trên xe Lâu Xuân Vũ nhắc tới chuyện công việc của mình là làm Taobao, lái xe liền nói như vậy.

Chỉ có Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đi tới mới biết rõ, Lâu Xuân Vũ lựa chọn Taobao, chẳng những không có thoải mái, ngược lại là rất mệt, những tinh lực này đặt vào những công việc khác nhất định cũng có thể thành công.

Huống chi, làm công cho người khác, sớm chín chiều năm a, tan việc chính là thời gian tự do của mình, thu nhập ổn định, hơn nữa cũng không cần tự mình bận tâm, đảm trách nhiều mạo hiểm như vậy.
Tống Tây Tử cũng thay Lâu Xuân Vũ đổ mồ hôi, trong một năm qua, bởi vì Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cũng chú ý đến sự phát triển của thương mại điện tử, càng ngày càng nhiều người để ý đến tiềm lực phát triển của thương mại điện tử, cho nên gấp rút tiến vào trong ngành này, thị trường dần dần mở rộng, cạnh tranh càng kịch liệt. Theo ý nàng, Lâu Xuân Vũ giống như là một người cầm lái trầm ổn, đem một chiếc thuyền hỏng lung lay sắp đổ, biến thành một chiếc thuyền lớn, theo gió vượt sóng, luôn là nghênh đón sóng gió.

Nàng cũng thời khắc nhắc nhở chính mình, không thể buông lỏng bản thân, nếu không khi Lâu Xuân Vũ phát triển tiến bộ trong sự nghiệp, chính mình lại dừng bước không tiến, đến lúc đó liền lấy cái gì để đứng cùng một chỗ với Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ đối với công ty của bản thân yêu cầu tương đối rõ ràng, mà Tống Tây Tử là tương đối quen thuộc với phương diện tuyển dụng, cho nên hai người mở ra một cuộc hợp ngắn gọn, xác định yêu cầu thông báo tuyển dụng, Lâu Xuân Vũ đăng thông tin tuyển dụng trên 58.com, cần nhân viên làm việc bán thời gian khâu dịch vụ khách hàng, lương ở mức độ trung bình, nhưng mà nếu như biểu hiện tốt, về phương diện làm việc đủ tích cực, có thể dựa theo đó mà trích phần trăm.

"Ngươi cảm thấy sẽ có người tới ứng tuyển sao? Phần lương này có chút thấp, thu nhập ba nghìn một tháng, có thể thu hút người sao?" Lâu Xuân Vũ có chút không xác định.

Cũng không thể trách nàng, nàng đã quen đơn đả độc đấu, không có ý tưởng về thành phần của công ty, nàng chỉ biết nếu như là bản thân nàng, không nhất định có thể tiếp nhận mức lương này. Bởi vì phần lương này liền chính nàng đều cảm thấy ít đến thương cảm, có thể liền nuôi gia đình cũng không đủ.
"Ngươi tin tưởng ta, lương phổ thực tập biến đều là thấp, có nơi chỉ khoản 1500 đồng, sau đó sẽ từ từ tăng lên, hơn nữa nhìn lương không chỉ là nhìn phần cầm trong tay, ngươi cũng phải quỹ an sinh xã hội và quỹ dự phòng tính vào, nếu như tính luôn vào, mức lương ngươi trả cho một nhân viên bình thường, chi phí có thể hơn năm nghìn."

"Đã hiểu." Lâu Xuân Vũ nghiêm túc học tập, những chuyện này chính nàng chưa từng làm lão bản, sẽ không hiểu.

"Ngươi sau này muốn thành lập công ty, liền cần kế toán, ta có giấy chứng nhận kế toán, ta có thể giúp ngươi về vấn đề tài khoản của công ty trong giai đoạn đầu, nhưng mà sau này nếu như ngươi phát triển, nhất định cần đến một nhân viên kế toán làm sổ sách cho ngươi, như vậy sẽ yên tâm một chút. Bất quá ngươi phải suy nghĩ kỹ, ta không biết kế hoạch của ngươi là gì, nếu như phát triển sau này tương đối ổn định, số lượng thành viên quá nhiều, ngươi có thể không cần mỗi ngày đến kho hàng đứng trước bàn đóng gói nữa, ngươi chỉ cần ngồi trong phòng làm việc, uống chút trà, chỉ huy thủ hạ làm việc."
Lâu Xuân Vũ có số mệnh lao lực, không thể tưởng tượng đến hình ảnh như vậy.

"Ta là nói tương lai công ty phát triển tốt, đến một ngày đó, ngươi nói không chừng còn có thể rời phòng làm việc, đi khắp nơi một chút." Tống Tây Tử cũng ngóng trông có thể nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đi đến một bước kia, khi đó nói không chừng nàng còn phải gọi Lâu Xuân Vũ một tiếng Lâu tổng.

Trước mắt nàng tựa hồ đang hiển hiện hình ảnh như vậy, ở một nơi so với phòng làm việc này càng thêm sáng sủa rộng rãi, có một dãy khu văn phòng của nhân viên, trong gian phòng làm việc lớn nhất ở tận phía bên trong, trên cửa kính thủy tinh viết văn phòng tổng tài.

Nàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâu Xuân Vũ bởi vì mình đến mà nâng lên dáng tươi cười.

Hình ảnh như vậy nghĩ đến vẫn có chút tốt đẹp.
Tống Tây Tử chìm vào trầm tư, cây bút trong tay xoay tròn giữa những ngón tay thon dài.

Lâu Xuân Vũ nhìn đến nàng đang thất thần, tò mò hỏi: "Ngươi suy nghĩ chuyện gì lại nghiêm túc như vậy?"

"Ta nghĩ sau này trên cửa phòng làm việc của ngươi nên viết thế nào thì tốt hơn, văn phòng lão bản hay là văn phòng tổng tài?"

"Ngươi nghĩ thật xa. Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta để ngươi đến làm thư ký của ta, đặt những bộ âu phục may riêng cho ngươi, sắp xếp một văn phòng sáng sủa nhất, ngươi ở bên trong kiếm tiền cho ta, về phần ta a, ta có thể là không quen ngồi ở văn phòng, ta vẫn là thích đi đến nhà kho đóng gói."

Tống Tây Tử nghĩ đến đã cảm thấy có hứng thú, lão bản của công ty ở trong kho hàng đóng gói, làm một công nhân đóng gói không được chú ý đến, mà mình làm một bí thư lại ở trong phòng làm việc mở miệng ra lệnh. Này không phải là đảo loạn đầu đuôi sao?
"Ngươi có gan a, để một người có thu nhập cấp cao hàng năm mấy trăm ngàn như ta đến làm bí thư cho ngươi, ngươi nghĩ cũng hay lắm."

Lâu Xuân Vũ bị nàng trêu ghẹo, cũng không tức giận, cười đến càng thêm vui vẻ.

Thông báo tuyển dụng của Lâu Xuân Vũ rất nhanh liền nhận được hồi âm, nhiều người gọi điện thoại tới, muốn hiểu rõ tình huống của công ty, cùng thông tin công việc, còn có nhiều câu hỏi sâu hơn như là vấn đề đãi ngộ.

Lâu Xuân Vũ là thật tâm muốn vì công ty thông báo tuyển dụng nhân viên, cho nên từng cuộc điện thoại gọi tới nàng đều sẽ nghiêm túc trả lời.

Bất quá cũng có vài người sau khi nghe xong tỏ vẻ không thích hợp, có lẽ là không hài lòng lắm, chỉ có một người sau khi hỏi xong nhất định muốn tới.

Mà Tống Tây Tử cũng muốn giúp Lâu Xuân Vũ tạo thêm chút cơ hội, đem thông báo tuyển dụng nhắn vào trong vòng bạn bè của mình.
Sau đó buổi chiều hôm sau, có một người bất ngờ xuất hiện ở văn phòng của Lâu Xuân Vũ, Tống Giai đeo balo, đến công ty của Lâu Xuân Vũ muốn phỏng vấn.

Lâu Xuân Vũ còn cho rằng nàng đang nói đùa. Tống Giai giơ tay lên, thề với trời: "Ta là nghiêm túc, ta là nghiêm túc muốn thực tập, ta không đùa giỡn với ngươi."

"Nhưng mà công việc này sẽ rất vất vả." Mà Lâu Xuân Vũ chỉ sợ Tống Giai không chịu khổ nổi.

Tống Giai dính đến bên người Lâu Xuân Vũ: "Tỷ tỷ, van cầu ngươi cho ta một cơ hội, ta không phải là hài tử không thể chịu khổ a, ta sẽ nghiêm túc học tập, về mặt công tác sẽ tích cực chủ động phát huy ánh sáng và sự nhiệt tình của bản thân, ngươi cho ta một cơ hội a."

"Vậy trước tiên phải nói rõ ràng, vì cái gì đến chỗ này của ta?" Lâu Xuân Vũ đối mặt với Tống Giai, đặt câu hỏi sau, chờ câu trả lời của nàng.
Hai tay Tống Giai vặn thành nút thắt, thì ra trong nhà luôn phản đối cái gọi là kế hoạch tự lực cánh sinh của Tống Giai, biện pháp duy nhất có thể làm cho bọn họ đáp ứng chính là đi thực tập bên cạnh Tống Tây Tử, nhưng mà Tống Tây Tử nhẫn tâm cự tuyệt, không quản Tống Giai thỉnh cầu làm sao, Tống Tây Tử cũng không chút sứt mẻ.

Lúc này Tống Giai không có chỗ để đi, liền tới bên cạnh Lâu Xuân Vũ.

Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe xong, không có lập tức đáp ứng, trong lòng Tống Giai hoang mang, cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy ta chỗ nào không tốt, ta có thể sửa."

"Ta cùng Tống tỷ tỷ của ngươi thương lượng một chút." Lâu Xuân Vũ cẩn thận làm việc, không muốn vì chuyện này phát sinh xung đột với Tống Tây Tử.

Sau khi Tống Tây Tử biết Tống Giai đến làm phiền Lâu Xuân Vũ, ngay tại chỗ liền chém đinh chặt sắt nói không được, không thể cho Tống Giai tới đây.
"Là chỗ nào không đúng sao? Nàng làm không tốt sao?"

"Không phải là làm không tốt, là làm thật sự quá tốt, bộ dạng nàng chăm chỉ giống như trong nhà thiếu nợ một trăm vạn, rõ ràng trong nhà không thiếu chút tiền ấy, vì cái gì nhất định phải liều mạng a?" Tống Tây Tử có thể nói cái gì đây, chỉ có thể nói Tống Giai quá cố gắng. Nàng thật ra hy vọng Tống Giai có thể lười biếng một chút, làm một hảo đệ tử an tĩnh.

"Không được sao?" Lâu Xuân Vũ cho rằng chăm chỉ là một ưu điểm, nhưng mà biểu hiện của Tống Tây Tử lại giống như đây là một nhược điểm trí mạng.

"Nàng có bệnh tim." Tống Tây Tử vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại xuất hiện một tiếng thét kinh hãi, Tống Tây Tử vội giải thích: "Là loại bệnh nhẹ, không tới mức độ chết người, ngươi không cần sợ hãi, không cần cẩn thận đối đãi với nàng. Mấu chốt là trong nhà nàng cũng không thiếu chút tiền làm thêm này của nàng, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì."
Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử tính toán của mình, "Không phải là bệnh nặng liền tốt, ta muốn thu nhận nàng, nàng đến chỗ của ta làm việc, điều kiện tiên quyết làm đảm bảo thành tích không trượt dốc, ta sẽ an bài cho nàng một công việc tốt."

Tống Tây Tử cau mày, nàng có thể nghĩ đến Tống Giai có bao nhiêu dính người, tuổi còn nhỏ tâm cơ đã đặc biệt nặng, "Lát nữa ta đến công ty của ngươi, ta cùng Tống Giai nói chuyện."

Tống Giai ngồi ở trước mặt Tống Tây Tử, liền tựa như tiểu hài tử ngồi ở trước mặt người lớn, ngoan ngoan cúi đầu

Lâu Xuân Vũ ở bên cạnh nhìn thấy sự biến hóa của Tống Giai, nhịn không được mà bật cười.

Tống Tây Tử bắt được Lâu Xuân Vũ đang cười trộm, "Ngươi không thể quá nuông chiều nàng, không cần bởi vì nàng là họ hàng của ta mà thu nhận nàng."
"Ta là nhìn trúng năng lực của nàng, còn có phần thái độ tích cực kia của nàng, đây là điểm người trẻ tuổi bây giờ không có, cũng là điều ta cần nhất."

"Nhưng mà ngươi phải thay nàng quan tâm..."

"Cũng may, nếu như ta đã quyết định nhận nàng, ta liền phải làm tốt phần công tác tư tưởng này." Trong sự ôn nhu của Lâu Xuân Vũ liền mang theo kiên định.

Tống Tây Tử biết Lâu Xuân Vũ nhận Tống Giai, mục đích chính yếu nhất là muốn cho Tống Giai một cơ hội.

Tống Giai ngồi trên ghế, nhìn hai vị tỷ tỷ trước mắt thì thầm nói chuyện, thảo luận chuyện có liên quan tới mình, chỉ là hình tượng này bầu không khí này, liền làm cho nàng cảm thấy có hứng thú.

"Bộ dáng hai người các ngươi vì ta mà tranh luận giống như gia trưởng của ta a." Tống Giai xuất kỳ bất ý nói một câu, khiến cho Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đồng thời xoay đầu lại.
Tống Giai giật mình, để xuống đôi chân đang bắt chéo, ngồi lại thẳng tắp.

Ngươi xem, thật giống, ngay cả ánh mắt cũng giống đến không được.

Khiến cho Tống Tây Tử đau đầu còn có một chuyện, nàng không hy vọng Tống Giai đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Tống Giai là hài tử của họ hàng của nàng, sau lưng Tống Giai dính dáng đến mọi người trong họ hàng, quan hệ giữa nàng và Lâu Xuân Vũ, nếu như để Tống Giai biết được, vậy Tống Giai liền sẽ nói cho họ hàng sao?

Nàng đem Tống Giai vừa lôi vừa kéo đến bên cửa ra vào, ở hành lang, Tống Tây Tử dùng thần sắc nghiêm túc mà nói với Tống Giai: "Ta để Tiểu Lâu tỷ tỷ của ngươi nhận ngươi, nhưng mà ngươi đáp ứng ta một việc, ngươi không cần đem quan hệ giữa ta và Lâu tỷ tỷ của ngươi nói cho người trong nhà."
"Cái gì bí mật?" Đôi mắt to tròn của Tống Giai chớp chớp, không rõ mục đích Tống Tây Tử một mình kéo nàng tới đây nói chuyện là gì.

Tống tỷ tỷ cùng Lâu tỷ tỷ có bí mật gì? Lẽ nào hai người mở cửa hàng làm chuyện gì phi pháp? Vậy không phải mình chính là vừa bước lên thuyền giặc sao?

Trong đầu Tống Giai đều là suy nghĩ miên man.

Tống Tây Tử giật nhẹ khóe miệng, "Ta và Lâu tỷ tỷ của ngươi cùng một chỗ, ta không nói cho người khác trong nhà, là chưa đúng lúc vẫn chưa thể nói, ngươi cũng không thể nói cho bọn họ biết, nếu như ta phát hiện trong nhà biết trước một bước, ngươi liền vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi cửa nhà của ngươi, không những vậy, ta còn có thể làm cho cha mẹ ngươi đem ngươi quản đến gắt gao."

Ném ra một lời nói vô cùng tàn nhẫn, Tống Tây Tử cho Tống Giai một ánh mắt, để nàng tự mình nhận thức.
Lúc này Tống Giai nào có nhiều tâm tình như vậy để suy nghĩ những chuyện này, trong đầu nàng đều là ba chữ, cùng một chỗ, cùng một chỗ, cùng một chỗ...

Buổi tối, khi Tống Giai ăn cơm, trong đầu vẫn là ba chữ kia, kia trở thành ma chú của nàng, nàng trốn không thoát.

Cha mẹ Tống Giai phát hiện nàng không tập trung, gắp vài miếng cá vào trong chén của nàng, cho là nàng bị Lâu Xuân Vũ cự tuyệt, Tống Giai mẹ hảo tâm an ủi Tống Giai: "Con liền học tập tốt, có thời gian rảnh, đi du lịch a dạo phố a, không phải là rất tốt sao? Cha mẹ không đành lòng đẻ con đi làm chịu khổ."

"Con mới không cần, con thích đi làm thêm." Tống Giai xúc cơm trong bát, ăn đến vô vị.

Tống Giai mẹ để đũa xuống, nói: "Con nói con thông qua phỏng vấn rồi a, đây không phải là có thể cao hứng sao, làm sao lại một điểm hào hứng không có."
Là cao hứng a, cao hứng là cao hứng, nhưng mà nàng bỗng nhiên nhận được một tin tức mang tính chất bạo tạc, nàng không chịu nổi.

Đồ xấu xa Tống Tây Tử này, kéo mình lên thuyền hải tặc của nàng, chính mình hiện tại chỉ có thể bảo thủ bí mật, đối với trong nhà ngậm miệng không nói, như vậy sẽ làm cho bản thân nghẹn đến hỏng mất, bản thân có thể ngay cả nằm mơ đều phải ngậm miệng, chỉ sợ trong lúc lơ đãng liền nói ra.

Tống Tây Tử vốn không sợ Tống Giai trở về sẽ nói ra, nàng biết Tống Giai sẽ bảo thủ bí mật, một mặt khác, cũng là nàng đang thử dò xét thái độ của người trong nhà, nếu như nàng cùng Lâu Xuân Vũ phát triển tiếp, người trong nhà nàng nhất định sẽ biết rõ, nữ nhân ba mươi tuổi không kết hôn có thể nói mình thích độc thân, nhưng đã đến bốn mươi tuổi, nàng và Lâu Xuân Vũ có thể cùng về nhà cùng người nhà ăn một bữa cơm, khi đó trong gia cũng không biết có thể hay không sẽ giữ được bầu không khí hòa hợp kia.
Vốn cho rằng bốn mươi tuổi có thể đưa Lâu Xuân Vũ về nhà ăn bữa cơm, từ lúc này nàng liền phải làm chuẩn bị, để người trong nhà tiếp nhận tính hướng của nàng.

Đây là một chuyện dài đằng đẵng, nàng đã chuẩn bị tâm lý, mà bước đầu tiên, chính là người trẻ tuổi đồng lứa, lão nhân lớn tuổi, có thể không tiếp nhận được, người trẻ cùng tuổi tác với nàng có thể lý giải, Tống Giai vừa vặn cho nàng một ý tưởng, nàng ra tay từ những người họ hàng trẻ tuổi, chậm rãi thẩm thấu thì tốt rồi.

Lâu Xuân Vũ chờ Tống Giai tới làm, Tống Giai đeo balo, thay đổi sự nhiệt tình lớn mật trước đó, mà liền cùng Lâu Xuân Vũ giữ vững một chút khoảng cách.

Điều này làm cho Lâu Xuân Vũ cảm thấy kỳ quái, khi Tống Giai tránh né ánh mắt của mình, không khỏi nhíu mày, nàng nghĩ đây là xảy ra chuyện gì, thật khó hiểu.
Dù sao Tống Giai không giống như những người khác, thời gian Tống Giai và nàng quen biết lâu như vậy, luôn là hình tượng một tiểu nữ nhân hướng ngoại vui tươi trong sáng, Tống Giai bỗng nhiên thay đổi hình tượng, còn chủ động cùng nàng giữ khoảng cách, nàng không chỉ kinh ngạc, càng là khó hiểu. Cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Có trời mới biết trng mấy ngày nay Tống Giai đã làm bao nhiêu công tác chuẩn bị tư tưởng, mới có thể đứng ở trước mặt Lâu Xuân Vũ.

Nàng vừa nghĩ đến những lời nói kia của Tống Tây Tử, tâm tình liền bình tĩnh không được. Nàng chỉ là hài tử, không muốn đảm trách gánh nặng mà độ tuổi này không nên có a.

"Ta phải gọi ngươi là cái gì a?" Tống Giai nhỏ giọng nói.

"A?" Lâu Xuân Vũ ngây người.

"Tỷ tỷ, hay là tẩu tử?" Tống Giai cẩn thận hỏi.

Sắc mặt Lâu Xuân Vũ biến hóa, nàng để Tống Giai trước ngồi xuống, nàng nói muốn ra bên ngoài gọi điện thoại.
Tống Tây Tử nhận lấy phần công tác của Chu lão sư, giữa trưa, vài vị đồng sự, bao gồm Trương Hâm cũng đều đang sắp xếp lại hồ sơ. Mọi người bận rộn ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, nàng nghe được thanh âm điện thoại chấn động, cả bàn đều là văn bản tài liệu, cũng không biết điện thoại ở nơi nào, nàng tìm khắp trên bàn một lát, vẫn là Trương Hâm tìm đuợc đưa cho nàng.

"Điện thoại của Lâu lão sư, quan hệ của các ngươi không tệ a." Trương Hâm nói xong lại cúi đầu vào đống hồ sơ xếp thành một ngọn núi nhỏ.

"Chúng ta ở cùng một chỗ, quan hệ có thể không tốt sao." Tống Tây Tử nhấn nút nghe máy, dán ở bên tai, nói: "Bảo bối, làm sao vậy?"

"Ngươi cùng Tống Giai nói cái gì a, thái độ của nàng đối với ta rất kỳ quái, còn hỏi ta...Hỏi xưng hô như thế nào?"
"Thật sao, nàng nói cái gì?"

"Nàng nói gọi ta là tỷ tỷ hay là tẩu tử?" Lâu Xuân Vũ cắn răng nói ra.

Nghe đến một từ này, Tống Tây Tử cũng không để ý bản thân đang ở trong phòng hội nghị bận rộn xung quanh đều là đồng sự, nàng nhịn không được mà bật cười ha hả, khiến cho một vòng người xung quanh nàng sợ hãi.

Tống Tây Tử nói với mọi người một tiếng xin lỗi, men theo vách tường đi ra bên ngoài. Trương Hâm nhìn theo bóng lưng của nàng nói: "Vị bảo bối này, ngươi cùng bảo bối của ngươi muốn nói chuyện bao lâu, chúng ta không có nhiều thời gian, không có thời gian cho ngươi nói chuyện phiếm."

"Ta lập tức trở lại ngay, năm phút, coi như ta đi vệ sinh." Tống Tây Tử quay đầu lại nói với Trương Hâm, đi đến phòng làm việc của mình, khóa cửa, mới bắt đầu cùng Lâu Xuân Vũ trò chuyện trong điện thoại.
Lâu Xuân Vũ buồn phiền, "Ngươi tại sao lại nói với nàng những chuyện này?"

"Đừng nóng giận, ta nghĩ sớm muộn cũng phải giải thích với người trong nhà, liền ra tay từ nàng, Tống Giai xem như tiểu muội muội có quan hệ tương đối tốt với ta, nàng sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại ta nói cho nàng biết, tốt hơn để nàng suy nghĩ miên man, ta để nàng giữ bí mật, nàng cũng sẽ không nói lung tung a."

Trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng không biết là sốt ruột, hay là ngọt ngào, hoặc là cả hai đều có, nàng nói: "Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không, ta và ngươi cũng không biết sẽ có tương lai hay không, ngươi liền nói với người nhà rồi, nếu như chúng ta chia tay thì sao?"

"Chia tay là chuyện sau này, chính là thật sự chia tay lại nói sau, hiện tại ta cùng với ngươi, là dùng thái độ nghiêm túc muốn tiếp tục, ta cũng không phải vô cớ liền muốn cùng trong nhà xuất quỹ, ta làm như vậy, là bởi vì ta đối người nhà của ta có đủ hiểu rõ, ta biết cha mẹ của ta đối với ta có đủ yêu thương, có thể bao dung ta xuất quỹ, cho nên ta mới có kế hoạch này, từng chút một để người nhà tiếp nhận ta, cũng là tiếp nhận ngươi."
"Nhưng mà, ngươi như vậy sẽ rất mệt a." Lâu Xuân Vũ nghĩ bản thân có tài đức gì, khiến cho Tống Tây Tử vì mình mà tranh thủ cùng người trong nhà.

"Mệt đến cũng không sao, kỳ thật giữa người trẻ tuổi cùng trưởng bối vốn là có những mâu thuẫn không thể điều hòa, hôm nay cho dù không phải là bởi vì tính hướng của ta, cũng có thể sẽ vì một phương diện khác mà sinh ra mâu thuẫn, đến lúc đó vẫn là phải học cách thuyết phục trưởng bối. Chỉ có thể nói hiện tại vấn đề lớn nhất là điểm ấy, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt, đây là người nhà của ta, ta liền hiểu rõ, ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như có một ngày ta đưa ngươi về nhà của ta cùng cha mẹ ta ăn cơm, bọn họ cho dù không thể tiếp nhận, cũng sẽ khách khách khí khí với ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất."
Lời này, không có nửa điểm khoa trương, lại làm cho hốc mắt Lâu Xuân Vũ nóng lên. Những điều Tống Tây Tử làm vượt xa bất luận những lời hứa hẹn hoa lệ nào.

Lâu Xuân Vũ nói: "Nhưng mà, ta không có cách nào dũng cảm giống như ngươi, những chuyện ngươi làm, ta làm không được, ta thậm chí đều khó có khả năng đưa ngươi về nhà, để ngươi cùng cha mẹ của cùng nhau ăn bữa cơm." Bởi vì những lời Tống Tây Tử nói, nàng mới ý thức tới bản thân rõ ràng là nhu nhược như vậy.

Tống Tây Tử nở nụ cười, "Ngươi quên rồi sao, ta đã từng đến nhà ngươi ăn cơm. Ta không yêu cầu ngươi nhất định phải giống như ta đối với người nhà xuất quỹ a, ta là yêu cầu bản thân ta làm như vậy, không có yêu cầu ngươi nhất định phải giống như ta. Mỗi hoàn cảnh gia đình đều không giống nhau, ta đã nói ta đối với người nhà của ta có đủ sự thấu hiểu, ta mới có thể làm quyết định như vậy, tình huống của gia đình ngươi bên kia và gia đình ta không giống nhau, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi. Hơn nữa, ta cảm thấy gia đình của ta cần phải hiểu rõ tình cảm của ta, sớm muộn cũng sẽ nói chuyện với bọn họ, sớm vài ngày hay muộn vài ngày đều không phải là vấn đề. Chủ yếu nhất vẫn là sẽ nói, làm thế nào để cho bọn họ từ từ tiếp nhận."
Lâu Xuân Vũ suýt nữa đã bật khóc thành tiếng, nàng nghĩ Tống Tây Tử sao có thể tốt như vậy, tốt đến mức làm cho nàng không biết làm sao, nàng thà rằng Tống Tây Tử ích kỷ một chút, như vậy làm cho nàng có thể vơi đi một phần áy náy.

"Ta cũng sẽ nỗ lực tranh thủ, nhưng mà, ta sợ ngươi sẽ thất vọng đối với ta." Bây giờ Lâu Xuân Vũ cùng trong nhà liên hệ cũng không mật thiết, rất nhiều chuyện nàng đều không có nói với người nhà, bao gồm cả chuyện từ chức làm Taobao, đều đã qua một năm rồi, nàng cũng không có nói cho người trong nhà, cho nên mẹ của nàng còn cho rằng nàng vẫn còn đang làm ở công ty của Tống Tây Tử, vẫn còn đang làm ở vị trí trước kia.

Khi Tống Tây Tử không chút giữ lại mà biểu hiện tất cả suy nghĩ của bản thân với nàng, Lâu Xuân Vũ có một cỗ xúc động, muốn làm một chút sự tình, ít nhất, có thể chứng minh mình cũng dũng cảm giống như Tống Tây Tử.
Ở đầu bên kia điện thoại Tống Tây Tử nghe được thanh âm phiền muộn của Lâu Xuân Vũ, liền nói: "Như vậy cũng tốt a, sau này mừng năm mới, chúng ta cũng không cần vì chuyện về nhà ai đón năm mới mà tranh cãi, dù sao cũng chỉ có thể lựa chọn về nhà của ta, ngươi cũng không có nơi khác để đi, chỉ có thể ngoan ngoan cùng ta về nhà, ăn cơm tất niên do mẹ ta làm."

"Không cần nói nữa, ta sắp khóc rồi." Lâu Xuân Vũ càng không ngừng hít thở, muốn kìm nén những giọt nước mắt

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tác giả: Phát kẹo phát kẹo, bốn bỏ thành năm, tương đương động phòng rồi!! Gởi tiền!

Lâu Xuân Vũ & Tống Tây Tử:????

Kỳ thật ở đời thứ nhất, Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đã đi đến cuối cùng, Tống Tây Tử vì Lâu Xuân Vũ đã rất nỗ lực, bao gồm chuyện người nhà của nàng tán thành cũng không phải là tự nhiên, là Tống Tây Tử lần lượt thuyết phục người nhà mới có được, mà Lâu Xuân Vũ lại không nhìn thấy điểm này, cho rằng Tống Tây Tử trời sinh đã có vận khí tốt.
Nguyên nhân cũng là bởi vì khi đó trong lòng Lâu Xuân Vũ rất tự ti, Tống Tây Tử mới không nguyện ý nói với Lâu Xuân Vũ bản thân vì nàng đã làm những gì, chỉ sợ Lâu Xuân Vũ biết được lại càng thêm áp lực.

Mà bây giờ liền bất đồng, Lâu Xuân Vũ đã trở nên tự tin, Tống Tây Tử cũng nguyện ý cùng nàng chia sẻ những chuyện này. Ah đúng rồi, sẽ hạnh phúc a!! Tung hoa!