Lần này Tống Tây Tử ngừng động tác, nàng bị lời nói của cô nương này trấn trụ, nếu như người kia là nói đùa, vậy biểu hiện của người kia bây giờ hoàn toàn có thể được xem là có thực lực diễn xuất kinh người.
Tống Tây Tử suy tính vài giây đồng hồ, sau đó nàng thỏa hiệp, nhún nhún vai, chồng quảng cáo dầy kinh người được nàng phát hơn phân nửa được giao vào trong tay Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử nói: "Ta cho ngươi cơ hội, ngươi hảo hảo biểu hiện, nếu như ngươi cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi ngươi liền nói với ta." Tống Tây Tử nhìn xuống điện thoại, giải quyết theo hình thức kinh doanh chung, tính tiền theo giờ.
Lâu Xuân Vũ học theo bộ dáng của nàng, đem tờ quảng cáo đưa cho từng đồng học đi ngang qua.
Thanh âm của nàng không có kiên định như Tống Tây Tử, nhưng mà vẫn có thể làm người đi đường nghe được.
Phát xong quảng cáo, sau lưng Lâu Xuân Vũ bị mồ hôi thấm ướt một vùng. Nàng xoay người, Tống Tây Tử đứng dưới bóng cây cách đó không xa chờ đợi nàng.
Nàng một đường chạy nhanh đến, nói: "Ta phát xong rồi."
Tống Tây Tử mới hồi phục tinh thần lại, vừa nhìn điện thoại, một giờ hai mươi phút. Nàng liền giải quyết xong trong thời hạn hai giờ.
Nàng lấy ra bốn mươi đồng, giao cho Lâu Xuân Vũ, hỏi: "Ngươi đem số ngắn của ngươi đưa cho ta, lần sau có việc làm ta sẽ tìm ngươi."
Lâu Xuân Vũ đưa tay tiếp nhận tiền, từ trong tay Tống Tây Tử tiếp nhận tiền lương của mình, khi nàng đang nhận tiền liền nghe Tống Tây Tử hỏi muốn số điện thoại của mình, bàn tay nàng cứng đờ lại.
"Làm sao vậy?" Tống Tây Tử phát hiện thần sắc của Lâu Xuân Vũ trở nên cổ quái, hỏi số điện thoại của nàng có khó như vậy sao, còn nếu như nàng không có điện thoại, nhớ đến chuyện nàng nói vay tiền của trường học lúc trước, liền nghĩ bản thân có phải nói sai rồi hay không, cũng không biết có thể hay không đã chạm tới lòng tự trọng yếu ớt của nàng. Trực giác của Tống Tây Tử cảm thấy Lâu Xuân Vũ trước mắt không phải loại người như vậy.
Tống Tây Tử không phải loại người lằng nhằng, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ, bắt lấy tay Lâu Xuân Vũ, từ trong túi lấy bút ra, viết xuống số điện thoại ngắn của mình trong lòng bàn tay Lâu Xuân Vũ, nói với nàng: "Ngày mai ngươi có thời gian không?"
"Tám giờ sáng tới công ty, ngươi trở về nhắn tin vào số điện thoại này của ta, địa chỉ ta sẽ gởi tin nhắn cho ngươi, ngày mai phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì chúng ta phải đến một nơi xa hơn, giữa trưa cũng sẽ không trở về, cơm trưa ta sẽ an bài cho ngươi."
"Được." Lâu Xuân Vũ dùng sức gật gật đầu, lúc này đã không sai biệt lắm sắp đến giờ tắt đèn rồi, nàng thấy Tống Tây Tử vẫn còn đứng tại chỗ, chú ý cẩn thận mà hỏi: "Ngươi không quay về?"
"Ta không trở về phòng." Tống Tây Tử chuẩn bị trở về nhà thuê đem những việc chưa làm xong mà hoàn thành.
"Ah, đã trễ như vậy, khi về nhà ngươi cẩn thận một chút, tốt nhất là đón xe trở về." Lâu Xuân Vũ nghĩ đến ở thời điểm này nàng hẳn là đã thuê phòng ở bên ngoài rồi, chỗ kia cách trường học không gần không xa, nàng liền lo lắng mà khuyên nhủ Tống Tây Tử.
"Ngươi biết ta muốn đi đâu sao?" Tống Tây Tử bỗng nhiên trở nên cảnh giác, nàng trợn tròn tròng mắt. Dưới tán cây, nàng nhìn kỹ Lâu Xuân Vũ ở trước mắt.
Lúc này Lâu Xuân Vũ mới ý thức tới chính mình hình như là đã nói những lời không nên nói, nàng nói: "Ta nghĩ đến ngươi giống Tạ Nhuế, nhà ở gần đây."
Tống Tây Tử biết rõ Tạ Nhuế, cẩn thận nghĩ kỹ giống như cũng không sai, nhưng mà nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ dường như biết chắc nàng muốn đi đâu.
Người biết chuyện nàng thuê phòng ở bên ngoài không nhiều lắm, nàng cũng không muốn truyền ra ngoài, ba người khác cùng phòng đối với chuyện thỉnh thoảng nàng ở bên ngoài cũng tỏ ra đã hiểu, hoặc tin tức có thể đã được lan truyền qua những người quen.
Hai người nói tái kiến, trên cùng một con đường đưa lưng về phía đối phương mỗi người đi về một hướng.
Giữa đường Lâu Xuân Vũ xoay người lại, nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp đi xa của Tống Tây Tử cho đến khi bóng lưng kia biến mất nơi cuối đường.
Tống Tây Tử không biết có người đứng ở tại chỗ đưa mắt nhìn nàng rời đi, nàng trở lại chỗ ở, bởi vì vừa chuyển đến không bao lâu, còn chưa kịp dọn dẹp, trong phòng bếp trống rỗng, nàng nấu một chén mì cho mình, ăn mì xong đem chén ném vào phòng bếp, mệt mỏi một ngày thật sự là không còn khí lực để rửa chén, trông mong có người đến thay nàng dọn dẹp, như vậy thật sự là ko thể tốt hơn rồi.
Tống Tây Tử là người tự kỷ luật, cho dù rạng sáng hai giờ nàng mới đi ngủ, nàng vẫn kiên trì thức dậy lúc bảy giờ sáng, nhìn điện thoại, đánh răng rửa mặt, đêm qua Lâu Xuân Vũ liền phát tin nhắn tới, nàng đem số điện thoại này lưu lại, đặt tên là nhân viên làm thêm trong thời gian quan sát, nàng đem địa chỉ công ty nhắn cho Lâu Xuân Vũ, sau đó không đến một phút đồng hồ, Lâu Xuân Vũ gởi tin hồi đáp —— đã nhận được, ta sẽ đến đúng giờ.
Bởi vì dòng tin nhắn này, Tống Tây Tử quyết định đem Lâu Xuân Vũ từ sổ đen kéo ra, nàng cảm thấy vị đồng học Lâu Xuân Vũ này tuy rằng tính cách có chút hướng nội, nhưng mà khát vọng đối với tiền bạc vẫn là rất mãnh liệt.
Lâu Xuân Vũ đến văn phòng trước mười phút, sau khi nàng tiến vào nhìn qua, đây hẳn là nơi công ty bọn họ gây dựng sự nghiệp ban đầu, không giống với địa điểm làm việc của Tống Tây Tử mà nàng quen biết bốn năm sau.
Có lần nàng đi đưa cơm cho Tống Tây Tử, công ty của Tống Tây Tử là thuê một văn phòng hơn ba trăm mét vuông trên lầu ở quảng trường Lai Phúc Sĩ, văn phòng của Tống Tây Tử ở cuối hành lang, một văn phòng rất nhỏ, lúc nàng đi vào chỉ thấy Tống Tây Tử vùi đầu trước máy vi tính, trong miệng cắn lấy một túi sữa tươi, thật đúng với cái gọi là mất ăn mất ngủ, nếu như không phải người kia đau dạ dày không chịu nổi, căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện ăn cơm.
Cho nên khi Lâu Xuân Vũ mang theo đồ ăn tự mình làm mà đưa tới cửa, Tống Tây Tử cảm động không thôi, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng. Đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là cơm cứu mạng.
Khi Tống Tây Tử ăn cơm, Lâu Xuân Vũ bắt đầu đi dạo.
Phòng làm việc của nàng thật sự đủ nhỏ, đoán chừng phòng vệ sinh đều lớn hơn so với cái phòng này, Tống Tây Tử nói hết cách rồi, thì ra nàng từng có một văn phòng rộng rãi sáng sủa, bởi vì không đủ địa điểm mở lớp, phòng làm việc của nàng bị trưng thu làm phòng học, sau đó rốt cuộc liền không có trả lại cho nàng.
Sau đó lão bản là đền bù tổn thất cho nàng, đã thuê một chỗ đậu xe dành riêng cho chiếc xe yêu quý của nàng, nàng vui tươi hớn hở mà nhận lấy, rốt cuộc không chuyển đi nữa.
Tình cảnh Tống Tây Tử vừa ăn cơm, vừa cười hì hì cùng nàng nói chuyện phiếm tựa hồ vẫn còn ở trước mắt, thanh âm thực tế lại phá vỡ hồi ức của Lâu Xuân Vũ.
Lúc này công ty của Tống Tây Tử vẫn còn ở giai đoạn khởi nghiệp, văn phòng công ty chính là thuê một cơ sở kinh doanh bên ngoài trường học, dùng chính sách ưu đãi của trường mà thuê một tầng lầu, Ưng Nhạc Thiên còn đặc biệt tìm người coi số mạng, nói nơi này là có phong thủy tốt. Ở chỗ này gây dựng sự nghiệp nhất định sẽ thành công, quẻ được gọi là Tiềm Long Tại Uyên*, mà Trương Hâm càng không biết xấu hổ mà tự so với Tiềm Long, sau đó gọi Ưng Nhạc Thiên là Tại Uyên, chuyện tình thú của lão phu phu này, Tống Tây Tử là không thể lý giải.
(*Hình như là rồng ẩn nơi vực sâu)
Tống Tây Tử một đường nhanh chóng tiến đến, người có hẹn xuất hiện đúng giờ, làm cho tâm tình của nàng lập tức trở nên sảng khoái, nếu như mỗi người đều có thể tự giác giống như Lâu Xuân Vũ, vậy hiệu suất của nàng sẽ cao hơn rất nhiều, "Đến thật đúng giờ, ngược lại là ta đến muộn, một phút đồng hồ."
"Triệu lão sư, làm phiền ngài làm bảng tên đã xong chưa, đây là người làm thêm ta nhận đến hôm nay."
Lúc này Triệu lão sư cầm lấy bảng tên đưa đến, đưa cho Lâu Xuân Vũ.
Ngày hôm qua Triệu lão sư đưa người đi làm việc, kết quả tiểu cô nương kia thiếu chút nữa đã bị cảm nắng, chính hắn cũng sợ hết hồn, không ngờ, tiểu cô nương kia thoạt nhìn lá gan rất lớn, kết quả khi gặp tới bảo an của trường học liền mặt đỏ tới mang tai nói không ra lời, phơi mình dưới ánh mặt trời không bao lâu liền bị cảm nắng rồi. Bất quá hắn cũng đã nhìn ra, trong nhà tiểu cô nương kia hẳn là rất có tiền, làm thêm đoán chừng chỉ là đến thể nghiệm một chút thôi.
Tân nhân trước mắt cùng người ngày hôm qua lại bất đồng, thoạt nhìn gầy gầy yếu ớt, lớn lên trắng nõn ngại ngùng, không biết có thể tiếp tục kiên trì hay không.
Nếu như thật sự không được, liền dựa theo lời Tống Tây Tử nói, giới thiệu nàng đi làm ở tiệm trà sữa a. Nơi này của bọn họ đều sắp trở thành trung tâm giới thiệu việc làm thêm rồi.
"Hôm nay chính ngươi đi ra ngoài?" Triệu lão sư cho rằng Tống Tây Tử không ra khỏi cửa.
"Ta muốn giám sát nàng, để xem nàng có làm được hay không, ngày hôm qua ngài cũng bị liên lụy rồi, hôm nay liền để ta làm là được rồi." Tống Tây Tử đi đến văn phòng của Trương Hâm cầm lấy chìa khóa xe của Trương Hâm, chiếc SUV đáng yêu kia đã bị nàng làm cho quen thuộc rồi, nàng lái xe rất thuận lợi, lái xe cũng rất dịu dàng, không giống như chết nam nhân Trương Hâm luôn nặng tay nặng chân, nếu như chiếc xe kia biết nói, nhất định sẽ lựa chọn đi theo nàng.
Ngồi trên ghế lái phụ, Lâu Xuân Vũ rất tự giác mà cài giây an toàn.
Tống Tây Tử đặt tay trên tay lái, nàng không lái xe, mà là đang suy nghĩ.
Nàng nghĩ bao lâu, Lâu Xuân Vũ liền chờ bấy lâu, không dám quấy nhiễu nàng.
"Ngươi không hỏi ta có biết lái xe hay không liền đã an vị ngồi lên." Bởi vì nàng chở qua nhiều người như vậy, mỗi người ngồi trên xe của nàng đều sẽ hỏi một câu ngươi thật sự biết lái xe sao hay là ngươi có bằng lái xe sao hay là ngươi lái xe tính mạng của ta có đảm bảo sao... Chỉ có Lâu Xuân Vũ, người này là ngoại lệ, Lâu Xuân Vũ không hỏi, cũng không kinh ngạc. Cho nên đây mới là điểm làm Tống Tây Tử cảm thấy kỳ quái.
Lâu Xuân Vũ bảo trì bình tĩnh, "Ta cảm thấy ngươi không giống như là người đem tính mạng của mình và người khác ra làm trò đùa."
Lời này, giống như một bàn tay ôn nhu, vuốt phẳng sự thô ráp trong lòng Tống Tây Tử.
Người kia tín nhiệm nàng, còn có, người kia thật sự chính là rất biết cách nói chuyện.
Tống Tây Tử cười cười, khởi động xe, "Ta trước kia cảm thấy ngươi là người nội hướng, sau này tiếp xúc với ngươi không đến một ngày, liền thay đổi cái nhìn dành cho ngươi rồi, ngươi rất biết nói chuyện a, tại sao mỗi lần nhìn thấy ngươi ngươi đều là một mình, ngươi không thích hòa đồng cùng mọi người sao?"
Ở trong cùng một không gian với Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ có chút hoảng hốt, trở lại tuổi mười tám, chuyện vui vẻ nhất chính là có thể cùng người quan trọng này gặp lại.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta có chút tự ti."
"Không nhìn ra. Ta cảm thấy ngươi bây giờ cũng rất tốt, rất tự tin, cũng hào phóng. Ngươi sẽ không thua kém người khác." Tống Tây Tử thậm chí cảm thấy tâm lý Lâu Xuân Vũ hẳn là mạnh mẽ, nàng thản nhiên nói ra gia cảnh mình khó khăn, không xấu hổ, cũng không lấy đây là điều kiện để áp chế người khác muốn người khác thỏa hiệp, nàng chỉ đem chuyện này xem như là đặc thù của bản thân, không có tính xu hướng. Phần trong sáng vô tư này là rất nhiều người đều làm không được, căn nguyên của nó vừa lúc chính là xuất phát từ sự tự tin. Cho nên Lâu Xuân Vũ nói bản thân tự ti*
(*Phần này nguyên gốc không biết tại sao lại bỏ lửng như vậy)
Dọc đường đi, trong đầu Lâu Xuân Vũ đều là những lời nói của Tống Tây Tử, nàng rất tốt, nàng rất tự tin, nàng rất hào phóng.
Khóe miệng có chút cong lên, giống như nữ tử đang đắm chìm trong tình cảm lưu luyến bị hạnh phúc vây quanh.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường
Lâu Xuân Vũ: Nàng hỏi muốn số điện thoại của ta, có phải hay không... Có phải hay không là ám chỉ cái gì...
Tống Tây Tử: Ta cuối cùng cảm thấy Lâu Xuân Vũ người này là lạ, có loại cảm giác muốn báo cảnh sát.