Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 50




Trong lúc nghỉ hè, Lâu Xuân Vũ cùng bên ngoài liên lạc rất ít, chính là bạn cùng phòng thường xuyên gọi điện thoại tới, còn có nói chuyện phiếm trong group QQ.

Tạ Nhuế đang cùng Lâu Xuân Vũ nấu cháo điện thoại, nghe Lâu Xuân Vũ nói công việc làm thêm của nàng là mỗi ngày lên lớp cho một nhóm sáu đệ tử, xong tiết học trở về còn phải dạy thêm cho đệ đệ. Trái lại bản thân rõ ràng chỉ ở nhà xem tivi truy minh tinh, ăn uống vui chơi không làm việc đàng hoàng, so sánh ra cảm thấy mình thực sự giống như phế vật.

Nghe Lâu Xuân Vũ nói buổi tối còn phải dạy thêm cho đệ đệ, liền chấn kinh, "Ngươi nghỉ hè còn phải dạy thêm cho đệ đệ, vậy ngươi cũng quá vất vả. Bất quá a, ta nói với ngươi một chuyện, tháng sau chúng ta hẹn cùng đến nhà Tề Nhã Nhã vui chơi, nhà nàng rất lớn, có thể chiêu đãi vài người chúng ta, ngươi có muốn đi cùng không?"


"Ta phải đến mười lăm tháng sau mới có thể kết thúc chương trình dạy học, có thể là đợi không được rồi, thật sự xin lỗi a."

"Có cái gì xin lỗi, liền như vậy, chúng ta liền hẹn mười lăm tháng sau, ngươi nhất định phải đến a, Tề Nhã Nhã nói, lưỡi vịt của nhà nàng vô hạn cung ứng. Cho người ăn đến thoả mãn." Tạ Nhuế cúp điện thoại.

Không bao lâu, Liêu Dật Vân cũng nói đến chuyện đến nhà Tề Nhã Nhã vui chơi, giọng điệu là không cho phép Lâu Xuân Vũ cự tuyệt, nếu như là hoạt động của cả phòng, liền không thể thoát đội. Còn nói Tạ Nhuế đã các định thời gian rồi, ngày 18 tháng 8 cùng đi, đến lúc đó ai lỡ hẹn chính là tiểu cẩu.

Lâu Xuân Vũ xem trang chủ của Tống Tây Tử, này đã thành thói quen của nàng, nàng luôn chú ý động thái của Tống Tây Tử, mặc dù biết mình như vậy rất biếи ŧɦái, nhưng mà hoàn toàn dừng không được. Mà nàng bỗng nhiên nhìn đến một tấm vé xe lửa đến N thành. Nhìn kỹ thời gian vé xe lửa, hẳn là hôm nay sẽ đến.


Mà Lâu Xuân Vũ cũng biết rõ, trước đó khi Tống Tây Tử học đại học là chưa từng tới N thành, vậy bây giờ sao lại đến đây, nàng thậm chí hoài nghi lần này Tống Tây Tử tới đây là bởi vì mình, nếu như không phải, mà là do nguyên nhân khác, nàng nghĩ như vậy có phải có chút tự cho là đúng hay không.

Khi nàng đang suy nghĩ miên man, điện thoại nàng đặt trên bàn chấn động vài cái, tin nhắn mới là Tống Tây Tử gởi tới, trong tin nhắn người kia nói -- Lâu đồng học, ta hiện tại ở trung tâm thành phố, ngươi có thời gian cùng đi ra uống trà buổi trưa một chút sao?

Lâu Xuân Vũ đem tin nhắn này xem qua nhiều lần, vài chữ ngắn ngủn, liền kiểm soát tâm tình của nàng.

Sau khi nàng suy tư thật lâu, gởi qua tin nhắn hồi âm -- có thể là có thể, nhưng mà hiện tại ta đang ở nhà, đến khu trung tâm cần mất một giờ đi đường.


Tin nhắn vừa gửi tới, lập tức liền nhận được điện thoại của Tống Tây Tử, thanh âm của Tống Tây Tử mang theo sự dâng trào của ngày hè, "Lâu đồng học, nhà của ngươi ở xa như vậy a, vậy trở về có bất tiện hay không. Ngày mai thì sao a, ước vào ngày mai thì tốt rồi, ngươi cùng ta dạo phố, ta mời ngươi ăn cơm."

Nghe được thanh âm này, Lâu Xuân Vũ liền mỉm cười, nổi lên dũng khí nói: "Được, vậy thì hẹn ngày mai. Ta cũng làm chuẩn bị sớm một chút."

"Vậy ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ hít sâu hai cái, nàng ở trong tủ quần áo tìm ra vài bộ quần áo mới một chút, từ trong đó chọn lựa y phục thích hợp để ngày mai đi ra ngoài.

Trong balo của nàng có một son môi nàng mua khi đi dạo phố với bạn cùng phòng, nàng nhìn trong gương thử tô qua một lần, không phải là khó nhìn, chính là là lạ, gương mặt của nàng còn mang nét ngây thơ của đệ tử, lại dùng son môi biểu tượng của nữ nhân, thoạt nhìn có chút miễn cưỡng.
Bất quá lần này nàng liền dùng, sau khi xoa lên lại dùng đầu ngón tay điểm vài cái, chỉ để lại một tầng đỏ nhạt.

Gương mặt ở trong gương, là gương mặt 19 tuổi, khuôn mặt trắng nõn đã có sắc thái, đã có tinh thần phấn chấn của nữ hài mà độ tuổi này nên có,

Trước đó, nàng trải qua tuổi 19, cuộc sống so với lúc này liền áp lực hơn nhiều, nàng không có tâm tư đi soi gương, động tác làm nhiều nhất chính là cúi đầu cùng nói thực xin lỗi.

Nàng sẽ không để bản thân lại sống thành như vậy, trong lòng nàng âm thầm thề.

Lâu Xuân Vọng nhìn thấy tỷ tỷ mặc quần short jean rất ngắn, trên môi rõ ràng còn dùng son, tròng mắt đều sắp rớt xuống, hắn từ trên ghế sofa đứng lên, nói: "Lâu Xuân Vũ, ngươi trang điểm. Ngươi thế nhưng lại trang điểm, nói, không phải là đi gặp bạn trai đi."
"Ta nhất định phải đi gặp bạn trai mới có thể trang điểm sao?" Lâu Xuân Vũ không muốn nói chuyện cùng hắn.

Hắn đi theo sau lưng Lâu Xuân Vũ, "Ngươi thật sự là yêu sớm rồi a, bạn trai là đồng học cùng trường với ngươi, cũng ở N thành? Có phải các người đi hẹn hò hay không, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút, ta sẽ không nói với mẹ."

Lâu Xuân Vũ dừng bước lại, nói: "Có một câu chuyện ngươi đã từng nghe chưa."

"Câu chuyện gì?"

"Tiểu Minh gia gia sống đến 103 tuổi."

"Sau đó thì sao?"

"Bởi vì hắn không xem vào chuyện của người khác." Lâu Xuân Vũ cầm lấy cái dù đi ra cửa.

"A... Ngươi..." Lâu Xuân Vọng ở phía sau hé miệng muốn nói, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của Lâu Xuân Vũ, lời nói nuốt vào trong bụng.

Sau khi Tống Tây Tử đến N thành liền đặt chân ở khách sạn trung tâm thành phố, kinh phí của nàng đầy đủ, không cần cắt xén kinh phí bạc đãi bản thân, cho nên đặt một khách sạn thoải mái dễ chịu ở khu trung tâm, phòng khách sạn diện tích lớn, phong cách là dùng gỗ thô làm chủ, xuống lầu không cần đi mấy bước chính là khu trung tâm phồn hoa nhất của N thành, chuyện đầu tiên sau khi nàng đến khách sạn chính là gọi điện thoại cho đồng học nàng quen biết ỏ N thành, Lâu Xuân Vũ.
Cũng không phải không có ai khác để chọn, cũng có thể lựa chọn không cần quấy rầy người khác tự mình đi dạo, nhưng mà Tống Tây Tử nghĩ nếu như mình đã đến N thành, không gọi Lâu Xuân Vũ liền có chút ngượng ngùng.

Cho nên lúc đó nàng liền nhắn tin cho Lâu Xuân Vũ, nếu như Lâu Xuân Vũ đang bận hoặc là bất tiện, cũng không cần miễn cưỡng mà đi ra cùng nàng.

Kết quả là Lâu Xuân Vũ nói được, không có ý tứ miễn cưỡng, còn chủ động cùng nàng thương lượng hẹn gặp vào ngày mai.

Tâm tình Tống Tây Tử thật tốt, liền vui vẻ để điện thoại di động xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sáng hôm sau, hai người hẹn gặp mặt ở bồn phun nước giữa quảng trường.

Tống Tây Tử sợ hai người không gặp được, nhắn tin cho Lâu Xuân Vũ, nói bây giờ mình đang đến.

Trong đám người, Lâu Xuân Vũ nhìn một lần liền nhận ra Tống Tây Tử đang đưa lưng về phía nàng, Tống Tây Tử mặc áo sơmi trắng với họa tiết trái tim màu đỏ ở thân trên, bên dưới chiếc váy nhắn lộ ra đôi chân thon dài, dưới chân là giày cao gót màu đen nhỏ, độ cao là vừa phải, đi đường thuận tiện lại có thể tôn dáng chân. Lâu Xuân Vũ cảm thấy cách ăn mặc của Tống Tây Tử luôn làm nổi bật ưu điểm của bản thân, khắp nơi đều là tinh tế cùng cẩn thận. Mà Lâu Xuân Vũ cũng biết điều kiện gia đình Tống Tây Tử cũng rất tốt, bao gồm cả chiếc túi nhỏ mà nàng đang đeo, cũng là thương hiệu nổi tiếng mấy nghìn đồng. Mà khi cúi đầu nhìn bản thân, cũng có thể nhìn rõ ràng sự chênh lệch.
Tống Tây Tử còn chưa phát hiện thân ảnh Lâu Xuân Vũ, nàng đứng ở bên cạnh hồ phun nước, thỉnh thoảng đưa mắt tìm kiếm trong đám người xung quanh dấu vết của Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ đi đến trước mặt Tống Tây Tử, chào hỏi nàng, Tống Tây Tử còn chưa lấy lại tinh thần, tới lúc nào a, sai lại không nhìn thấy, không phải, trọng điểm là hôm nay Lâu Xuân Vũ sao lại khác biệt như vậy?

Nếu muốn nói chỗ nào khác biệt, chính là nàng mặc quần short jean, trên thân là một Tshirt màu trắng, đeo túi vải bố, cùng những nữ hài tử khác đi tới đi lui trên con đường này đều không có gì khác nhau, nhưng mà Tống Tây Tử đã quen nhìn các ăn mặc truyền thống của nàng ngày thường, thoáng cái nhìn đến nàng mặc quần short jean lộ đùi, kinh ngạc là không thể tránh khỏi.

Tống Tây Tử vốn cho rằng thay đổi quần áo và kính đeo có thể làm thay đổi từ một cô nương xấu xí thành một mỹ nhân xinh đẹp như trên TV là quá phô trường và không thực tế, nhưng mà khi nhìn thấy một cô nương vốn khiêm tốn một ngày đột nhiên ăn mặc xinh đẹp, so sánh ra vẫn có hiệu quả làm cho người ta kinh ngạc, mấu chốt là trước đây cũng không có ai biết người đó có một đôi chân vừa trắng nõn vừa thẳng tắp...
Này so sánh là có chút cường điệu. Tống Tây Tử cầm lấy chiếc túi trên tay, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới người trước mặt, rõ ràng không có đeo mắt kính! Rõ ràng còn dùng son môi.

"Ngươi không phải là tỷ tỷ của Lâu Xuân Vũ đi." Tống Tây Tử nói đùa, "Ta nói đùa, ngươi hôm nay giống như rất bất đồng a."

Lâu Xuân Vũ cúi đầu nhìn nhìn bản thân, từ quần áo đến ngón chân, đôi mắt bởi vì lần đầu tiên mang kính sát tròng có chút không thoải mái, luôn dùng lực chớp mắt, lẽ nào nàng mặc như vậy rất lạc nhịp sao?

Nàng nhớ rõ trước kia, Tống Tây Tử muốn nàng về sau mua loại quần áo này, còn muốn nàng nhất định mặc thườn xuyên, ngàn vạn không được từ bỏ bản thân. Chỉ là khi đó nàng đã tốt nghiệp đại học rồi, cùng hiện tại sai lệch vài năm, hiện tại mình mặc như vậy có phải là quá sớm hay không, có phải còn chưa tới tuổi hay không?
Tống Tây Tử lại nhìn Lâu Xuân Vũ vài lần, lần đầu tiên nhìn thấy sự chênh lệch thật sự là quá lớn, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc, hiện tại tỉnh táo lại, nàng lại nhìn Lâu Xuân Vũ, vẫn có chút giật mình, nhưng mà rõ ràng so với vừa rồi đã quen hơn.

Tỉnh táo lại nhìn đến ưu thế làn da trắng mịn của Lâu Xuân Vũ, dáng người gầy, đôi chân thẳng tắp, chỉ là bình thường mặc quân dài tương đối nhiều, cho dù mặc váy cũng là váy thục nữ thật dài, cho nên không có cơ hội nhìn thấy nàng để lộ bắp đùi ra ngoài.

Mà lúc này đôi mắt nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, động một chút lại dùng sức chớp mắt, điều này làm cho Tống Tây Tử nhìn qua thoáng cái liền hiểu, nàng còn chưa quen mang kính sát tròng.

Thể chất mỗi người không giống nhau, chính nàng lúc trước mang kính sát tròng cũng phải tốn một ít thời gian mới thích ứng được, nhìn bộ dạng vụng về của Lâu Xuân Vũ, nàng liền nghĩ đến những khổ sở mà mình phải chịu để thích nghi với kính áp tròng.
Nàng để Lâu Xuân Vũ theo nàng đến Starbucks, lấy ra chất lỏng phụ trợ cho kính áp tròng của Lion King, ngoài ra còn có thuốc nhỏ mắt dành cho kính áp tròng của Rotunya, để cho người kia sử dụng điều tiết một chút.

Lâu Xuân Vũ chớp những giọt nước mắt từ khóe mắt, đôi mắt không còn khô khốc, điều này làm cho nàng thư thái hơn rất nhiều.

Tống Tây Tử cười nói: "Hôm nay ngươi ăn mặc không giống bình thường, khác biệt thật lớn, ta đều không có nhận ra ngươi, khi ngươi đi tới ta còn tưởng rằng là người khác."

Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang lau khóe mắt, thuận miệng nói: "Ta hôm nay là vì gặp ngươi mới đặc biệt mặc thành như vậy, trong nhà ta cũng không dám mặc, mẹ của ta không cho ta mặc quần ngắn như vậy, nói không đứng đắn."

Tống Tây Tử sửng sốt một chút, "Ta thật là vinh hạnh a, ta lần đầu nhìn thấy ngươi mặc quần ngắn như vậy, ngươi bình thường có thể mặc nhiều một chút, kiên trì giữ lấy phong cách này, chân của ngươi rất dễ nhìn, trắng như vậy, còn thon dài." Tống Tây Tử bị làm da trắng mịn này hấp dẫn, bàn tay kìm lòng không được mà đặt trên đầu gối của Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ giống như tiểu thỏ trắng bị kinh hách đến, mãnh liệt đứng dậy, nói: "Ta vào phòng vệ sinh một chút."

Tống Tây Tử nhìn nhìn bàn tay của mình, "Ta làm sai gì sao?"

Lâu Xuân Vũ tâm hoảng ý loạn mà chạy vào phòng vệ sinh, ở trong phòng nhỏ điều chỉnh tâm tình, trong nháy mắt đó khi Tống Tây Tử đặt tay lên đầu gối của nàng, giống như có một dòng điện chạy qua sóng lưng nàng, nàng nghĩ cũng không có nghĩ, bỏ chạy tới đây.

Khi ngồi ở bồn vệ sinh, nàng nhìn thấy một chút sắc đỏ thật chói mắt, kìm lòng không được mà phát ta một thanh âm ảo não.

Nàng đỏ mặt soạn tin nhắn cho Tống Tây Tử, để Tống Tây Tử đến phòng vệ sinh một chuyến.

Sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, Tống Tây Tử đi vào phòng vệ sinh, gõ cửa phòng nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Xuân Vũ, ngươi có ở bên trong không?"
Phòng bên cạnh truyền ra thanh âm yếu ớt của Lâu Xuân Vũ, "Ta ở đây."

Tống Tây Tử cách cánh cửa ngăn phòng của phòng vệ sinh, hỏi người ở bên trong: "Ngươi gọi ta tới đây, còn nói cứu mạng, xảy ra chuyện gì?"

"Ta gặp phiền phức."

Nghe ra tâm tình ảo não trong lời nói, Tống Tây Tử lộ ra thần sắc ngạc nhiên, "Cái kia đến rồi sao?"

"Ân."

"Chờ ta một chút."

"Được."

"Ngoan ngoãn chờ ta a." Tống Tây Tử bỏ thêm một câu.

Lâu Xuân Vũ ngồi trên bồn vệ sinh, tay chem mặt, muốn đem mình dìm chết trong phòng vệ sinh. Nàng thế nhưng lại quên mất kỳ sinh lý của bản thân, lúc đang dạo phố lại gặp loại chuyện này, cũng may lúc này người bên cạnh là Tống Tây Tử, không phải là người khác, nếu không với tính cách của nàng, thật sự là không mở miệng được.

Qua đại khái khoảng mười phút, dưới khe cửa đưa qua một bao vệ sinh, nhiệt độ trên mặt Lâu Xuân Vũ thật vất vả mới hạ xuống, liền lại tăng lên một chút, vô luận là sống đến bao nhiêu tuổi, nàng vẫn là không thể thoải mái giống như người khác, cũng không biết là da mặt mỏng, hay là có liên quan đến cách giáo dục của gia đình, dù linh hồn của nàng sống đến ba mươi tuổi, hay là đã sinh hài tử, vẫn là sẽ vì loại chuyện này mà đỏ mặt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vọng: Mẹ, tỷ tỷ nói yêu đương rồi!!!!!! Nàng vừa rồi mặc quần áo mới, còn trang điểm, nói muốn đến khu trung tâm.

Lâu mẹ: Ngươi nhất định là hoa mắt.

--

Người xem: Nhân vật nữ chính dùng ngón tay vàng vừa mới đổi một chiếc quần short jean liền có thể kinh diễm đến toàn thành rồi sao?

Tác giả: Không có không có, chỉ kinh diễm đến Tống Tây Tử thôi.

Người xem: Vậy lúc trước Tống Tây Tử là người mù sao? Chưa từng thấy qua chân dài xinh đẹp sao?

Tác giả: Nhóm đọc giả này thật không được, phải tự kiểm điểm a.