Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 15




Là một tân sinh, Lâu Xuân Vũ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình ở F đại, những tân sinh có cùng cảm xúc với nàng thậm chí còn nói họ muốn viết thư khen ngợi những người trong nhóm chào đón tân sinh của F đại, bắt đầu từ thời khắc xuống xe lửa, bọn họ vẫn là một đám cừu non ngơ ngắc, được học trưởng cùng người đại biểu tân sinh, một đường quan tâm, hộ tống cả hành trình, một đường đưa đến dưới lầu ký túc xá.

Mà lúc này, trên bảng thông báo dưới lầu ký túc xá, dán một bảng sắp xếp phòng trong ký túc xá.

Lâu Xuân Vũ cùng những đồng học khác lần đầu tiên đến đây, đứng trước bảng thông báo, ngước cổ, tìm kiếm trên mình giữa một rừng tên dày đặc.

Tâm của nàng bị cái tên Tống Tây Tử làm cho xúc động một chút, nàng ngừng thở, nhìn những cái tên xung quanh Tống Tây Tử, không có nàng.


Nàng không biết là thất lạc hay là thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng trong một góc tìm được tên của mình, những người sẽ ở cùng nàng trong một năm sắp tới, là ba cái danh tự hoàn toàn xa lạ, bốn người hoàn toàn xa lạ được an bài trong phòng ngủ 401.

Nàng xác định vị trí của mình, từ trong đám người lui ra, mang theo hành lý của mình bước vào ký túc xá của nữ sinh nơi mà nàng có thể sẽ ở đó suốt một năm.

Lâu Xuân Vũ nhấc hành lý lên thang lầu, đi đến một tầng, lại thêm một tầng nữa, ban đầu coi như thoải mái, lúc sau tốc độ của Lâu Xuân Vũ chậm lại một ít.

Khi hành lý vô tình thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay, bên cạnh có người duỗi ra viện trợ, giúp nàng đỡ lấy hành lý.

Lâu Xuân Vũ mang theo lòng cảm kích nhìn về phía người nọ, vị người tốt xa lạ kia đem hành lý của nàng đặt vững vàng trên bậc thang, điều khiến người khó quên chính mà mái tóc siêu cấp ngắn của vị cô nương này, không có mái tóc ngăn cản, có thể nhìn đến độ cong mượt mà của nữ hài tử kia, còn có đường nét rõ ràng của khuôn mặt.


Lúc này cô nương kia cũng quay đầu lại, chống lại ánh mắt của nàng.

Cô nương kia mỉm cười với nàng, nói: "Đồng học, có cần ta hỗ trợ hay không?"

Lâu Xuân Vũ vội nói: "Cám ơn, bất quá ta mang nổi, vừa rồi ta chỉ là trượt tay, kỳ thật ta có thể làm được."

Để chứng minh có thể tự mình làm, hai tay Lâu Xuân Vũ cầm lấy tay cầm hành lý, vững vàng mà đem hành lý mang lên lầu ba.

Lâu Xuân Vũ đứng ở lầu ba, quay đầu đối với vị nữ sinh tóc ngắn còn đứng ở trên bậc thang kia nói: "Cám ơn ngươi, ta thật sự có thể tự mình làm được."

"Nhìn qua gầy như vậy, sức lực lại lớn như vậy." Cô nương kia lầm bầm, nhớ tới cảm giác vừa rồi khi cầm túi xách trong tay, thật sự chính là không thoải mái.

Lâu Xuân Vũ được an bài ở cái giường bên cửa sổ, nhìn quanh liền thấy trên những chiếc giường khác đều đã được đặt đồ vật, giường ngủ của nàng là cái duy nhất không có.


Vị trí bên cạnh nàng dán cái tên Liêu Dật Vân, trên mặt bàn chỉ có một ít đồ vật, trong góc đặt hộp đàn Violon.

Đối diện giường ngủ của nàng tên Tề Nhã Nhã, trên giường đặt một chiếc chăn bông nhỏ và một con vịt thú bông.

Trên mặt bàn đã sớm bày đầy các loại đồ vật, các loại đồ vật tùy ý bày biện, thoạt nhìn là hỗn loạn lại cảm thấy không quá tệ, ít nhất bảo trì một loại trật tự.

Đồ đạc của nàng không nhiều lắm, đem máy tính cất vào ngăn cuối cùng trong tủ quần áo, đem vài bộ đồ số lượng không nhiều lắm gấp tốt, đặt vào trong ngăn tủ.

Sau đó nhìn xung quanh một chút, trong phòng không có phòng tắm riêng, nhìn bản đồ phân bố là mỗi tầng có một phòng tắm công cộng lớn, phòng vệ sinh cũng ở bên ngoài.

Trong nhóm cao trung của nàng, có đồng học hỏi khu ký túc xá của nàng ở F đại như thế nào, Lâu Xuân Vũ nói đơn giản những điều nàng nhìn thấy, mọi người cảm thấy thật thất vọng, thế nhưng không có phòng vệ sinh riêng.
Có người chưa từng đi vào phòng tắm công cộng, ví dụ như Lâu Xuân Vũ, đối nơi đó có chút hiếu kỳ, bởi vì một số đồng học ghi danh đến trường học phương Bắc nói rằng phòng tắm công cộng ở phương Bắc không có vách ngăn, mọi người tắm rửa dưới vòi nước.

Nàng ngồi trên ghế của mình xuất thần nhìn điện thoại di động, thẳng đến khi có một người khác xuất hiện ở trong phòng ngủ.

Đó là cô nương tóc ngắn giúp nàng ở cầu thang, khi nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ liền kinh ngạc đến giơ tay lên, "Thật là hữu duyên, chúng ta từng gặp nhau ỏ cầu thang."

"Đúng vậy, xin chào, ta ngủ ở giường này, ta tên..."

"Lâu Xuân Vũ, ta biết, khi ta nhìn thấy ta còn cùng ba ba của ta nói tên của ngươi thật đặc———— biệt."

Lâu Xuân Vũ tin rằng vừa rồi nàng là nghe thấy một chữ đặc*, lại bị người nọ cứng rắn chuyển thành đặc biệt.
(*特 chữ đặc không là chỉ giới tính nam, chỉ giống đực, còn 特别 mới là đặc biệt)

Bất quá ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Liêu Dật Vân chính là ngay thẳng, có thể là loại người không che giấu được lời nói trong lòng.

Cuối cùng làm cho Lâu Xuân Vũ bất ngờ chính là, Liêu Dật Vân trực tiếp ngồi ở trên giường Tề Nhã Nhã, nàng chẳng những ngồi lên, mà còn nằm xuống.

Lâu Xuân Vũ dùng ba giây đồng hồ để nghĩ thông mọi chuyện, thì ra là nàng đã hiểu lầm, mắc vào một sai lầm của định kiến, thì ra vị cô nương có tính cách cởi mở này lại có một cái tên phi thường nữ tính.

Tề Nhã Nhã ôm lấy thú bông của mình từ trên giường ngồi dậy, lấy ra thứ gì đó từ trong chiếc túi lớn treo ở bên giường, hướng Lâu Xuân Vũ đưa qua, "Ta tên Tề Nhã Nhã, bằng hữu của ta cũng gọi ta là Nhã Nhã, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Đây là đặc sản của gia đình ta, cha mẹ ta mở nhà máy liền chính là làm cái này. Nếu như ngươi muốn ăn tùy thời đều có thể nói với ta, nhà của ta tự mình sản xuất, đầy đủ."
Thứ nàng đưa tới chính là một gói lưỡi vịt Ôn Châu, Lâu Xuân Vũ đã từng nghe qua cái tên này.

Lâu Xuân Vũ tiếp nhận lễ vật, nói cám ơn.

"Ta tới hôm qua, cùng hai người khác đều đã gặp mặt, đêm qua còn đi ra ngoài ăn nồi lẩu nhỏ. Chúng ta còn đang nghĩ không biết lúc nào ngươi sẽ đến." Tề Nhã Nhã là tiểu nói lao*, mới mở miệng liền có chuyện nói không hết.

(*Đại loại là người nói nhiều)

Lâu Xuân Vũ từ cái tên dán trên giường ngủ liền nhớ kỹ danh tự của hai người này, một người là Liêu Dật Vân, một người là Tạ Nhuế.

"Tiểu Tạ là người địa phương ở Thượng Hải, nhfa nàng ở gần đây, cơ bản là sát bên trường học này, cho nên về nhà rất thuận tiện, thật hâm mộ nàng, nàng có thể thường xuyên về nhà tắm rửa..."

"Liêu Dật Vân ngươi biết không? Nàng kéo đàn Violon, ngươi có nhìn thấy đàn Violon của nàng sao? Từ tiểu học nàng liền đã tổ chức một buổi hòa nhạc Violon ở trường..."
Buổi chiều này của Lâu Xuân Vũ phi thường phong phú, bởi vì dưới sự giới thiệu thao thao bất tuyệt của Tề Nhã Nhã, nàng đã nắm bắt tình hình cơ bản trong phòng ngủ.

Đợi đến lúc chạng vạng tối, bốn người trong phòng ngủ rốt cuộc đã tề tụ.

Tính cách Tề Nhã Nhã trời sinh có lực tương tác, nàng cùng hai người kia đã quen thuộc đến mức có thể ước cùng nhau đi tắm rửa.

Lâu Xuân Vũ nghĩ, cuộc sống đại học của nàng sau này, có các nàng bên cạnh hẳn là rất khoái nhạc.

Khi cùng bạn cùng phòng xuống lầu, Lâu Xuân Vũ đã nghe được thanh âm của Tống Tây Tử, gần bên tai, nàng sợ bản thân chú ý sẽ làm cho người kia để ý, nàng làm ra vẻ lơ đãng mà liếc nhìn về cùng hướng với thanh âm của người kia trên cầu thang, là nhìn thoáng thấy người đi qua, tiếc nuối chính là không có tìm được Tống Tây Tử.
Nếu như cứ nghe lầm như vậy thêm vài lần nữa, trái tim của nàng có thể sẽ chịu không nổi.

Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được mà ngẩng đầu lên, đặt tay lên lồng ngực của mình, vừa rồi trái tim này nhảy lên quá nhanh, xương sườn ẩn ẩn đau đớn.

Ngày đầu tiên đến trường học của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ muốn rút lui, ở dưới cùng một mái hiên, nàng lo sợ trái tim sẽ đập đến vỡ tung.

Ở hành lang của phòng ngủ Tống Tây Tử nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Liêu Dật Vân vài ngày trước được phân vào cùng nhóm với nàng để tham gia chào đón tân sinh.

Liêu Dật Vân thoát ly khỏi nhóm bạn cùng phòng, dừng bước, chờ Tống Tây Tử, Liêu Dật Vân cùng Tống Tây Tử chào hỏi: "Hello, không nghĩ tới ngươi ở lầu ba, ta ở lầu bốn, 401, ngay trên lầu của ngươi."

"Ta lần sau sẽ đến thăm phòng ngủ của các ngươi. Đúng rồi, chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi suy tính như thế nào, ngươi muốn tiếp nhận đệ tử sao?"
"Đại nhất bận quá rồi, ta nghĩ vẫn là không cần làm thêm, nhưng mà ta có thể giới thiệu cho ngươi vài sư huynh sư tỷ của ta, ngươi có thể hỏi bọn họ một chút xem có hứng thú hay không." Mấy ngày hôm trước khi chào đón tân sinh cùng nhau, Liêu Dật Vân liền nghe Tống Tây Tử nói đến chuyện này, Tống Tây Tử nói sư huynh của nàng là mở công ty đào tạo do trường học bồi dưỡng, không phải là khoe khoang, nhưng mà mở với quy mô khá lớn. Tống Tây Tử nghe nói Liêu Dật Vân từng dành giải thường đàn Violon, liền hỏi qua Liêu Dật Vân có hứng thú làm lão sư hay không, tuy rằng huấn luyện đàn Violon không có trong phạm vi kinh doanh của các nàng, nhưng mà trên tay nàng có rất nhiều tài nguyên từ gia trưởng của đệ tử, nàng có thể giúp Liêu Dật Vân mở lớp.

Ban đầu Liêu Dật Vân cho là Tống Tây Tử là loại loại lừa dối cả tin, nàng còn đối với Tống Tây Tử rất đề phòng, thẳng đến khi Tống Tây Tử nói ra tên của công ty cùng học trưởng nàng mới tin tưởng một chút. Dù sao đó là nhân vật từng tạo nên phong vân trong trường, từ bỏ tư cách làm nghiên cứu sinh để đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, còn được lên một chương trình của CCTV, có một tổ chương trình dành riêng để quay về những câu chuyện khởi nghiệp của họ, giữa chừng suýt nữa là phá sản, nghe nói tổ chương trình liền càng thêm hưng phấn, vung tay lên, đem tiêu đề đổi thành câu chuyện về sự thất bại trong khởi nghiệp ở sinh viên đại học.
Liêu Dật Vân chỉ chỉ bóng lưng của nhóm bạn cùng phòng cách đó vài bước, nói: "Ta muốn cùng bạn cùng phòng của ta đi liên hoan, trước không hàn huyên với ngươi, có thời gian sẽ điện thoại liên hệ."

"Tái kiến." Tống Tây Tử mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, kỳ thật trong lòng đang tìm kiếm phương thức thích hợp với Liêu Dật Vân.

Buổi liên hoan hôm qua bởi vì Lâu Xuân Vũ vắng mặt mà không thể trở thành buổi đại tập hợp đầu tiên trong lịch sử phòng ngủ, cho nên lần này dưới sự hiệu triệu của Tề Nhã Nhã, các nàng lại ra ngoài ăn một bữa tiệc lẩu, chúc mừng các nàng thi đậu vào nơi này, cũng là cảm tạ vận mệnh đem các nàng sắp xếp cùng một chỗ.

Ẩn dưới tính cách cởi mở Tề Nhã Nhã cũng có một trái tim đa sầu đa cảm, thoáng cái liền đem khoảng cách giữa bốn người kéo lại gần hơn.
Trong lúc liên hoan luôn khó tránh khỏi rất nhiều chuyện bát quái.

Gia trưởng của Tạ Nhuế làm lão sư ở trường học, cho nên biết rõ một ít tình huống ở đây.

Vài ngày trước Liêu Dật Vân làʍ ŧìиɦ nguyện viên chào đón tân sinh, cũng đem một vài chuyện mà bản thân gặp phải nói ra.

Vừa ăn vừa nói, Liêu Dật Vân bỗng nhiên chắc tới danh tự Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ vểnh tai đem từng chữ mà nàng nói ghi nhớ ở trong lòng.

Chỉ là vài câu ngắn ngủn, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói vốn là không đủ, nàng đang mong đợi Liêu Dật Vân có thể nói thêm vài câu, chỉ là Liêu Dật Vân liền chuyển đề tài nói đến người khác, vốn là không biết ở đây có người đang mong mỏi được nghe lại danh tự mà mình vô tình nhắc đến lúc trước.