Xe một đường ổn định chạy đến tiểu khu, bởi vì Lâu Xuân Vũ bên cạnh thân thể không thoải mái, Tống Tây Tử lái xe vô cùng chậm, giữa đường gặp đến đèn xanh đèn đỏ, cũng là từ từ dừng lại, chỉ sợ quấy nhiễu người bên cạnh.
Chạy đến chỗ đậu xe liền dừng lại. Tống Tây Tử tắt máy xe, trong không gian an tĩnh, thanh âm rất nhỏ của người bên cạnh cũng trở nên rất rõ ràng, thậm chí còn loáng thoáng nghe đến tiếng nỉ non.
Tống Tây Tử mới chú ý tới Lâu Xuân Vũ ngồi bên cạnh hai mắt nhắm nghiền, hẳn là đã ngủ rồi, chỉ là ngủ rất không an ổn, trong giấc mộng vẫn như cũ là cau mày.
Tống Tây Tử lo lắng nàng đang làm ác mộng, nếu không nàng sao có thể ngủ lại không an tâm như vậy, giống như bị ác mộng quấn thân, Tống Tây Tử thậm chí chú ý tới bàn tay Lâu Xuân Vũ nắm thành quả đấm để ở trước ngực.
Lâu Xuân Vũ theo bản năng mà đưa tay bắt lấy bàn tay đang quấy phá kia, lấy lại được tự do, liền hít sâu một hơi.
Tống Tây Tử kìm lòng không được mà lãi nhãi, "Ta là hảo tâm a, ngươi người này thật là, không hiểu được tấm lòng hảo tâm của ta một chút nào, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi..."
Tống Tây Tử kinh ngạc nhìn đến khóe mắt Lâu Xuân Vũ có một giọt nước mắt từ từ trượt xuống.
"Tại sao lại khóc?" Lời nàng mới vừa nói rất quá đáng sao?
Giọt nước mắt này xuất hiện rất đột ngột, khiến cho Tống Tây Tử sợ ngây người.
Mí mắt Lâu Xuân Vũ khẽ run, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng nhìn thấy Tống Tây Tử ở trước mắt, sóng mũi cay cay, nàng liều lĩnh mà ôm lấy Tống Tây Tử, nói: "Không cần rời khỏi ta..."
Lâu Xuân Vũ cho rằng vẫn còn đang ở trong mộng, sự ấm áp trên người Tống Tây Tử, lấp đầy khoảng trống trong lòng nàng, nàng đem Tống Tây Tử xem như là cây cỏ cứu mạng mà ôm lấy, sợ người kia xoay người rời khỏi, sợ người kia đối với mình thất vọng, nàng đem tất cả tâm tình đều hòa tan vào trong cái ôm này.
"Xuân Vũ, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì, ta sẽ không rời đi, ta ở đây. Đến nhà." Tống Tây Tử nhận ra tâm tình của người kia gần như tan vỡ, cho nên mặc dù ý thức được khoảng cách giữa mình và Lâu Xuân Vũ đã vượt qua khoảng cách giữa bằng hữu, nhưng mà nàng không có đẩy Lâu Xuân Vũ ra, là tùy ý người kia ôm lấy như vậy.
Đến nhà. Những lời này khiến cho Lâu Xuân Vũ lấy lại tinh thần, phát hiện mình cùng Tống Tây Tử dùng một loại tư thế kỳ lạ ôm lấy nhay ở không gian hữu hạn trong xe.
Nàng thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp cùng mềm mại của Tống Tây Tử.
Hô hấp của hai người rất gần rất gần.
Tống Tây Tử khẽ thở nhẹ, "Ngươi tốt hơn một chút rồi sao?"
Tâm tình Lâu Xuân Vũ là khôi phục, nhưng mà nàng đem Tống Tây Tử ôm lấy càng chặt, để cho hai người dựa sát vào nhau.
"Ngươi..." Tống Tây Tử hết cách với Lâu Xuân Vũ, muốn quyết tâm đẩy ra, lại phát hiện hai tay của mình vốn không làm được gì. Đại khái là trong cái ôm này, nàng từ thân thể run rẩy của Lâu Xuân Vũ cảm nhận được tâm tình của người kia, khiến cho nàng không nhẫn tâm đẩy người kia ra, nhưng mà này không có nghĩa là Lâu Xuân Vũ có thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Cho ta một phút đồng hồ, ta là bệnh nhân, ngươi nên biết bệnh nhân chính là chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Hảo, một phút đồng hồ.
Trong lòng Tống Tây Tử đếm ngược.
Lâu Xuân Vũ hút hút cái mũi, nói: "Ta có thể cho là như vậy hay không, cho là trong lòng ngươi là yêu thích ta, chỉ là lo sợ kết cục không tốt, cho nên ngươi cự tuyệt tiếp nhận ta? Nếu như đổi lại là người khác thổ lộ với ngươi như vậy, ở trong nhà của ngươi như vậy, còn hôn ngươi..."
"Là cưỡng hôn, ta căn bản không kịp phản ứng."
"Hảo, xem như ta cưỡng hôn ngươi."
"Vốn chính là như vậy, cái gì gọi là xem như..." Tống Tây Tử cũng nghĩ không ra tại sao mình muốn cùng nàng giảo biện* những chuyện này.
(*Có nghĩa là ngụy biện; làm cho những điều phi lý có vẻ hợp lý; che đậy sự thật bằng sự giả dối để biến những điều phi lý trở nên hợp lý.)
Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, "Ta cưỡng hôn ngươi, ôm ngươi, ngươi lại không có đẩy ta ra, không có nói ta cút, điều này nói rõ ngươi đối với ta là khác biệt, vấn đề lớn nhất giữa chúng ta chính là, ngươi sợ sau khi tiếp nhận ta, chúng ta liền sẽ mất đi hình thức ở chung bây giờ, trong tình yêu hành hạ lẫn nhau. Là như vậy sao?"
Nhịp tim Lâu Xuân Vũ đập như sấm rền, sau khi nàng nói xong, hai tay ở sau lưng Tống Tây Tử dùng sức siết lấy, đem Tống Tây Tử ôm lấy thật chặt, hai người dán rất gần rất gần, gần đến mức nhịp tim cùng hô hấp đều tan ra hợp vào cùng nhau. Sau đó, nàng nghe thấy Tống Tây Tử nói ở bên tai nàng: "Đúng. Ta sợ hai người yêu nhau đến cuối cùng liền sẽ căm hận lẫn nhau."
"Nhưng mà ngươi chưa từng yêu đương, làm sao ngươi biết nhất định sẽ là kết cục như vậy, ngươi chưa từng thử, làm sao ngươi biết chúng ta không có khả năng rất hạnh phúc?"
Tống Tây Tử nói: "Ta cũng không biết, đại khái là trước đó ta đã từng thề, sau này tuyệt đối không nói chuyện yêu đương, đời này liền cứ như vậy."
Lâu Xuân Vũ muốn khóc thật lớn tiếng, nàng khẽ cắn môi, đem nước mắt áp trở về, "Cho ta một cơ hội, chúng ta thử một chút, chúng ta có thể không cần thay đổi, vẫn là giống như trước đây."
"Làm sao có thể, trước kia chúng ta là bằng hữu, nói yêu đương làm sao có thể giống như bằng hữu."
"Có thể, có thể, cho ta một cơ hội, chúng ta nhất định phải hảo hảo nói yêu đương, hảo hảo sống qua ngày, chúng ta không đem tình yêu biến thành bi kịch, ta nhất định sẽ trở nên dũng cảm, sẽ không bị người trong nhà làm ảnh hưởng, ta sẽ nghe lời ngươi, sẽ không lại phụ lòng ngươi..."
Tống Tây Tử nở nụ cười, "Chúng ta còn chưa bắt đầu nói yêu đương, ngươi nói như thế nào lại giống như chúng ta trước kia đã từng chia tay qua, còn có ai nói ngươi không dũng cảm, ta cũng chưa từng gặp người nào dũng cảm hơn ngươi, quan hệ của ngươi cùng người trong nhà không phải là không quá tốt sao, ngươi làm sao lại cảm thấy người trong nhà sẽ ảnh hưởng đến ngươi? Nguyên nhân ta không muốn nói yêu đương, ta đã từng nói với ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ thật ta rất ích kỷ sao?"
Tống Tây Tử không biết, những điều này đều là cảm ngộ xuất phát từ nội tâm của Lâu Xuân Vũ, trước đó nàng đã làm sai, đời này nếu như cho nàng cơ hội để sửa đổi sai lầm của nàng, nàng liền sẽ không để cho vấn đề xuất hiện lần nữa giữa các nàng, nàng nhất định phải cùng Tống Tây Tử hảo hảo sinh hoạt, quý trọng mỗi một ngày, bởi vì nàng đã từng chết qua, nàng biết rõ mỗi một ngày còn sống liền có biết bao khó khăn.
Qua không biết bao lâu, eo của Tống Tây Tử ẩn ẩn đau đớn, nàng nói: "Nếu như ta không đáp ứng ngươi, ngươi có phải hay không liền sẽ không buông ta ra."
"Ân." Lâu Xuân Vũ cúi đầu, vùi mặt trên vai của nàng.
Trong lòng Tống Tây Tử có một thanh âm đang nói, đáp ứng nàng a, thanh âm kia đến từ nơi sâu nhất trong trái tim nàng, là thanh âm xa lạ lại quen thuộc.
Tống Tây Tử thỏa hiệp trước Lâu Xuân Vũ, nàng nói: "Ta cho ngươi cơ hội, chúng ta thử một chút, nếu như không thành công, chúng ta hảo tựu hảo tán, ai cũng không nợ ai."
Sau khi nói xong, Tống Tây Tử nghe được thanh âm có thứ gì đó sụp đổ ở bên tai, một tiếng ầm vang nổ mạnh, trong lòng nàng dường như xuất hiện một lỗ hổng, phát hiện tiếp nhận một phần tình yêu không có khó như nàng nghĩ, có lẽ là từ ban đầu chính trong lòng nàng đã thiết lập nên một hàng rào phòng hộ, đem hết thảy khả năng cự tuyệt ở bên ngoài, cho nên nàng mới có thể càng sợ hãi tình yêu.
Mà Lâu Xuân Vũ có thể làm cho nàng nói ra một chữ 'hảo' này, nguyên nhân chủ yếu chính là Lâu Xuân Vũ tiếp tục kiên trì, kiên trì chờ đến thời khắc nàng đem hàng rào phòng hộ kéo xuống.
Một chữ 'hảo' này, đơn giản rõ ràng, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã trông mong nhiều năm như vậy, nghe đến câu trả lời này, Lâu Xuân Vũ còn không có biện pháp tin tưởng đây là sự thật, nàng ngẩng đầu không dám tin mà nhìn Tống Tây Tử, tựa hồ đang hỏi người kia, ngươi nói là thật sao?
Tròng mắt đen láy của Lâu Xuân Vũ mở to, Lâu Xuân Vũ ngốc như vậy, khiến cho Tống Tây Tử muốn bật cười.
"Ngươi không nghe lầm, ta nói hảo, vậy bây giờ ngươi có thể buông ta ra sao?" Eo của Tống Tây Tử sắp kiên trì không nổi nữa.
Lâu Xuân Vũ lưu luyến không rời mà thả lỏng nàng ra, chỉ là trong mắt còn viết mê mang, vừa rồi nàng xác định không có nghe lầm sao, là thật như vậy sao?
Tống Tây Tử đem Lâu Xuân Vũ còn chưa lấy lại tinh thần đưa xuống xe, đồng thời lấy xuống một túi thuốc nặng mang về từ trong bệnh viện.
"Buổi tối hôm nay hảo hảo đi ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ." Cũng không cần quá cao hứng. Trong lòng Tống Tây Tử bổ sung một câu.
Ở trước cửa phòng Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ mặt đối mặt mà đứng, Tống Tây Tử nói một câu, Lâu Xuân Vũ gật đầu một cái.
Nói xong, Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên giơ tay lên, Tống Tây Tử nhíu mày, suy nghĩ một chút, suy đoán nàng là đang muốn ôm mình.
Trong lòng nàng bối rối một chút, luôn cảm thấy nhanh như vậy liền tiếp xúc không phải quá tốt, nhưng mà ánh mắt Lâu Xuân Vũ ba ba nhìn mình như vậy, chính nàng không đáp lại liền không tốt, nàng vẫn là giang hai tay, cùng người kia ôm lấy một chút, chỉ như vậy mà thôi, càng sâu thêm một bước, nàng hiện tại còn chưa chuẩn bị xong sẽ tiếp nhận.
Lâu Xuân Vũ đưa tay chỉ là muốn cầm lấy túi thuốc trong tay Tống Tây Tử, nhưng mà có thể được đến cái ôm của Tống Tây Tử, nàng vốn không còn để ý đến nữa, nàng cảm động đến muốn khóc, nàng chờ vô số ngày đêm, nhiều đến mức chính Lâu Xuân Vũ cũng không đếm được, cũng không ai có thể đếm rõ được, rốt cuộc có thể đi tới bên cạnh Tống Tây Tử, lại chịu đựng lâu như vậy, mới có thể cùng Tống Tây Tử chăm chú ôm lấy nhau. Nàng đã không có gì tiếc nuối.
"Ngủ ngon." Tống Tây Tử thả ra Lâu Xuân Vũ, nhẹ giọng nói với nàng, a, đúng rồi, còn có thuốc.
Tống Tây Tử đưa thuốc cho Lâu Xuân Vũ, thấy vành tai Lâu Xuân Vũ gần ngay trước mắt đã đỏ ửng lên, không biết vì cái gì một màn này làm cho nàng liên tưởng trên người Lâu Xuân Vũ có thêm hai chữ đáng yêu.
Tống Tây Tử trở về phòng của mình, bỗng nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, nàng nhớ lại động tác đưa tay ra của Lâu Xuân Vũ vừa rồi, cùng thần sắc cứng ngắc khi bị ôm lấy, nàng tựa hồ ý thức được bản thân hình như là thật sự đã hiểu lầm, Lâu Xuân Vũ đưa tay có thể là muốn cầm lấy túi thuốc từ trong tay của mình.
Nàng cúi đầu đỡ trán, nói một câu: "Quả nhiên là ta đã hiểu lầm."
Hai người cách nhau một bức tường, ôm lấy tâm tư của bản thân chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tống Tây Tử theo thói quen mà rời giường, muốn gọi Lâu Xuân Vũ thức dậy, kết quả phát hiện Lâu Xuân Vũ đã sớm thức dậy, nàng bận rộn ở phòng bếp, trên bàn bữa sáng càng thêm phong phú, so với bình thường liền tăng thêm rất nhiều món.
Bình thường hai người ăn chút bánh bao hoặc là chén cháo xem như món chính, lại chuẩn bị chút thức ăn, hôm nay Lâu Xuân Vũ làm hoành thánh, hoành thánh là loại hoành thánh nhỏ, vỏ mỏng, bánh nhân thịt ít một chút, nhưng mà bỏ một ít mỡ heo, còn có cơm cuộn rong biển, khi Tống Tây Tử đi tới hoành thánh vừa mới ra nồi, phía trên bay lên nhiệt khí.
"Đây là bữa sáng của ngươi." Lâu Xuân Vũ mang theo mỉm cười đem điểm tâm đưa đến trước mặt nàng.
Lâu Xuân Vũ trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, khí sắc đã khôi phục một ít, nhưng mà sắc mặt vẫn là trắng bệch khác thường, trên mu bàn tay nàng còn dấu vết truyền dịch tối hôm qua, bởi vì làn da nàng mỏng, tối hôm qua không chườm tốt, còn để lại một vết bầm đen.
"Ngươi thức dậy mấy giờ?" Tống Tây Tử nhìn thấy quầng thâm ở mắt nàng còn chưa biến mất, có chút để ý đến thân thể của nàng.
"Ngươi yên tâm, ta có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa, điểm tâm là rất quan trọng, ta muốn cùng ngươi ăn. Hôm nay không giống nhau, đây xem như là bữa sáng tình yêu đầu tiên ta làm với tư cách là bạn gái của ngươi." Lâu Xuân Vũ có thâm ý khác mà nói với Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử nhớ tới ngày hôm qua nàng đích xác đã nói 'hảo', hôm nay cũng đã tiếp nhận thực tế tình cảm của hai người đã thay đổi. Khi Lâu Xuân Vũ muốn thực hiện những điều tốt đẹp, nàng liền xem như chuyện đương nhiên mà tiếp nhận.
Tống Tây Tử nói: "Hôm nay không cần quá vất vả, phải nghỉ ngơi vẫn là phải nghỉ ngơi thật tốt." Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là lo lắng cho Lâu Xuân Vũ, nàng cho rằng, Lâu Xuân Vũ là cái loại người có thể làm việc đến quên mình, loại nhắc nhở này đối với người kia là vô dụng.
Nàng nói: "Ta buổi sáng đem công việc ở công ty hoàn thành, giữa trưa xin phép nghỉ đến bên kia giúp ngươi."
Lâu Xuân Vũ không kịp cự tuyệt, Tống Tây Tử liền đã quyết định rồi.
Giữa trưa, Tống Tây Tử lái xe đến văn phòng của Lâu Xuân Vũ, nhìn đến một chồng đơn hàng, nói: "Cũng may ta đến đây, nếu như ta không đến, ngươi có phải hay không chuẩn bị một mình đem những đơn hàng gởi đi hết?"
Lâu Xuân Vũ còn chưa đáp lời, Tề Nhã Nhã người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước, "Không không không, Lâu Xuân Vũ có ta ở đây, ta đến giúp nàng đóng gói."
"Ngươi?" Tống Tây Tử không kịp phản ứng, Tề Nhã Nhã đã đi đến phía sau Lâu Xuân Vũ.
Tề Nhã Nhã nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt, ta vì người mà cố tình cùng lão bản xin nghỉ phép, còn bị nàng mắng một trận, nói ta không làm chính sự, mỗi ngày chạy tới chỗ của ngươi, muốn trừ tiền thưởng cuối năm của ta, ta thật đáng thương a, Xuân Vũ, ngươi đồng cảm với ta một chút, buổi tối mời ta ăn một bữa cơm đi?"
Tề Nhã Nhã giả vờ ra một bộ dạng mèo con không có nhà để về, nếu như lúc này nàng có thể đầu tư cho bản thân thêm một đôi tai, sẽ càng thêm sống động.
Hình ảnh như vậy, khiến cho Tống Tây Tử có chút không thoải mái. Hơn nữa Tề Nhã Nhã còn đặc biệt thân mật mà vây quanh Lâu Xuân Vũ.
Rõ ràng mức độ quen thuộc của Tề Nhã Nhã đối với nhà kho này, còn hơn cả Tống Tây Tử. Chỉ nói chuyện một lát, Tề Nhã Nhã đã bắt đầu tự động đi đến bàn dài đóng gói, lấy danh sách đơn hàng, bắt đầu xử lý đơn hàng.
Mà lúc này Lâu Xuân Vũ mới chú ý tới trên gương mặt Tống Tây Tử có chút không vui, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Nàng thường xuyên đến giúp ngươi?" Tống Tây Tử thu hồi những tiểu tâm tình kia, đã bình ổn tâm tình dùng giọng điệu thường ngày hỏi ra vấn đề này.
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không phải thường xuyên, chính là thỉnh thoảng khi ta cần giúp đỡ, ta sẽ nhờ nàng tới đây giúp ta một buổi, xem như thuê người a, ta có trả lương cho nàng. Nếu như bên phía nàng bận rộn, ta cũng sẽ qua đó làm."
Lâu Xuân Vũ nói thật, chỉ là giải thích như vậy khiến cho trong lòng Tống Tây Tử càng thêm không thoải mái.
Nàng trầm mặc một hồi, không nghĩ tới quan hệ giữa hai người đã tốt đến như vậy, nhưng mà bình thường Lâu Xuân Vũ cũng không có đề cập đến chuyện này với mình a, rõ ràng mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, kết quả những chuyện này chính mình lại không biết chút nào.
Cũng đúng, bình thường ăn cơm phần lớn đều là Lâu Xuân Vũ nhân nhượng để chính mình tìm chủ đề mà nói. Rất ít khi đề cập đến vấn đề của bản thân.
Bên kia, Tề Nhã Nhã kỳ thật vẫn còn có thể thả ra tâm tư chú ý đến động thái của hai người bên này, nàng vừa vào đến, bên tai liền có một thanh âm, nhắc nhở nàng có biến phát sinh.
Tống Tây Tử nói: "Ta đây cần phải làm những gì?" Nàng đến văn phòng đã một lát, đều không có tìm được chuyện để làm, mà Tề Nhã Nhã vừa đến cũng đã tự giác tìm được vị trí của mình.
"Ngươi giúp ta sắp xếp các mặt hàng một chút a, đây là danh sách các mặt hàng sắp ngừng sản xuất, ngươi đối chiếu hàng tồn kho còn có bao nhiêu hàng, sau đó viết số lượng người đã kiểm tra ở phía sau danh sách." Lâu Xuân Vũ để Tống Tây Tử làm sắp xếp, để nàng đi kiểm kê, nghĩ đây là chuyện đơn giản, nhưng mà không nghĩ tới nàng in một chút, máy in kia liền hoạt động không ngừng nghỉ.
Cầm lấy một chồng danh sách, Tống Tây Tử đi đến kệ hàng, nghiêm túc đếm hàng hóa.
Lâu Xuân Vũ một mặt nghiêm túc đang trả lời các câu hỏi, một mặt thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tống Tây Tử đi qua lại giữa các kệ hàng của nhà kho.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sườn măt nghiêm túc của nàng, vừa nghĩ tới nàng đã đáp ứng mình, đó là người thuộc về mình, bản thân có thể quang minh chính đại đặt dấu ấn sở hữu của mình đối với nàng, khóe miệng Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được mà nâng lên thành dáng tươi cười, nàng âm thầm vui vẻ, đem những tâm tư này dấu ở trong lòng, biến thành bí mật nhỏ của bản thân, không muốn bị người ngoài biết được.
Nàng quên mất ở đây còn có một người, người kia chính là Tề Nhã Nhã, tiểu thiên hậu bát quái như nàng cũng chú ý tới cảnh xuân tươi đẹp của Lâu Xuân Vũ, so với việc Tống Tây Tử lãnh tĩnh, Lâu Xuân Vũ càng thêm khó có thể che giấu được, khóe mắt đuôi mày đều viết ra xuân ý.
Nàng liền âm thầm quan sát, thỉnh thoảng còn len lén nhìn đến ánh mắt biến hóa của Lâu Xuân Vũ, suy đoán Lâu Xuân Vũ có phải hay không đang thật sự nói yêu đương rồi. Dáng tươi cười treo ở khóe miệng Lâu Xuân Vũ, nhìn thấy nàng liền muốn nổi da gà.
Ban đầu nàng cũng nghĩ nó có liên quan gì đó đến Tống Tây Tử, nhưng nhìn biểu tình của Tống Tây Tử rất bình thường, ân bình thường, vậy thì không liên quan tới Tống Tây Tử đi, nàng liền suy đoán theo một phương hướng khác, nếu như không phải là Tống Tây Tử, vậy đối tượng khiến cho Lâu Xuân Vũ vui vẻ ra mặt như vậy là ai?
Nàng có chút xúc động, nhiều năm qua nàng vẫn muốn tới gần Tống Tây Tử, Tống Tây Tử liền nửa điểm cơ hội cũng không cho, đừng nói là làm bằng hữu, ngay cả làm đồng học, mỗi ngày tặng một món quà, người không quá thân thiết tặng quà cho Tống Tây Tử, Tống Tây Tử còn có thể nhận lấy, chính mình đưa tặng, hết thảy đều bị loại trừ ra bên ngoài.
Cái này nói rõ Tống Tây Tử là một người luôn rất đề phòng, nửa điểm khe hở cũng không cho con ruồi bay vào.
Chỉ có Lâu Xuân Vũ có thể đánh vỡ sự phòng bị của nàng, cùng nàng làm bằng hữu, còn có thể đi vào không gian cá nhân của nàng, ngoại trừ Lâu Xuân Vũ kiên nhẫn, cũng chỉ có thể nói là do Tống Tây Tử âm thầm thả nước.
Không công bằng a, bất bình đẳng a, người với người chính là không giống nhau.
Nhưng mà kết quả là giống nhau, Lâu Xuân Vũ vẫn không có được Tống Tây Tử không phải sao, hai người hiện tại chẳng qua là quan hệ bằng hữu rất thân. Tề Nhã Nhã âm thầm cảm khái, bàn tay của nàng căn bản không có dừng lại, bưu kiện từng cái một mà từ trên tay nàng hoàn thành, được chồng chất ở một góc tường. Mà nàng vẫn còn có tinh lực để suy nghĩ miên man.
Mà Tống Tây Tử bên này, nàng luôn cảm giác bản thân đang bị theo dõi, nàng lơ đãng ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt không kịp thu hồi của Lâu Xuân Vũ, ánh mắt hai người giao thoa, Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, bình tĩnh mà cúi thấp đầu, đặt lực chú ý lên màn hình.
Tống Tây Tử cầm lấy danh sách đi đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nhìn đến Lâu Xuân Vũ đang hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt một khắc cũng không hề rời đi, nếu như không phải mình xác thực đã bắt được một màn kia, có lẽ còn có thể cho rằng đó là ảo giác.
Nàng đi đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, bàn tay hướng về phía bàn tay Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ kinh hãi, thiếu chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lấy bút." Tống Tây Tử bình tĩnh mà nói hai chữ, cầm bút lên, chậm rãi từ từ mà rời đi.
Lâu Xuân Vũ đợi sau khi nàng đi xa, áo não muốn đem mặt vùi vào màn hình, cho dù trên màn hình có một khách nhân khó tính hỏi tới hỏi lui cũng hỏi không xong đang nói chuyện với nàng, nếu như là bình thường, nàng có thể liền không có nhiều kiên nhẫn để trả lời như vậy, cũng có thể sẽ bị làm cho tâm tình rất hỏng bét, nhưng mà lúc này, nàng nhìn cả thế giới đều thuận mắt hơn rất nhiều, cùng khách nhân kia hàn huyên, chờ đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, khách nhân kia đã đặt mua gần 1000 mặt hàng, lưu ý rằng miễn là thứ tốt, nàng liền sẽ tiếp tục trở lại mua, nàng không thiếu tiền.
Lâu Xuân Vũ nâng trán, thật sự chính là đã cùng vì khách nhân này tán gẫu gần nữa giờ đồng hồ.
Ba giờ chiều, Lâu Xuân Vũ gọi cafe cho hai người, bởi vì có hai người hỗ trợ, chuyện của Lâu Xuân Vũ làm vô cùng thuận lợi, đến ba giờ chiều, mọi người có nửa giờ nghỉ ngơi, ngồi trước một chiếc bàn đơn sơ uống cafe, nói chuyện phiếm.
Tề Nhã Nhã cùng Lâu Xuân Vũ trò chuyện đến chuyện của lão bản mình, còn có nữ nhi của lão bản là Lucy, Lucy thậ sựt là một tiểu khả ái làm cho người khác yêu thích, nàng là loại người đối với hài tử không có ấn tượng gì, nhìn đến Lucy liền xuất phát từ nội tâm mà yêu thích.
Lâu Xuân Vũ từng làm lão sự dạy kèm cho Lucy vài ngày, hướng dẫn nàng học tập, Lucy phi thường yêu thích Lâu tỷ tỷ, luôn hỏi Lâu tỷ tỷ lúc nào đến a, nói muốn nhận Lâu Xuân Vũ làm mẹ nuôi.
Tống Tây Tử phát hiện một điểm, khi Lâu Xuân Vũ nói về hài tử, nàng là hoàn toàn không có phòng bị, có thể chính bản thân Lâu Xuân Vũ đều không có ý thức được, nàng đối với hài tử yêu thích thể hiện rất rõ ràng.
Bởi vì ánh mắt Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ quá mức chăm chú, khiến cho Lâu Xuân Vũ nghi hoặc, nàng nhìn về phía Tống Tây Tử, dùng ánh mắt như đang hỏi, làm sao vậy?
Tống Tây Tử nói: "Ngươi thật giống như rất thích hài tử." Các nàng giống như chưa từng đàm luận đến vấn đề này.
"Yêu thích là yêu thích a, Lucy đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ thích, ngươi gặp được nàng cũng sẽ yêu thích."
Tề Nhã Nhã thốt ra một câu: "Xuân Vũ, nếu không ngươi cũng sinh một hài tử a, hài tử ngươi sinh ra nhất định sẽ thật ngoan. Ta thậm chí hoài nghi hài tử của ngươi có thể từ lúc vừa ra đời chính là hình thức lão khí hoành thu*, ha ha, nói không chừng có thể vào nhà trẻ đã bắt đầu đứng trên bục giảng làm tiểu lão sư."
(*Trưởng thành và thận trọng, già dặn và mạnh mẽ)
Lâu Xuân Vũ cười lắc đầu, "Xem duyên phận, xem cơ hội, cũng phải xem một nửa kia của ta nghĩ như thế nào, hơn nữa, ta nghĩ, so với hài tử, người có thể cùng ta cả đời liền quan trọng hơn. Ta muốn nghe ý kiến của nàng."
Tống Tây Tử ý thức được những lời này là nói cho mình nghe, bất tri bất giác nàng nâng lên dáng tươi cười.
"Khụ khụ, vậy người có thể cùng người cả đời, muốn hài tử sao?" Tề Nhã Nhã siêu cấp muốn biết đáp án, tốt nhất là Lâu Xuân Vũ có thể nói cho nàng biết, là ai đã phá vỡ chấp niệm trong lòng Lâu Xuân Vũ, thay thế Tống Tây Tử, cùng Lâu Xuân Vũ chính thức cùng một chỗ.
Lâu Xuân Vũ nói: "Buổi tối ta hỏi nàng một chút."
Tề Nhã Nhã kích động vỗ bàn, nói: "Ta biết ngay, ta biết ngay, ngươi quả nhiên là đang nói yêu đương. Hôm nay ngươi liền rất khác thường, nhìn vẻ mặt phóng túng ý cười kia của ngươi, một ngày đều chưa từng dừng lại."
"Chớ nói lung tung." Lâu Xuân Vũ liếc nhìn nàng một cái, nếu để nàng tiếp nói bậy nói bạ, càng nói càng không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi soi gương xem, rõ ràng là như vậy." Tề Nhã Nhã kéo kéo cánh tay Tống Tây Tử, "Ngươi nói xem, nàng vừa rồi không phải là cười đến vẻ mặt..."
Tống Tây Tử cũng không nói gì, chỉ cho nàng một ánh mắt, để nàng không cần nói lung tung.
Tề Nhã Nhã nghẹn đến khó chịu, nơi này có ba người, nàng giống như bị loại bỏ ra ngoài, nàng có chút không rõ tình huống, nhưng mà chính là nghẹn đến khó chịu.
Buổi tối Lâu Xuân Vũ chuyển tiền làm thêm cho Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã nhận được số tiền kia, mặc dù chỉ là một con số trên Alipay, lại vẫn có cảm giác phỏng tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhớ lại ngày đó, nàng là bao nhiêu tinh tế kiều hoa, đi đến chỗ Tống Tây Tử làm thêm, kết quả bởi vì không chịu đựng nổi mà bỏ chạy, nhưng bây giờ đã trở thành một công nhân lao động bình thường, vì một chút tiền, bỏ đi tôn nghiêm chuyện gì đều làm, đây là sự suy sụp về đạo đức, hay là sự suy thoái của xã hội, nàng nghĩ tới đây thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng.
"Khi đó ta theo đuổi Tây Tử, chạy đi tìm Tây Tử, cầu nàng cho ta cơ hội, kết quả ta không hảo hảo quý trọng, đi làm mười phút liền bỏ chạy, so với ta bây giờ, thật chính là không giống nhau... Ta hiện tại có thể chịu khổ nhọc."
Nàng vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người khác liền trở nên không tốt, dù sao chuyện này một người trong cuộc là Tống Tây Tử, một người khác thay thế Tề Nhã Nhã chính là Lâu Xuân Vũ.
Tề Nhã Nhã không nhìn thấy sắc mặt của hai người, trực tiếp tự mình nói: "Nghĩ đến khi đó mê luyến sùng bái thần tượng, ta đem Tống Tây Tử xem như thần tượng, cho nên liều lĩnh yêu thích nàng, mà bây giờ nhìn lại phần tình cảm kia là có bao nhiêu không trưởng thành, ta đã là một người trưởng thành, so với những loại tình tình ái ái kia, ta càng quan tâm đến chuyện kiếm tiền, Xuân Vũ a, ngươi bây giờ không phải cũng đã từ nơi này của Tây Tử tốt nghiệp rồi sao, nói một chút đối tượng của ngươi là ai, người ngươi yêu thích là ai a?"
Biểu tình của Lâu Xuân Vũ cứng ngắc, nói: "Không có."
"Không có cái gì?" Tề Nhã Nhã vẫn chưa lấy lại sự tỉnh táo.
"Không có tốt nghiệp. Vẫn còn đang bồi dưỡng." Sau khi Lâu Xuân Vũ nói xong, liền quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử ho một tiếng, nói: "Nhã Nhã, cần ta phát chứng nhận tốt nghiệp cho ngươi sao?"
"Không không, ta chỉ là cảm khái nếu như ta còn để trong lòng ta liền sẽ không nói ra a." Tề Nhã Nhã đối với Tống Tây Tử là thật sự từ bỏ, nếu như Tống Tây Tử lo lắng, nàng có thể giơ tay lên thề.
Mà lời nói của Lâu Xuân Vũ đang xoay chuyển ba vòng trong mạch não của nàng, sắc mặt nàng bỗng nhiên thay đổi, vốn khẳng định chính là Lâu Xuân Vũ đang yêu đương, nhưng mà đối tượng yêu đương không phải là Tống Tây Tử, nhưng mà lúc này nhìn đến thần sắc của Tống Tây Tử, nàng bỗng nhiên bắt đầu hoảng hốt, lẽ nào... Sẽ không... Không có khả năng... oh, ông trời ơi... trong lòng Tề Nhã Nhã có vô số dấu chấm than(!) nhảy qua. Nàng bắt đầu cầu nguyện, không cần giống như nàng nghĩ, nếu quả thật chính là như vậy, nàng cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hai người này a.
"Chuyện khi nào?" Tề Nhã Nhã nghiêm nghị hỏi.
"Ngày hôm qua." Lâu Xuân Vũ nghiêm túc trả lời.
"Là hôm nay." Tống Tây Tử sửa lại sai lầm của nàng, nói chính xác là rạng sáng, tính là hôm nay.
Tề Nhã Nhã nghĩ đến vừa rồi bản thân còn nói nhiều như vậy, này không phải là bản thân nên tìm việc gì đó để làm sao, nàng mãnh liệt ực một ngụm cafe, nói: "Thực xin lỗi, người thứ ba như ta vẫn là cách xa xa một chút thì tốt hơn, những lời nói vừa rồi, các ngươi xem như không có nghe thấy."
Tống Tây Tử nói: "Ngươi không phải là người thứ ba. Ngươi căn bản cũng chưa từng là người thứ ba."
Nàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình, không muốn để Lâu Xuân Vũ hiểu lầm chuyện gì.
Lâu Xuân Vũ cúi đầu, khóe miệng cong lên nói rõ nàng hiện tại đang cố gắng nén cười.
Tống Tây Tử nói: "Rất buồn cười sao?"
"Ta cảm thấy áp lực thật lớn, khắp nơi đều là người ái mộ ngươi, ta vốn dùng ngón tay mà đếm, rốt cuộc là có bao nhiêu a." Lâu Xuân Vũ đánh bạo mà trêu chọc Tống Tây Tử, thật sự dùng ngón tay đếm từng cái một.
Tống Tây Tử gấp gáp, vươn tay, bắt lấy ba ngón tay của Lâu Xuân Vũ đang duỗi ra, sau khi bắt lấy hai người đều ngây người ra một lúc, "Đều là những chuyện không tồn tại."
"Đều là những cô nương ưu tú, ngươi tại sao lại làm cho nhiều cô nương yêu thích như vậy?" Trong lời nói của Lâu Xuân Vũ mang theo chút ít vị chua.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tề Nhã Nhã: Một trò chơi một giấc mộng, ta vì cái gì có loại cảm giác mất mác buồn phiền vô cớ, phần đau lòng này, là vì Tây Tử sao? Không, có một thanh âm đang nói với ta, không phải như vậy, không phải vì nàng, chẳng lẽ là vì Lâu Xuân Vũ, ta thế nhưng yêu thích Xuân Vũ? Trời ạ, ta muốn đem phần tâm tình này viết thành tiểu thuyết.
Dương Chiêu Đệ: Trong giờ làm việc ngươi đang làm gì a?
Tề Nhã Nhã: Khụ khụ, ta đang viết tổng kết hàng tháng.
Dương Chiêu Đệ: A? Đảm bảo đủ 3000 chữ. Chờ ngươi.
Tề Nhã Nhã: Không cần a!!!!