Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 31




Nàng lấy điện thoại ra, soạn một đoạn tin nhắn rất dài, đem những cảm nhận cùng nhận thức của bản thân trong quá trình đọc qua bản ghi chú kia đều viết xuống, sau đó gửi đi. Sau khi nhắn xong nhìn thời gian đã là rạng sáng, nàng hận không thể đem tin nhắn thu hồi lại, hình avatar của Tống Tây Tử tuy rằng vẫn sáng, nhưng mà đã trễ như vậy còn quấy rầy nàng luôn là cảm thấy không tốt, người kia đoán chừng cũng đã ngủ rồi.

Nhưng điều làm cho Lâu Xuân Vũ bất ngờ chính là, rất nhanh Tống Tây Tử liền hồi âm tin nhắn của nàng ---- ngươi xem thật cẩn thận, đối với ngươi sẽ hữu dụng. Đây là không thể truyền ra ngoài. Bất quá cũng không thể quá độ tin tưởng Trương Hâm, những điểm kiến ​​thức hắn nhớ được cũng có phần lỗi thời.

-- không, sẽ không, rất hữu dụng.


-- vậy là tốt rồi. Ngươi không cần ngủ quá muộn, ngày mai còn muốn thức dậy sớm.

-- ngủ ngon.

Ngày hôm sau, sáng sơm Lâu Xuân Vũ thức dậy rửa mặt liền phát hiện không có nước, lập tức gọi điện thoại hỏi tiếp tân, tiếp tân bên kia nói với nàng bởi vì sáng nay công trường bên cạnh khách sạn thi công không tuân theo quy định, đào gãy ống nước, hiện tại đang sửa chữa, nhưng mà ngay cả bọn họ cũng không biết lúc nào mới có thể khôi phục nguồn nước, dự tính là phải mất nửa ngày.

Khách sạn không có biện pháp kịp thời thông báo với khách nhân, Lâu Xuân Vũ quả thực không dám tưởng tượng tình cảnh đợi lát nữa khi mọi người thức dậy liền phát hiện hết nước liền sẽ có bao nhiêu khẩn trương.

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến nếu tình trạng mất nước kéo dài, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến như cầu dùng nước của đệ tử. Mà chuyện nàng lo lắng nhất chính là lớp học buổi sáng không thể tiến hành đúng giờ, nếu như xử lý không tốt, nói không chừng còn có thể xảy ra mâu thuẫn.


Nàng cũng không biết nên làm sao, trước tiên nghĩ đến chính là Tống Tây Tử, nàng cảm thấy chỉ có Tống Tây Tử mới có khả năng xử lý tốt chuyện này, cho nên nàng lập tức đem tình huống đột ngột này nói cho Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử vừa tỉnh ngủ, nhận được điện thoại còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Mất nước? Cái gì mất nước, đang hảo hảo làm sao lại mất nước?

Lâu Xuân Vũ đem tình huống nói qua một lần, sau khi nghe xong Tống Tây Tử mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng cũng chưa từng gặp qua loại chuyện này, không có kinh nghiệm để tham khảo, nhưng mà ý tưởng của nàng cùng Lâu Xuân Vũ không sai biệt lắm, nếu như xử lý không tốt, phiền phức liền lớn rồi.

Mấu chốt là, các nàng cũng không có năng lực cấp nước, nàng nghĩ chính là nên tìm lãnh đạo, lúc này Trương Hâm liền có thể phát huy tác dụng.


Chờ sau khi cúp điện thoại, Tống Tây Tử lập tức gọi điện thoại cho Trương Hâm.

Điện thoại Trương Hâm tắt máy, nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Ưng Nhạc Thiên, cũng may Ưng Nhạc Thiên đang ở bên cạnh Trương Hâm, nhận điện thoại nghe Tống Tây Tử nói là tìm Trương Hâm, hắn đẩy đẩy Trương Hâm bên cạnh, để hắn nghe điện thoại.

"Ai a? Cũng không xem thời gian, bây giờ mới mấy giờ a." Trương Hâm một tay xoa lấy mái tóc rối bời, tiếp nhận điện thoại Ưng Nhạc Thiên đưa tới, áp vào bên tai, "Alo?"

"Là ta. Khách sạn mở lớp mất nước." Tống Tây Tử liền đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì, khách sạn không báo với ta a, chuyện lớn như vậy, ta làm sao lại không biết, điện thoại của ta đâu? Nhạc Thiên, điện thoại của ta đâu..." Trương Hâm lật tung chăn gối, cuối cùng vẫn là không có tìm được điện thoại.
Ưng Nhạc Thiên từ bên ngoài đi tới, cầm điện thoại của Trương Hâm đưa cho hắn, Trương Hâm nhấn vài cái nhìn thấy màn hình vẫn tối đen, là điện thoại đã bị hắn tắt máy, hắn nhớ tới ngày hôm qua uống nhiều quá, trở về đã rất muộn, cùng Ưng Nhạc Thiên trải qua thế giới hai người, liền tắt điện thoại ném sang một bên, cho nên lúc này điện thoại của hắn mới một mực an tĩnh như vậy.

Khi hắn ngồi dậy, Ưng Nhạc Thiên đã dự liệu được hắn muốn ra ngoài, đem quần áo từng kiện từng kiện đặt vào trong tay hắn, hắn cầm lấy quần áo liền mặc vào, chờ mặc xong một kiện áo khoác cuối cùng, Ưng Nhạc Thiên giữ chặt lấy hắn, "Tóc, xử lý một chút."

"Ta đi trước, tái kiến, muộn chút sẽ đến cùng ngươi. Muahh." Trương Hâm hôn một cái lên hai bên gương mặt Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên đẩy hắn đi, "Đi làm việc của ngươi a."
Trương Hâm nhìn thấy trên màn hình điện thoại gần 20 cuộc gọi nhỡ, trong đó có 10 cuộc gọi của lão sư đứng lớp, đó là còn chưa tính đến lượng tin nhắn kinh người chưa đọc.

Trương Hâm ý thức được chuyện này có chút nghiêm trọng, hắn kinh sợ một chút, lập tức gọi lại, chờ đến khi Chu lão sư nghe máy, hắn lập tức hỏi tình huống mới nhất.

Chu lão sư có chút gấp gáp, nàng nói có người đến gõ cửa, để Trương Hâm nhanh chóng nghĩ biện pháp, Trương Hâm hận không thể lập tức bay qua, nhưng mà sáng sơm đại lộ kẹt xe vẫn là rất nghiêm trọng, bởi vì tàu điện ngầm sửa chữa phải phong tỏa một nửa con đường, ở con đường vốn là bốn làn lúc này dòng xe cộ chỉ có thẻ chen lấn trên hai làn xe, thỉnh thoảng phát sinh một chút tranh đoạt vị trí, Trương Hâm nhìn thấy phía trước lại chặn thành một đoàn xe, nhiều lần hít sâu vào, hắn nói: "Chu lão sư, ngươi đã là lão sư có kinh nghiệm nhất ở đó rồi, chút chuyện nhỏ này không làm khó được ngươi, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp xử lý cho tốt, ta ngay lập tức lái xe đến khách sạn. Nếu quả thật ảnh hưởng đến chuyện lên lớp, liền nghĩ biện pháp bù nửa ngày học cho mọi người."
Mà ở khách sạn, giống như trong dự tính của Lâu Xuân Vũ, đệ tử lần lượt thức dậy, phát hiện trong khách sạn không có nước, làm cái gì đều bất tiện, vì vậy bắt đầu oán giận, bởi vì không nước rửa mặt còn là chuyện nhỏ, đi WC không có nước mới chính là đại phiền toái.

Có vài nam sinh kết bạn gõ cửa phòng Chu lão sư, nói rõ sự tình, Chu lão sư cùng bọn họ trao đổi, nhưng mà dường như trao đổi xuất hiện vấn đề, thanh âm nói chuyện càng lúc càng lớn.

Lâu Xuân Vũ ở phòng sát bên nghe được tiếng gõ cửa liền mở cửa ra, nàng nhìn thấy Chu lão sư đã nhíu mày, chủ động đứng ở bên cạnh Chu lão sư.

Bởi vì tình huống đột xuất, trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng hoang mang, nhưng mà vẫn là nhẫn nại tính tình đem những đệ tử gõ cửa trấn an trở về phòng, nàng cam đoan lập tức liền sẽ giải quyết cho bọn họ.
Sau đó Lâu Xuân Vũ cùng Chu lão sư lần lượt đến từng gian phòng trấn an các đệ tử.

Vừa đi ra khỏi một gian phòng của đệ tử, Tống Tây Tử liền gọi điện thoại tới, nàng nói với Lâu Xuân Vũ nàng cùng Trương Hâm đang trên đường tới.

Trương Hâm bên kia đang nghĩ biện pháp giải quyết sự tình, nói bọn họ đừng lo lắng.

Ở trong điện thoại Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ, bọn họ đã cùng khách sạn đã tiến hành hiệp thương, khách sạn bên kia đáp ứng bổ sung hai bình nước khoáng, để bọn họ đem chuyện này nói với đệ tử.

Chỉ là mọi người cảm thấy biện pháp cứu viện này không có tác dụng, có một thành ngữ gọi mà muối bỏ biển liền rất phù hợp trong tình huống hiện tại.

Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, nói: "Ta nhớ được đối diện khách sạn có một siêu thị, ngươi có thể hỏi lão bản siêu thị một chút hay không, nhờ bọn họ đưa một vài thùng nước lớn đến khách sạn. Ta nghĩ nếu như chúng ta lấy số lượng nhiều, bọn họ hẳn là có thể đưa tới. Đến lúc đó liền chia đến từng phòng, để các đệ tử sử dụng."
Biện pháp này rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, Lâu Xuân Vũ nói: "Được rồi, ta cùng Chu lão sư chia nhau làm việc. Ta đến siêu thị nói chuyện này."

"Nhớ phải lấy hóa đơn, mua bao nhiêu có thể được hanh toán lại, đúng rồi, trên người ngươi bây giờ có tiền sao?"

"Còn có một chút."

"Tốt lắm, ngươi ứng ra trước, Trương Hâm có tiền, chờ Trương Hâm đến ta liền nói hắn đưa tiền cho ngươi."

"Được rồi."

Cúp điện thoại, Lâu Xuân Vũ đem những chuyện thương lượng trong điện thoại nói với Chu lão sư, Chu lão sư nói có thể, liền làm.

Hai người chia nhau hành động, Lâu Xuân Vũ xuống lầu chạy ra khỏi khách sạn, đến siêu thị đối diện, nói chuyện rõ ràng với lão bản.

Chờ đến khi Lâu Xuân Vũ trở lại khách sạn, đi theo phía sau là lão bản cùng nhi tử của lão bản, hai người dùng xe kéo nhỏ kéo những thùng nước chất cao bằng một người trường thành đưa vào thang máy, Lâu Xuân Vũ đưa đến mỗi phòng một thùng nước, để mọi người tiếp tục rửa mặt.
Đến thời gian lên lớp, lão sư vào phòng họp phát hiện cơ bản mọi người đều đã đến rồi, hơn nữa tâm tình ổn định, không có bị ảnh hưởng.

Nghỉ giữa giờ, Chu lão sư kéo nàng tới cửa, từ thần sắc của Chu lão sư nhìn ra được Chu lão sư vẫn chưa có phục hồi tinh thần từ sự cố lần này.

"Không thể không nói, ngươi thật là bình tĩnh. Vừa rồi khi vài vị đệ tử xông tới hỏi ta làm sao bây giờ ta liền luống cuống. Cũng may có ngươi ở đây. Ta đây lớn hơn người, còn không có lá gan bằng một đệ tử như ngươi, ta thật là càng lớn càng nhỏ lại a." Lão sư đối với sự biểu hiện của Lâu Xuân Vũ thoả mãn đến không được, chính mình tuổi tác lớn hơn nàng, da mặt theo lý thuyết hẳn là có thể dầy một chút, nhưng mà khi đối mặt với sự chất vấn của các đệ tử, vẫn không có biện pháp lãnh tĩnh giống như nàng.
"Ta cũng không có cách nào, nhưng mà ta không nói như vậy có thể làm sao bây giờ. Ta vẫn tin tưởng mọi người a. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp, cho nên sẽ không ném chúng ta ở đây mặc kệ."

"Nói không sai, ta sẽ cùng Trương lão bản nói, ngươi có nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ ứng tuyển vào công ty không?" Chu lão sư không thể chờ đợi được mà muốn giữ lại người mới này.

Chu lão sư nghĩ tuy rằng Lâu Xuân Vũ mới đại nhất, nhưng mà đã có thể nhìn đến phẩm chất của nàng, sau này nếu có thể bồi dưỡng một chút, nói không chừng trong trường học có thể phát huy được tác dụng.

"Ta sẽ cân nhắc."

"Đáp ứng ta, nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ a." Ta xem trọng ngươi a. Chu lão sư ném cho một ánh mắt Lâu Xuân Vũ.

Khi Tống Tây Tử đến khách sạn, Trương Hâm cũng đã đến, bọn họ tiến vào phòng học nhìn thấy trong phòng họp mọi người đang an tĩnh lên lớp như thường, mọi người rất bình tĩnh. Thoạt nhìn giống như mọi chuyện đã qua. Ngược lại là bọn họ trên đường đã quá lo lắng, nghĩ đến rất nhiều kết quả không tốt, tự mình dọa mình hỏng mất.
Những loại tình huống xấu nhất bản thân nghĩ đến đều không có phát sinh, hiện trường là một mảnh bình hòa, tảng đá trong lòng Tống Tây Tử được ném xuống rồi.

Trương Hâm liền nói mở một cuộc họp nhỏ ở bên cạnh, tụ họp nói chuyện một chút.

Tống Tây Tử hướng Lâu Xuân Vũ cùng Chu lão sư vẫy tay, lại dùng ngón tay chỉ vào phòng nhỏ ở bên cạnh, tỏ ý muốn Lâu Xuân Vũ cùng lão sư phụ trách đến phòng nhỏ bên cạnh.

Bốn người tụ tập cùng một chỗ, Trương Hâm trước tiên liền thanh toán hóa đơn trên tay Lâu Xuân Vũ, hắn cũng không thể để một sinh viên làm thêm mất tiền ứng trước.

Chu lão sư phụ trách trước tiên biểu hiện của Lâu Xuân Vũ vào buổi sáng biểu dương một chút, nói đến phi thường khoa trương, điều này làm cho Lâu Xuân Vũ nghe xong đều ngượng ngùng, thật là quá khoa trương.
"Ngươi làm tốt lắm." Trương Hâm nghe xong, không chút keo kiệt mà tán dương Lâu Xuân Vũ.

"Cám ơn, đây là chuyện ta nên làm." Lâu Xuân Vũ cảm thấy trong lòng bàn tay đều sắp nặn ra mồ hôi rồi.

Giữa trưa khách sạn kịp thời khôi phục nguồn nước, sau khi tan lớp, mọi người trở về khách sạn rửa mặt một phen, ăn cơm trưa, tiếp tục lên lớp buổi chiều.

Một ngày này vẫn là gió êm sóng lặng mà trôi qua.

Buổi chiều, Lâu Xuân Vũ hoàn thành công tác, Tống Tây Tử lái xe đưa Lâu Xuân Vũ trở về trường học.

Trên đường đi Tống Tây Tử hỏi nàng: "Sáng sớm đã gặp loại tình huống đột xuất này ngươi có cảm giác tay chân luống cuống hay không?"

"Đâu chỉ như vậy, ta cũng không biết nên làm sao bây giờ."

"Ta là không nhìn ra a, Trương Hâm nói ngươi xử lý rất tốt. Lúc trên đường, Trương Hâm còn nói, người mới như Lâu Xuân Vũ có thể phản ứng không kịp hay không a, ta sẽ không, sáng sớm nàng gọi điện thoại cho ta còn rất lãnh tĩnh a, hắn còn nói hắn không tin, kết quả vừa đến bên kia, hắn liền khen ngươi làm tốt."
Mà thực tế, không có gì so với chuyện được Tống Tây Tử tán thành càng làm cho Lâu Xuân Vũ cảm thấy vui vẻ.

Nàng cũng cho rằng Tống Tây Tử phải đối mặt với càng nhiều chuyện hơn, độ khó càng cao hơn, người kia không phải đều ứng đối tốt sao, hơn nữa Tống Tây Tử rất ít khi đề cập đến những chuyện khó khăn mà bản thân gặp phải, người ngoài nhìn vào Tống Tây Tử luôn là một bộ dáng không gì có thể đánh bại, bốn năm đại học này, Tống Tây Tử đã trải qua những gì, mới luyện thành một Tống Tây Tử bách chiến bách thắng như vậy?

Sau khi Lâu Xuân Vũ xem qua cuốn bí tịch kia, liền trịnh trọng trả lại cho Tống Tây Tử, nói: "Cám ơn ngươi, quyển ghi chú này đối với ta mà nói thật quá hữu dụng."

"Có phải cảm thấy đã được đả thông kinh mạch hay không, thoáng cái liền sáng tỏ thông suốt rồi?"
"Ân ân. Đúng vậy. Ta là vô pháp biểu đạt lòng cảm kích của ta, cám ơn ngươi đã trợ giúp."

"Ngươi đi theo ta hảo hảo làm việc, ta chỗ này còn có vô cùng nhiều bí mật a." Trên tay nàng còn có một đống lớn Pháp bảo bí mật, điểm ưu ái của các lão sư, bút ký của đồng chí Ưng Nhạc Thiên, bút ký của Ưng Nhạc Thiên cùng bút ký của Trương Hâm hoàn toàn khác nhau, Trương Hâm chú trọng về kỹ xảo, nói khó nghe chính là mưu lợi, mà Ưng Nhạc Thiên là học bá kỹ thuật, bút ký có tính chuyên môn rất cao, nếu Lâu Xuân Vũ muốn tiến một bước vào chuyện học tập, nàng cũng không keo kiệt mà đem bảo bối trên tay mình đưa cho người kia xem qua.

Những bút ký này nếu như được truyền ra bên ngoài, bao nhiêu người hẳn là phát điên, lúc đó Trương Hâm dựa bán bản photo bút ký của mình một năm hẳn là cũng có thể kiếm được một vạn.
Lúc trước thậm chí có người thỉnh Trương Hâm viết đề cương cho lớp ôn thi, chỉ cần hắn chịu gật đầu, lo gì không kiếm được tiền.

Lâu Xuân Vũ nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Tống Tây Tử, thì ra còn có khả năng có sau này, làm cho nàng vui vẻ không thôi.