Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 19




Tống Tây Tử nói: "Ta không phải đã cho ngươi số điện thoại của ta sao, ngươi có thể gọi điện thoại nói với ta một tiếng, ta lái xe tới đón ngươi."

Người ẩn dưới chiếc khăn mặt thoát ra một tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.

Tống Tây Tử cho rằng bản thân nhìn lầm, nàng nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mu bàn tay của Lâu Xuân Vũ. Nhận không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

Dưới chiếc khăn mặt, truyền đến giọng nói buồn buồn của Lâu Xuân Vũ: "Cám ơn ngươi, ngươi thật tốt."

Lâu Xuân Vũ đã nhận được sự quan tâm từ một người xa lạ mới chỉ quen biết chưa đến hai ngày, nghĩ đến sáng sớm nàng liền đã phải lo lắng vì chuyện tiền bạc, mẹ của nàng lại gọi điện thoại cho nàng, khuyên nàng không cần dùng tiền lung tung, tốt nhất là cố gắng tiết kiệm tiền, gởi về nhà nhà, để bà cất giữ giúp nàng, này rõ ràng chính là muốn hỏi nàng lấy tiền.


Nàng nghĩ mãi mà không rõ, người xa lạ có thể cho nàng lòng tốt không cần hồi báo như vậy, mẹ nàng lại chỉ muốn bức nàng vào ngõ cụt.

Trong lòng Tống Tây Tử là đoán không ra nguyên nhân Lâu Xuân Vũ rơi lệ, nàng quy kết Lâu Xuân Vũ là một cô nương đa sầu đa cảm, mà bản thân, tốt nhất không cần truy cứu nguyên nhân. Cho nên nàng lựa chọn lại rót một ly nước ấm.

Nước mắt ấm áp nhỏ xuống mu bàn tay, từ từ mất đi nhiệt độ.

Ban đêm, Tống Tây Tử đề nghị cùng ra ngoài ăn một bữa cơm để chúc mừng, nhưng mà bởi vì trời đổ mưa, Tống Tây Tử liền thay đổi chủ ý.

Hai người dùng thức ăn có sẵn trong tủ lạnh làm một nồi lẩu, Lâu Xuân Vũ chủ động đảm nhiệm công tác rửa rau rửa chén, đem đồ ăn đều bày biện chỉnh tề.

Làm cho Tống Tây Tử cảm nhận được vì sao nam nhân nằm mộng cũng muốn có một hiền thê lương mẫu, có người đã đem những chuyện làm cho nàng nhức đầu nhất mà xử lý tốt, chỉ cần ngồi xuống ăn, đó là chuyện có bao nhiêu hạnh phúc.


Tống Tây Tử khui một chai 1664, Lâu Xuân Vũ nhìn nàng uống rất vui vẻ, hiếu kỳ bia này uống ngon như vậy sao?

Ánh mắt Lâu Xuân Vũ nhìn chai bia trong tay nàng, giống như là ánh mắt tiểu cẩu xin ăn, Tống Tây Tử lại đi đến tủ lạnh cầm lấy một chai ra, sau khi khui ra liền đưa cho Lâu Xuân Vũ, "Uống thử xem."

"Ta không uống bia. Ta sợ sẽ say." Trong nhà Lâu Xuân Vũ không cho phép nữ nhi uống rượu bia, nàng là không dính yên tửu.

Tống Tây Tử nở nụ cười, "Bia này không say. Hôm nay là ngày tốt người dọn đến, chúng ta chúc mừng một chút."

Lâu Xuân Vũ cẩn thận mà uống một ngụm, hương vị bia đặc biệt làm cho nàng thè lưỡi, nói: "Không dễ uống."

Nàng biết đệ đệ của nàng từ cao tam liền đã uống rượu bia, đi KTV uống rượu bia, cùng đồng học ăn bữa tối uống rượu bia, không đủ tiền hỏi xin nàng. Nàng cũng không biết loại rượu bia này có cái gì ngon, vì cái gì nam sinh thích uống như vậy, đệ đệ nói đó là cảm giác trưởng thành.


Tống Tây Tử nói: "Uống quen liền tốt a. Nếu như không thích uống liền không cần miễn cưỡng."

Nàng vừa dứt lời, đã nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ngưỡng đầu ực ực uống xuống vài ngụm.

Dáng vẻ này có thể so với các Đại tỷ đã lăn lộn nhiều năm ở bên ngoài, Lâu Xuân Vũ uống xong, từ trong cổ họng thoát ra một tiếng nấc rượu, nàng vỗ ngực, nói: "Vẫn là khó uống."

Tống Tây Tử cười đến không được, cô nương này rất thú vị a.

Bên ngoài mưa còn chưa ngừng, cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đem nồi lẩu ăn sạch sẽ.

Tống Tây Tử nằm dài trên ghế sofa, Lâu Xuân Vũ đem mặt bàn dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

Tống Tây Tử nói: "Tiểu Lâu nhất dạ tính Xuân Vũ, Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa*, cái tên này của ngươi là vừa tinh tế lại vừa phổ biến a, là ai đặt cho ngươi."
(* Lầu nhỏ một đêm nghe mưa xuân, Ngõ sâu sáng ra nghe tiếng người mua hoa hạnh. Hai câu trong bài thơ Lâm An xuân vũ sơ tễ của Lục Du)

"Kỳ thật không phải, nhà của ta là đặt tên theo bối phận, bối phận của ta chữ lót là Xuân."

Tống Tây Tử á khẩu không nói nên lời, lại là bản thân nghĩ quá nhiều.

"Ta tên Tống Tây Tử, ba ba của ta tùy tiện lật từ điển ra, vừa vặn nhìn đến hai chữ Tây Tử, cảm thấy là ý trời, liền đặt cho ta cái tên này."

"Không khó nghe." Lúc này Lâu Xuân Vũ đang bận rộn, cũng đem phòng bếp đơn giản quét dọn qua một lần.

"Ta cảm thấy ưu điểm duy nhất là sẽ viết, ít nét."

Lời này dường như đang văng vẳng bên tay, trong lỗ tai Lâu Xuân Vũ truyền đến một giọng nữ hài đang hỏi: "Tống Tây Tử, tên của ngươi được đặt như thế nào a?"
Tống Tây Tử nói: "Ba ba của ta tùy ý chọn một trang trong cuốn tự điển muốn đem Tây hồ so với Tây Tử, liền đặt tên cho ta là Tây Tử."

"Thật thú vị..."

Trong mộng cùng thực tế trùng điệp, Lâu Xuân Vũ có chút không dám tin, nàng không khỏi quay đầu nhìn Tống Tây Tử, vừa vặn Tống Tây Tử cũng quay đầu nhìn sang, khi ánh mắt hai người giao nhau, Tống Tây Tử hữu lễ mà mỉm cười.

Lúc này, Tống Tây Tử nhìn rõ người kia chính là bạn cùng phòng với Tề Nhã Nhã, Lâu Xuân Vũ.

Người này tính cách không phải là hướng nội bình thường a. Tống Tây Tử nghĩ, dù không tính là đặc biệt quen thuộc, cũng có thể xem như có quen biết nhau, kết quả nàng liền cũng không muốn cùng mình chào hỏi, mỗi lần nhìn thấy mình đều là cúi đầu, cũng không biết mình có chỗ nào chọc tới nàng rồi.

Nàng cũng có nghe những người khác đề nhắc tới Lâu Xuân Vũ, Liêu Dật Vân cũng nhắc qua, Liêu Dật Vân nói đến Lâu Xuân Vũ như thế nào a, tài trí, hiền hoà, dễ ở chung?
Người mà Liêu Dật Vân nói đến và người mà nàng gặp qua hoàn toàn không giống như là cùng một người nha.

Lúc này, Lâu Xuân Vũ lại cúi đầu rồi. Tống Tây Tử chỉ thấy một đoạn cần cổ trắng noãn của nàng, liền không khỏi tò mò, nàng tại sao không cháy nắng a, chính là dùng kem chống nắng gì.

Sau khóa huấn luyện quân sự có thể nói là không có ai mà không đen đi một vòng, không quản là dùng bao nhiêu kem chống nắng, phải đen vẫn là sẽ đen.

Nam sinh cần thô ráp một chút, cảm thấy đen càng thêm khỏe mạnh, càng ngay cả kem chống nắng đều không cần, sau khi thoát xuống quân trang, cổ cùng thân thể là hai màu sắc hoàn toàn khác biệt.

Nữ sinh nơi này là sợ rám đen, bình thường luôn mang theo kem chống nắng bên mình, tự mình dùng xong còn cho các đồng học mượn.

Tống Tây Tử sợ đen, cũng sợ phơi nắng tổn thương da, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị ba loại kem chống nắng.
Nàng mùa hè xuất ngoại chơi một vòng, leo núi lội nước cũng không có bị rám đen, chính là huấn luyện quân sự càng không thể làm cho nàng quá đen. Mặc dù như thế, nàng vẫn cảm thấy so với trước kia đen hơn một chút, nhưng mà Lâu Xuân Vũ thật giống như không có bị ánh mặt trời nhiễm độc, cần cổ vẫn là rất trắng.

Lâu Xuân Vũ vốn lớn lên liền gầy gầy, lại thêm làn da trắng, trong lớp chính là loại đệ tử tốt yêu thích học tập, dáng vẻ thập phần thư sinh.

Tống Tây Tử cảm giác mình và Lâu Xuân Vũ là hai mặt hoàn toàn khác biệt, nàng là đệ tử tốt, nhưng mà nàng càng muốn làm bằng hữu hòa đồng để cho đồng học lão sư đều yêu thích, suy nghĩ của nàng càng là đơn giản, nàng không thể chỉ học tập sau cánh cổng trường đóng kín càng không thể tìm được một chiếc xe từ trong trường học, vào đại học không thể so với cao trung, học tập không phải là mấu chốt, tích lũy quan hệ mới là mấu chốt.
Hơn nữa sự thận trọng trong tính cách của nàng càng làm cho nàng theo thói quen mà giao hảo cùng mọi người, ngay cả Tề Nhã Nhã làm cho nàng sinh ra tâm lý đề phòng, nàng cũng có thể cùng Tề Nhã Nhã trò chuyện vài câu, bảo trì một khoảng cách không xa không gần.

Nàng cho rằng mình là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, kết quả liền phát hiện Lâu Xuân Vũ đối với nàng là thái độ hoàn toàn không muốn làm quen, nhịn không được mà cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì Lâu Xuân Vũ bày ra một loại tư thái lẩn tránh rất rõ ràng, rất sợ đến gần nàng, giống như chỉ đến gần nàng liền sẽ lây dính bụi bặm.

Có phải là có ai nói xấu nàng gì đó hay không? Ở thời cao trung nàng từng bị bắt nạt, bởi vì nàng được hoan nghênh, luôn có nữ sinh không vừa mắt nàng, nói nàng cùng lúc kết giao với mấy người bạn trai, nàng nghe được liền cảm thấy buồn cười, nàng ngay cả bạn trai đều không có. Còn nói nàng có tiền là bởi vì ở bên ngoài có bạn trai giàu có bao nuôi nàng, nàng đặc biệt muốn tìm ra nguồn gốc của những lời đồn này, hung hăng đánh cho người đó ba bạt tai, nàng dám lớn tiếng nói tiền của nàng là tự nàng kiếm, sạch sẽ gọn gàng, không thẹn với lương tâm.
Đến đại học, nàng cho rằng loại hình thức bắt nạt ngây thơ này có thể chấm dứt, việc Lâu Xuân Vũ lẩn tránh không khỏi làm cho nàng liên tưởng đến loại khả năng này.

Mà Lâu Xuân Vũ là bởi vì nghe xong những lời này, tự cho là thanh cao mà cùng nàng giữ một khoảng cách, vậy thật sự chính là buồn cười.

Nếu như Lâu Xuân Vũ biết được trong lòng Tống Tây Tử là nghĩ mình như vậy, lúc đó nàng khẳng định liền thay bản thân biện bạch, nhưng mà nàng không biết, nàng cũng không có, nàng chỉ là sợ đến gần Tống Tây Tử, sự mất tự nhiên của bản thân sẽ bị Tống Tây Tử nhìn ra.

Nàng còn quá non, vốn không biết che giấu tâm tư của mình.

Điều nàng hâm mộ chính là sự dũng cảm của Tề Nhã Nhã, khi nàng còn đang lo trước sợ sau, Tề Nhã Nhã đã nóng lòng muốn liên hệ với Tống Tây Tử nhiều thêm một chút.
Tề Nhã Nhã nghe nói Tống Tây Tử ở bên ngoài làm thêm, liền muốn cùng Tống Tây Tử, không kiếm được tiền cũng không sao, nàng không quan tâm đến tiền, nàng quan tâm chính là cơ hội tiếp xúc cùng Tống Tây Tử.

Tề Nhã Nhã không mời mà tới khiến cho Tống Tây Tử rất đau đầu.

Trương Hâm mở một lớp học, muốn quảng bá lớp học tiếng Nhật cho các tân sinh, lão sư là một học trưởng du học ở Nhật Bản trở về, lúc du học ở Nhật Bản liền bắt đầu làm phiên dịch, sau khi trở về có một khoảng thời gian rảnh rỗi, vừa vặn nghe được Trương Hâm lải nhải về mộng tưởng xây dựng sự nghiệp của hắn, hắn liền hỏi có muốn cùng hắn mở một lớp học hay không, hắn mở những lớp nhỏ dưới mười người, lên lóp vào cuối tuần, Trương Hâm chịu trách nhiệm chiêu sinh, mỗi người lấy nửa phần.
Tống Tây Tử mới bước vào trạng thái nhập học, liền bị Trương Hâm kêu đi làm việc, sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc Tống Tây Tử cùng phụ đạo viên báo cáo một tiếng liền chuẩn bị ra khỏi trường.

Học trưởng cùng Trương Hâm đều đang đợi nàng trong phòng học của công ty đào tạo, hơn nửa đêm cả tầng lầu chỉ có một phòng học này sáng đèn.

Sau khi Tống Tây Tử đi vào, Trương Hâm ngay cả một tiếng 'ngươi khổ cực rồi' cũng không có nói, bảo nàng ngồi xuống, ghi chú, nghe vị lão sư này giảng thử.

Phương diện tiếng Nhật của Tống Tây Tử cũng không sâu, trình độ chính là nửa đầu của trình độ tiếng Nhật sơ cấp cơ bản, nàng bị kêu đến nghe giảng thử, muốn nghe ra phương thức giảng bài cùng năng lực của lão sư.

Sau khi tiễn đi vị niên trưởng này, Trương Hâm hỏi Tống Tây Tử cảm thấy thế nào, Tống Tây Tử trước tiên không trả lời, hỏi lại Trương Hâm, không phải bản thân Trương Hâm nghe xong kỳ thật trong lòng đã sớm có đáp án sao.
"Mở lớp a, ngươi đi làm tài liệu quảng cáo cho hắn a, ta đem lý lịch sơ lược của hắn đưa cho ngươi, ngươi nhớ rõ nâng tầm cho hắn một chút." Trương Hâm có chút vung tay, quyết định.

"Liền mở một lớp mười người? Nhằm vào đối tượng nào đây?"

Trương Hâm suy nghĩ một chút, "Liền nhằm vào đại tam trở lên, tân sinh tuy rằng độ nhiệt tình tương đối cao, nhưng mà cũng dễ dàng bỏ ngang, hơn nữa mức phí của chúng ta đối với tân sinh cũng tương đối cao."

"Phương hướng chủ yếu của lớp học là gì?"

"Dành cho người có mục đích du học, chúng ta làm đào tạo hữu dụng trong thực tế. Hữu ích hơn nhiều so với những thứ để thi khảo nhập môn. Vị học trưởng này của ta là dựa vào học bổng tự mình xin được mà đến Tokyo, tài liệu giảng dạy đều là chân thật, những thứ hắn nói khi lên lớp đều không phải giả, chỉ cần dụng tâm lắng nghe khẳng định sẽ hữu dụng."
Tống Tây Tử liền muốn nói thêm với hắn vài câu, Trương Hâm lại giống như một tăng nhân đến điểm liền dừng, dừng lại không nói nữa, khiến cho Tống Tây Tử tức đến cắn răng.

Nàng cúi đầu sửa chữa tờ quảng cáo, vừa lúc đó liền nghĩ tới Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã luôn nói muốn cùng nàng làm công, nàng nghĩ nếu đã như vậy liền gọi Tề Nhã Nhã đến, để Tề Nhã Nhã thể nghiệm một chút?

Tề Nhã Nhã không nghĩ tới bản thân có thể nhận được tin nhắn của Tống Tây Tử, nàng còn cho là tình hình nhất đầu nhiệt* của mình phải tiếp tục kéo dài ít nhất là bốn năm, thẳng đến khi tốt nghiệp mọi người phân ly nơi chân trời xa xăm, đều là tự nàng thiêu đốt bản thân, Tống Tây Tử nhìn cũng liền không nhìn đến.

(*Có nghĩa là chỉ sự quan tâm hay nhiệt tình đến từ một phía)
Kết quả tin nhắn của Tống Tây Tử đến rồi, nàng cầm điện thoại trong tay vừa chạy vừa nhảy ở trong phòng ngủ, hưng phấn không thôi.

"Ha ha ha ha, nàng gởi tin nhắn cho ta, ta đọc cho ngươi nghe, nàng nói ngày mai thứ bảy có công tác làm thêm, có ý định liền đến đường XXX số XX cao ốc XX tầng ba, không phải là ở bên cạnh trường học sao, nàng bảo ta đến, rõ ràng là bảo ta đến a!" Tề Nhã Nhã giơ cao điện thoại trong tay, "Cái này gọi là chờ được mây mờ trăng tỏ, ta rốt cuộc nhìn thấy hy vọng rồi."

Lâu Xuân Vũ liền giữ được nụ cười đều đã dùng đến mười phần dũng khí, "Chúc mừng ngươi."

"Ta sẽ cố gắng, ta đi theo nàng hảo hảo làm việc, làm cho nàng nhìn thấy một con người khác của ta." Tề Nhã Nhã đã vô cùng nóng lòng muốn hảo hảo thể hiện, mở tủ quần áo ra chọn y phục để mặc vào ngày mai.