Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 57




Ở nhà Tề Nhã Nhã không đến vài ngày, mọi người là có chút sợ hãi.

Lâu Xuân Vũ tin rằng không cần soi gương cũng có thể cảm giác được bản thân mập lên một vòng, Tạ Nhuế là nửa điểm cũng không dám leo lên cân, nàng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện sau này trở về nhà nhịn ăn vài ngày có thể gầy đi. Chỉ có Liêu Dật Vân không chút lo lắng, bởi vì nàng trở về bị tàn phá vài ngày nhất định là có thể gầy đi.

Trên mặt Tề Nhã Nhã mang theo nụ cười nham nhở, nói với các nàng: "Hiện tại, các ngươi đã biết nổi thống khổ của ta rồi đi?"

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng tình, thời gian hạnh phúc kéo dài, còn người liền bắt đầu khao khát vị đắng của cuộc sống.

Tề Nhã Nhã nhìn đến thần sắc trên mặt mọi người, dáng tươi cười từ từ biến mất, ngã vào trong lòng Tạ Nhuế, "Ô ô ô, các ngươi đã biết ta có bao nhiêu thống khổ, ta thật muốn trở về trường học a, lúc nào mới có thể khai giảng, ta không bao giờ muốn nghỉ hè nữa."


Đối mặt với Tề Nhã Nhã chân thành như vậy, mọi người chỉ có thể thay phiên vuốt ve lưng của nàng, không tiếng động mà an ủi nàng.

Đến lúc khai giảng, Tề Nhã Nhã sắp xếp bao phục*, xuất phát trước thời gian quy định của trường học, còn cho là mình trở về tính sớm, không nghĩ tới còn có người trở về sớm hơn, đẩy cửa phòng 401 ra bên trong đã sớm có người đến rồi.

(*Có nghĩa là quần áo bằng  vải; một phép ẩn dụ cho gánh nặng tinh thần. Câu này có nghĩ là sắp xếp quần áo mà cũng có nghĩ là trút được gánh nặng)

Lúc này Tề Nhã Nhã mới phát hiện kỳ thật nàng là người đến cuối cùng, thời khắc khi nàng đi vào cửa phòng, ba cái giường khác trong phòng đều đã có dấu vết của người từng ngủ qua. Túi xách trên tay nàng nặng nề mà nện xuống mặt đất.

Lâu Xuân Vũ đặc biệt đi đến phòng ở mà Tống Tây Tử đang thuê một chuyến, để đưa Phật châu cho nàng.


Nàng trước đó từng ở đây hơn một năm, đối với con đường nơi này là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, khi đứng ở trước cửa nhà Tống Tây Tử, trên cánh cửa thủy tinh ở hành lang nhìn lên đến cái bóng mơ hồ của mình, đây là bộ dáng của nàng đời này, nàng kìm lòng không được mà vuốt vuốt cái mũi, cũng may, còn kịp.

"Ngươi đến rồi." Tống Tây Tử mở cửa ra, trong nháy mắt khi nhìn đến Lâu Xuân Vũ, lộ ra mỉm cười.

"Ân. Ta đến rồi." Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng nói.

Lâu Xuân Vũ đem túi vải cất giữ Phật châu đưa cho Tống Tây Tử, "Đây là đồ ngươi để quên ở nhà của ta, ta sợ sẽ quên, liền đưa tới đây cho ngươi."

"Phi thường cảm tạ." Tống Tây Tử cảm thấy mình cùng Phật châu có duyên, đã có duyên liền không nên làm mất nó, cho nên lúc đó khi không biết đã làm rơi ở đâu liền có một chút buồn phiền, thẳng đến khi nhớ lại là mình để quên ở nhà Lâu Xuân Vũ, vui mừng là ít nhất còn có thể tìm lại được, thấp thỏm trong lòng mới buông xuống.


"Đúng rồi, lúc trước ta cùng mọi người trong phòng đến nhà Tề Nhã Nhã vui chơi, Tề Nhã Nhã chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, ta nghĩ cái này bây giờ ngươi chắc là sẽ thích a..." Lâu Xuân Vũ từ trong túi xách lấy ra một túi lưỡi vịt cay, khi đó nàng vừa nhìn thấy túi lưỡi vịt này, nghĩ thầm lúc trước Tống Tây Tử không ăn được cay, là bởi vì còn chưa có cơ hội làm cho nàng bắt đầu thích ăn cay, Tống Tây Tử nàng quen biết là Tống Tây Tử sau này, không nghĩ tới ở đời này mình có thể nhìn thấy người kia thay đổi, không biết vì sao lại đặc biệt vui vẻ.

Lúc đó nàng không chút do dự liền muốn hỏi Tề Nhã Nhã mua lại túi lưỡi vịt này, Tề Nhã Nhã sống chết cũng không chịu nhận tiền, còn nói ngươi đưa tiền ta liền nhảy lầu cho ngươi xem, không cần dùng tiền tài làm bẩn tình cảm của chúng ta, nàng có chút băn khoăn, nhưng mà hai người khác trong phòng cũng cầm một túi mang về xem như lễ vật, nếu như nàng cố chấp trả tiền liền có vẻ rất không hòa đồng, nên liền nhận lấy.
Mà nguyên nhân nàng chọn nó chính là lúc đó liền đã muốn chuẩn bị đưa cho Tống Tây Tử.

Biểu tình của Tống Tây Tử có chút cứng ngắc, Lâu Xuân Vũ cũng liền nhìn ra.

Lâu Xuân Vũ cho rằng nàng vẫn là không thích, hoài nghi mình đã đưa sai rồi, hỏi: "Xem ra ta vẫn là đưa sai rồi."

"Không phải, là ngươi đưa hay là Tề Nhã Nhã để ngươi đưa?" Tống Tây Tử biết rõ hỏi như vậy rất không lễ phép, nhưng mà cảm thấy vẫn cần phải nói rõ ràng, bởi vì nàng hạ quyết tâm giữ một khoảng cách cùng Tề Nhã Nhã, liền không nên cho Tề Nhã Nhã bất cứ hy vọng nào, nàng biết rõ do do dự dự một đoạn cảm tình, đối với nàng cùng Tề Nhã Nhã đều không tốt.

Thì ra chính là để trong lòng chuyện này. Lâu Xuân Vũ rõ ràng buông lỏng xuống, "Là ta muốn tặng cho ngươi, không phải là Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã thật ra luôn nhắc tới ngươi, hỏi ngươi vì cái gì không đến."
"Ngươi cũng biết, ta không tiện, ngươi cùng phòng với nàng, giúp ta khuyên nhủ nàng, ta không phải là để ý tới giới tính của nàng, ta chỉ là không muốn nói yêu đương, việc cấp bách là học tập tốt, còn có kiếm tiền."

"Ta sẽ không khuyên nhủ." Lâu Xuân Vũ nói, "Tề Nhã Nhã cũng không hy vọng có người thứ ba ở trước mặt nàng nói những lời này." Vậy sẽ làm cho Tề Nhã Nhã cảm thấy khó chịu.

Tống Tây Tử cũng không miễn cưỡng, nàng cũng biết Lâu Xuân Vũ rất chiếu cố cảm nhận của người khác, chính mình muốn Lâu Xuân Vũ gởi lời, vốn là không ổn.

Bất quá nhìn đến lưỡi vịt nàng vẫn là rất thích, trước đây không lâu nàng còn đang suy nghĩ đến cái này, lúc đó nàng chỉ ăn một miếng, phần còn lại đều bị nàng cho đi, sau đó muốn mua lưỡi vịt hương vị này, nơi nào cũng tìm không được, bởi vì phạm vi phân phối của thương hiệu này thật sự là quá thấp, nàng lại không muốn đi tìm Tề Nhã Nhã, thật sự là không thể mở miệng.
Không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ lại tự thân đưa tới cửa. Điều này làm cho nàng có loại cảm động không biết là bắt đầu từ đâu.

"Đồ vật đã đưa xong rồi, ta phải đi." Hôm nay Lâu Xuân Vũ đã hoàn thành mục đích tới nơi này, nàng cũng cần phải trở về.

"Ngươi vội vàng trở về sao? Đi vào ngồi một chút. Ta làm ngươi vất vả chạy đến đây một chuyến, chỉ như vậy liền đi rồi, ta không thể chiêu đãi bằng hữu như vậy a." Tống Tây Tử muốn đem người lưu lại, nhưng mà Lâu Xuân Vũ lại nói: "Chút nữa ta còn phải trở về trường học, ta còn có việc. Không quấy rầy."

Nói xong người đã đi vào trong thang máy. Tống Tây Tử nhìn bóng lưng nàng rời đi, luôn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ không giống với bằng hữu bên cạnh nàng, Lâu Xuân Vũ cùng nàng tuy rằng quen biết không lâu, nhưng mà tồn tại một loại cảm giác ăn ý, có đôi khi thậm chí không cần nàng mở miệng nói cái gì, hoặc là làm cái gì, Lâu Xuân Vũ đã có thể biết được ý đồ của nàng, giống như là bằng hữu đã ở chung cực kỳ lâu, tâm ý tương thông, nói một câu buồn nôn chính là tâm linh tương thông.
Nàng nhớ tới lúc trước khi Trương Hâm cùng nàng thảo luận về Lâu Xuân Vũ, Trương Hâm nói: "Địa vị của Lâu Xuân Vũ trong gia đình của nàng, liền quyết định nàng rất để ý đến cảm nhận của người khác, sẽ vô thức mà nghiền ngẫm lòng người, nói đơn giản chính là rất biết sát ngôn quan sắc, một ánh mắt, một câu, hay chỉ là một động tác của người khác, đều sẽ làm cho nàng liên tưởng đến rất nhiều thứ. Cũng giống ta a, ta trước kia ở trường học luôn cảm thấy mình là không ngốc đầu lên được, cùng người khác làm bằng hữu, ở trong lòng luôn suy nghĩ người khác nhìn ta như thế nào. Hơn nữa tính cách như vậy nếu như không có một hoản cảnh tốt để thay đổi, sau này có thể dưỡng thành thói quen tự soi xét bản thân và thu mình lại để làm hài lòng người khác."
Trương Hâm suy nghĩ một chút, nói: "Ta cảm thấy Lâu đồng học ở điểm này làm không tệ, nội tâm của nàng vẫn là rất cường đại. Cũng may lúc đó ta gặp Nhạc Thiên, hắn đem ta từ trong bóng tối kéo ra ngoài."

Hắn vừa nói xong, vài người ở đây đều lắc đầu, đánh chết cũng không tin. Người bắt chéo chân nhịp nhịp kiêu ngạo trước mắt này mọi người làm sao cũng nhìn không ra hắn đã từng tự ti, hoặc là nói, thậm chí hoài nghi Trương Hâm có thể là từ khi sinh ra đã chính là loại cá tính không sợ không sợ trời.

"Ta là áp lực có chút biếи ŧɦái không được sao?" Trương Hâm thật sự muốn nói một câu hết thuốc chữa với đám người kia.

Bất quá đánh giá của Trương Hâm đối với Lâu Xuân Vũ là rất có đạo lý, Lâu Xuân Vũ luôn biết sát ngôn quan sắc, tuy rằng nàng không chủ động kết giao với người khsac, nhưng mà khi tiếp xúc với người khác, nàng có thể rất nhanh mà cảm nhận được ý tưởng của những người khác, ai đối với nàng có hảo cảm, nàng sẽ đối với người đó càng thêm thân mật, ai mang tâm trạng bài xích nàng, nàng cũng sẽ lẫn tránh rất xa, không cùng người đó tiếp xúc.
Vậy đại khái chính là từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen, một loại bản năng xu lợi tỵ hại của loài vật.

Trên đường trở về Lâu Xuân Vũ nghĩ đến một việc, việc đó chính là nắm bắt thời điểm, mở cửa hàng Taobao.

Nhớ tới trước đây không lâu khi ở nhà Tề Nhã Nhã, mọi người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cha mẹ Tề Nhã Nhã cũng tham gia, nói một vài chuyện phiếm không có mục đích.

Bất tri bất giác chủ đề đã nhắc đến việc buôn bán, việc kinh doanh của gia đình Tề Nhã Nhã ở địa phương là có chút danh tiếng, nhưng danh tiếng ở nơi khác lại không cao, Tề Nhã Nhã nói trong siêu thị ở Thượng Hải thậm chí đều không tìm được. Đương nhiên cũng là có nguyên nhân, chi phí vận chuyển quá cao, cuối cùng việc phát triển cũng không quá tốt, cho nên cũng liền thích ứng với tình cảnh, cảm thấy duy trì hiện trạng là được rồi.
Tề ba ba từng nghe Tề mẹ nói đến chuyện của Lâu Xuân Vũ, nói nàng ở trường đại học bán lưỡi vịt nhà mình, mỗi tháng còn có thể kiếm được một chút tiền, không khỏi tò mò, hỏi nàng làm như thế nào.

Lâu Xuân Vũ chi tiết nói: "Ta cũng không có đặc biệt quảng bá, chính là đăng ký mở một quầy hàng trong trường học, sau đó bày quầy bán hàng, thu nhập đủ chi tiêu hàng ngày. Chuyện này nói đến liền phải cám ơn Nhã Nhã, nếu như không phải nàng đem thứ tốt như vậy vào phòng, ta cũng không biết thứ này có thể đem ra bán."

Tề mẹ nghe xong, nhịn không được liếc nhìn nữ nhi một cái, "Học tập người ta một chút, xem con đến bây giờ đã lớn tuổi như vậy rồi cũng chỉ biết dùng tiền, người ta đều đã bắt đầu kiếm tiền."

"Vậy con sau này cũng sẽ bán hàng không được sao, không phải mẹ nói không muốn con làm công sao." Tề Nhã Nhã liền ủy khuất.
"Kỳ thật sau này buôn bán sẽ càng thuận tiện, dù sao hiện tại bưu kiện phát triển như vậy, không phải còn có Taobao sao." Số lần Lâu Xuân Vũ sử dụng Taobao không nhiều lắm, nhưng mà mặc dù là không thường dùng, nhưng trong tương lai gần nhất định sẽ có liên kết chặt chẽ cùng Taobao và cách thức mua hàng qua Internet, ngay cả hiện tại, mua hàng qua Internet cũng đã phát triển trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, thậm chí rất nhiều người coi đây là con đường kiếm sống, trở nên giàu có.

Mỗi ngày đều có thể nghe được tin tức về nông dân các nơi mở cửa hàng trực tuyến bán đặc sản địa phương kiếm được trăm vạn mỗi năm, ngày càng có nhiều người mở cửa hàng trực tuyến, bình thường Tề Nhã Nhã lên mạng cũng sẽ dành rất nhiều thời gian lướt qua các cửa hàng Taobao, mua một vài món đồ chơi nhỏ.
Thậm chí ký túc xá còn mở ra một nơi chuyên nhận bưu kiện cho sinh viên. Hơn nữa sau khi đã quen mua hàng qua Internet, mọi người lại càng trở nên yêu thích loại hình mua sắm nhanh chóng và tiện lợi này.

Tề mẹ còn để Tề Nhã Nhã chỉ bà cách lên Taobao tìm mua vài thứ linh tinh, bà nhập tên sản phẩm mình muốn mua, nhìn đến trên Taobao nhảy ra thật nhiều hàng hoá, có chút không biết lựa chọn thế nào.

Sau này, Lâu Xuân Vũ nằm trên giường suy nghĩ về một vấn đề, nếu như nàng đã biết sau này Taobao sẽ phát triển, nàng có phải nên nắm lấy thời cơ này hay không.

Nhưng mà nàng vốn không biết dùng Taobao như thế nào, nàng biết có người mở cửa tiệm trên đó, sau đó lên hàng hoá, có người muốn mua, chọn hàng và thanh toán, chờ nhận được hàng lại xác nhận, ngoại trừ những điều này, nàng liền biết rất ít, nàng chỉ là một người mua, chưa từng kiếm tiền trên Taobao.
Đại nhị là có thể quang minh chính đại dùng máy tính, trường học không còn ngăn trở các đệ tử dùng máy tính, đại nhị vừa khai giảng, trong phòng liền thống nhất đăng ký Gateway, Lâu Xuân Vũ sau khi thanh toán xong phí internet liền lấy được tài khoản lên mạng của mình.

Từ đó về sau trong phòng liền có thêm bốn cái máy tính.

Sau khi Lâu Xuân Vũ bật máy tính lên chuyện đầu tiên chính là lên QQ, trong nhóm vừa thấy nàng online, cả nhóm bình thường an tĩnh liên trở nên náo nhiệt lên, các đệ tử tham gia lớp học vào mùa hè cũng đã vào nhóm, hỏi Lâu lão sư nghỉ hè chơi vui vẻ sao.

Lâu Xuân Vũ đáp ứng các nàng sẽ chụp ảnh khung cảnh trường học cho các nàng xem, lần này không quên chụp lại những hình ảnh phòng học cùng sân trường của F đại, Lâu Xuân Vũ cũng không quên chụp ảnh thư viện trường mà nàng thường lui tới.
Kết quả điều mọi người cảm thấy hứng thú ngược lại chính là thức ăn ngon, nàng chỉ có thể đặc biệt chụp ảnh nhà ăn một chuyến, còn có phố ẩm thực bên ngoài trường học.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Tác giả, vì cái gì cuối cùng ta lại bắt đầu làm Taobao?

Tác giả: Ngươi đối với công việc mở cửa hàng trên Taobao có ý kiến gì không?

Lâu Xuân Vũ: Không có ý kiến, không dám, ta chỉ là muốn hỏi tác giả, có thể làm cho nó phát triển một chút không? Kiểu như một chiếc BMW.

Tống Tây Tử: Cái gì, ngươi nói sau này Lâu Xuân Vũ sẽ đi xe BMW? Ta hiện tại tới ôm bắp đùi còn kịp sao?