Tống Tây Tử cùng Ưng Nhạc Thiên đặc biệt tìm thời gian tán gẫu về chủ đề tâm lý, Tống Tây Tử vốn nghĩ trị liệu cho bản thân, kết quả trò chuyện một chút, chủ đề liền chuyển dời đến trên người Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên nói mặc dù bản thân có tri thức về phương diện này, nhưng mà trị không hết tâm bệnh của bản thân hắn, Tống Tây Tử hỏi Trương Hâm biết rõ không.
Ưng Nhạc Thiên không nói những chuyện này với Trương Hâm, có đôi khi hắn cũng không hiểu bản thân đang lo lắng cái gì, lo được lo mất, giống như là bước trên cà kheo, rõ ràng Trương Hâm đã sửa đổi rất nhiều, không còn là môt người vô trách nhiệm như trước kia, hắn lại luôn nghĩ đến vạn nhất một ngày nào đó Trương Hâm bỏ hắn mà đi, hắn liền muốn lùi bước, có đôi khi manh động thoái ý.
Tống Tây Tử vẫn là quyết định nhắc nhở Trương Hâm một câu, không biết Trương Hâm là làm sao thuyết phục Ưng Nhạc Thiên, phối hợp uống thuốc, trạng thái đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Khi đó Tống Tây Tử mới biết được Ưng Nhạc Thiên luôn bị trầm cảm, chỉ là hắn cũng không coi trọng, cũng bởi vì hắn luôn đặt người khác lên trên bản thân, đem sự bất an của chính mình giấu đi, cho nên người khác nhìn không ra trong lòng của hắn khó chịu. Hắn lại là người ôn nhu như vậy, sợ người khác bởi vì chuyện của hắn mà lo lắng, cố chấp không chịu vươn tay hướng người khác nhận hỗ trợ, ngay cả Tống Tây Tử cũng là sau này mới nhận ra, thì ra Ưng Nhạc Thiên một mực luôn giúp trợ người khác, mới chính là người cần được trợ giúp nhất.
"Ta không phải là đã mua rất nhiều sách để đọc sao, mấy ngày nay Trương Hâm hỏi ta mượn sách, nói hắn cũng muốn học một chút, chứng tỏ hắn đã bắt đầu lo lắng, này là một chuyện tốt, nói rõ hắn đã quan tâm đến cảm xúc của Nhạc Thiên. Nhưng mà ta lại rất tức giận hắn, Nhạc Thiên biến thành như vậy, cũng có nguyên nhân từ hắn."
Tống Tây Tử vô pháp tha thứ những chuyện Trương Hâm đã làm qua trước kia, hành vi của hắn không thể xem là tra, bởi vì có nhiều người càng tra hơn hắn, nàng còn từng chứng kiến qua những chuyện càng bi thảm hơn ở xung quanh nàng, chuyện ngoài miệng đều là ta không thể để cha mẹ ta thất vọng mà lừa gạt kết hôn cũng không phải không có, Trương Hâm nhiều nhất chỉ có thể coi là bệnh nhỏ, nhưng mà Ưng Nhạc Thiên đối với Trương Hâm là trao đi hết thảy mọi thứ, cho nên yêu cầu của nàng đối với Trương Hâm tất nhiên cũng càng cao, hy vọng hắn là một tình nhân trăm phần trăm hoàn mỹ, không thể để cho Ưng Nhạc Thiên một điểm thương tâm.
Từ thương tiếc này, kỳ thật không liên quan đến giới tính.
Bàn tay, đặt lên bàn tay của Tống Tây Tử, bao lấy nàng, cho nàng ấm áp, "Lần này, bọn họ đã phát hiện được vấn đề, hơn nữa đã tiến hành trị liệu, liền không có vấn đề gì." Lâu Xuân Vũ tin tưởng, lần này hai người nhất định sẽ không lại làm cho nhau thống khổ nữa.
Tống Tây Tử mỉm cười, nói: "Ân, bởi vì chỉ cần ngươi nói, ta liền cho rằng đó là đúng. Còn có chúng ta không cần đi đến một bước này, có được không, trong lòng ngươi có lời gì muốn nói, cũng liền nói với ta, ta có cái gì muốn nói, cũng nhất định sẽ nói với ngươi, luôn duy trì giao tiếp, không cần dấu ở trong lòng."
Lâu Xuân Vũ dùng sức nhẹ nhàng gật đầu, không quản trước đây đã xảy ra những chuyện gì, nàng hiện tại chỉ cần tin tưởng một điểm, nàng là muốn cùng Tống Tây Tử đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, hai người kiên định tin tưởng nói muốn cùng nhau đi tới, trong sinh hoạt mâu thuẫn chắc chắn sẽ không ít, mà biện pháp giải quyết chính là giao tiếp.
"Qua vài ngày nữa là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn đi nơi nào chúc mừng?"
"Về nhà cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, vậy..." Tống Tây Tử nghĩ đến, Lâu Xuân Vũ chưa từng đến nhà nàng, cùng một chỗ lâu như vậy, thời gian liền có chút lúng túng, nếu như vẫn là nàng một mình trở về nhà cha mẹ, đem Lâu Xuân Vũ bỏ lại ở nhà, Lâu Xuân Vũ có thể sẽ không để trong lòng đi, nhưng mà nàng sẽ cảm giác mình rất có lỗi với Lâu Xuân Vũ.
Nhưng mà nếu như muốn dẫn về... Nàng vốn không thể tưởng tượng, đó sẽ là dạng tình huống gì.
Nàng cẩn thận nhớ lại, trong hơn hai mươi năm qua của cuộc đời nàng, trong nhà đã từng phát sinh qua tình huống tương tự như vậy hay không.
Giống như là không có, lúc trước nàng luôn là một hài tử có chủ kiến nhưng mà không phản kinh ly đạo*. Cha mẹ đối với nàng là dùng phương thức giáo dục dân chủ, cho nàng phạm vi tự do lớn nhất, nàng từng làm qua rất nhiều chuyện can đảm, ví dụ như, nghỉ hè cao tam liền bắt đầu làm việc cho Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên, khi đó Ưng Nhạc Thiên ra mặt đến nhà nàng chào hỏi, cam đoan, trong nhà cũng không có phản đối, cho rằng đây là một cơ hội để rèn luyện người.
(*Không lệch lạc đạo nghĩa)
Ví dụ như ở đại học nàng đã bắt đầu công tác, hoàn thành tín chỉ trước thời hạn, sau khi ba ba biết rõ chỉ là tỏ vẻ không có gì, còn nói nếu như ông có thể học lại đại học, hai năm ông liền hoàn thành chương trình học của bốn năm, ngụ ý là cảm thấy nữ nhi vô dụng.
Lại ví dụ như, nàng từng nói với người trong nhà nàng sẽ không kết hôn, độc thân cả đời, người trong nhà chỉ nói để cho nàng tự mình suy nghĩ thật kỹ, dù sao khi nói lời này nàng còn nhỏ, bọn họ cho là nàng cần có thời gian để chờ đợi người làm cho nàng thay đổi suy nghĩ kia xuất hiện.
Tống Tây Tử cũng nhớ không nổi có chuyện gì có thể để cho nàng tham khảo.
Tống Tây Tử thậm chí hoài nghi đến lúc đó khi nàng đưa Lâu Xuân Vũ về, cha mẹ sẽ mở cửa hoan nghênh Lâu Xuân Vũ, sau đó đem nữ nhi như mình nhốt ở ngoài cửa.
Lâu Xuân Vũ nhìn thần sắc của Tống Tây Tử luôn biến hóa không chắc, giống như đang bị chuyện gì làm khó.
Nàng vừa rồi chỉ là hỏi sinh nhật nên làm sao, là vấn đề khó trả lời như vậy sao?
Tống Tây Tử hắng giọng một cái, nói: "Năm nay sinh nhật của ta, ngươi muốn cùng ta về nhà ăn bữa cơm không?"
Lâu Xuân Vũ từ kinh đến hỉ lại là nói không ra lời, nàng lấy lại tinh thân, lắc đầu, "Có thể sẽ không quá tốt hay không, ta sợ đối mặt với trưởng bối, nếu như ta đến nhà của ngươi, ta sẽ căng thẳng đến mức nói không nên lời, ngươi phải biết, ta từ nhỏ đã cùng trong nhà có quan hệ không tốt, ta nghĩ ta không hiểu cách xử lý các mối quan hệ với trưởng bối, ngươi ở giữa chúng ta có thể sẽ khó xử."
Tống Tây Tử là lớn lên trong hoàn cảnh gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cho nên nội tâm nàng là ấm áp, nàng cũng hy vọng đem phần ấm áp này mang đến cho người bên cạnh, Lâu Xuân Vũ hâm mộ phần thế giới được sưởi ấm trong ánh nắng kia của nàng, Lâu Xuân Vũ tới gần, lại lo lắng một cái bóng u ám của bản thân, sẽ phá hủy phần cảnh đẹp này, cho nên Lâu Xuân Vũ tình nguyện quan sát từ phía xa.
"Không không không, ngươi nói không đúng chút nào, ngươi nói ngươi không hiểu cách xử lý các mối quan hệ với trưởng bối, hoàn toàn ngược lại, ngươi lại rất được các a di yêu thích a, Kiều nữ sĩ liền đặc biệt thích ngươi, ngươi biết không, Kiều nữ sĩ chỉ nói với một vài người về danh tự hụt của ta, một trong số đó chính là ngươi, đây không phải là yêu thích sao? Đây là phi thường yêu thích a!" Tống Tây Tử thật sự muốn dùng một gậy gõ tỉnh Lâu Xuân Vũ, cái gì không am hiểu, cái gì bóng mờ, nàng vốn nhìn không ra, nàng chỉ thấy Lâu Xuân Vũ cùng Kiều nữ sĩ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thậm chí bắt đầu chia sẻ các tiểu bí mật lúc nhỏ của mình.
"Nhưng mà ngươi có từng nghĩ qua hay không, bà là nể tình ngươi với mới có thể đối với ta hiền hòa như vậy." Lâu Xuân Vũ cho rằng Tống Tây Tử là quá ngây thơ rồi. Này không giống nhau, Tống mẹ là người mẹ tốt nhất, cũng là một người tốt, cho nên bà mới cùng mình phóng xuất ra thiện ý, là do nể tình Tống Tây Tử, cũng là so sự giáo dưỡng của bà, cũng là bởi vì thói quen lễ phép, cũng không thể đại biểu cho cái gì khác.
Tống Tây Tử ôm lấy gương mặt Lâu Xuân Vũ, ban đầu là nghiêm túc muốn nàng nhìn thẳng vào mình, nhìn ánh mắt của mình, nghe mình nói, dừng lại ý tưởng vớ vẩn kia, sau đó lại bị xúc cảm đàn hồi thập phần mềm mại của đôi má kia hấp dẫn, không khỏi giày vò khuôn mặt của nàng.
Gương mặt Lâu Xuân Vũ bị nàng xoa có chút đỏ lên, Lâu Xuân Vũ tức giận mà đẩy tay của nàng ra, nói: "Ngươi nghiêm túc một chút."
"Ta rất nghiêm túc. Chúng ta từ từ sẽ đến được không, thân ái, chúng ta từng bước một tiến đến. Hai người có thể đến gần nhau, cần có cơ hội, ví dụ như bởi vì ta, ta là ràng buộc chung giữa các ngươi. Ngươi là người yêu của ta, bọn họ là người nhà của ta, các ngươi đều yêu thương ta, ta cũng yêu thương các ngươi, cho nên chúng ta cùng ngồi chung một bàn cơm. Nhưng mà sự phát triển tiếp theo, liền cần có thời gian, cần đến thiệt tình đổi lấy thiệt tình. Nếu như cha mẹ ta thật sự không chấp nhận ngươi, hoặc là nói nặng lời với ngươi, ta nhất định đứng ở trước mặt ngươi, bởi vì hết thảy chuyện này là hành động của ta, ngươi có thể trách ta."
"Ta không muốn trách ngươi, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ta, là ta không tốt."
"Ngươi nói bừa cái gì a, ngươi thật sự rất tốt, ngươi tin tưởng ta một lần, ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi, thuyết phục bọn họ, nếu như không được, bữa cơm này ngươi ăn không vui, chúng ta liền rời đi, ta cùng ngươi tổ chức một bữa tiệc lớn, xem như đền bù, có được không?"
Lâu Xuân Vũ dùng sức mở to hai mắt, dùng sức chớp đi ướt ý trong mắt, "Miệng lưỡi ngươi nói thật dễ nghe, ai biết được cam đoan của ngươi có hữu dụng hay không, vạn nhất ba ba của ngươi hỏi ta đối với ngươi có phải dụng tâm kín đáo hay không, ngươi để ta giải thích thế nào."
"Ông nghĩ gì vậy a, nữ nhi của ông nào có tốt như vậy." Tống Tây Tử nghe nói như vậy đều trợn mắt há miệng, nàng không cho rằng ba ba của nàng có thể hỏi ra vấn đề này, huống chi ông căn bản sẽ không hỏi ở trước mặt, bởi vì ánh mắt của Tống lão sư có thể chọc thủng được tất cả những lời nói dối, ông chỉ cần nhìn vài lần liền có thể nhìn đến người này đang suy nghĩ cái gì.
Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, "Vậy nếu như ba ba của ngươi không chủ động đuổi ta đi, cũng không lưu ta lại, chính là một câu đều không nói thì làm sao? Ngươi ở giữa chúng ta, ngươi có khó xử hay không?"
Tống Tây Tử nhếch miệng, "Dùng sự thấu hiểu của ta đối với Tống lão sư, ông sẽ không áp dụng biện pháp thụ động không phản kháng, ông lên lớp ngươi, giảng giải rất nhiều đạo lý, nói đến sự tất yếu của hôn nhân, nào là nhân loại cần đến hôn nhân, quan hệ nam nữ lại là quan trọng như thế nào, dù sao chính là trát trát thực thực mà cho ngươi một khóa lên lớp, chờ đến khi ngươi học hết giờ, có thể sẽ còn bố trí cho ngươi bài tập về nhà, để ngươi trở về suy nghĩ một chút." Từ nhỏ đến lớn, nếu như nàng làm sai chỗ nào, Tống lão sư chính là áp dụng biện pháp này, giảng đạo lý, giảng đến khi bản thân Tống Tây Tử gật đầu nhận sai mới thôi, hoặc là Tống Tây Tử không cảm thấy mình sai, vậy sẽ phải phản bác, cũng cần phải dùng phương thức biện luận, thẳng đến khi một bên bị thuyết phục mới thôi.
Lời khuyên bảo của Tống Tây Tử, làm cho Lâu Xuân Vũ gật đầu đáp ứng đến nhà nàng cùng ăn bữa cơm, những lời của nàng, làm giảm bớt sự không xác định trong lòng Lâu Xuân Vũ. Lại không thể làm cho Lâu Xuân Vũ không còn khẩn trương.
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ, nàng sống hai đời, mối quan hệ với người thân cận nhất, vĩnh viễn là nan đề nàng giải quyết không tốt, cùng người nhà, nàng lựa chọn rời xa, không gặp liền bình an vô sự. Mà đời này, nàng nổi lên dũng khí tới gần Tống Tây Tử, đi vào cuộc sống của người kia, mặc dù đã cùng một chỗ lâu như vậy, nàng vẫn luôn không ngừng học cách sống chung với Tống Tây Tử.
Mà bây giờ, lại một nan đề xuất hiện, nàng phải đối mặt với một mối quan hệ mới, sự khác biệt so với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong cuộc hôn nhân đời trước là ở chỗ, mối quan hệ gia đình bây giờ, là nàng chủ động lựa chọn, bên cạnh còn có Tống Tây Tử cùng nàng đối mặt.
Nàng muốn hỏi Tống Tây Tử, ngươi thật sự có thể làm như ngươi nói sao, đến lúc đó vẫn như cũ đứng ở bên cạnh ta sao, nếu như đến lúc đó quan hệ giữa bốn người trở nên rối loạn, khiến cho ngươi cảm thấy rất áp lực, đau đầu thậm chí khó xử, ngươi sẽ hối hận đã đưa ta về nhà cha mẹ ngươi sao?
Tống Tây Tử kỳ thật nghĩ vô cùng đơn giản, nàng cảm thấy đã đến lúc, liền muốn thăm dò ý tưởng của người nhà.
Tống lão sư đang cho gà cưng của ông ăn -- A Hoàng cùng Tiểu Hồng, ông lưu lại hai quả trứng gà để hai con gà ấp ra gà con, giai đoạn ấp trứng đang đi đến những bước cuối cùng, mỗi ngày Tống lão sư ngồi xổm trước ổ gà quan sát tình huống của trứng gà cùng gà mái, thậm chí cầm camera trong tay tại ghi hình lại, chuẩn bị làm thành phim phóng sự, lưu cho bản thân xem.
Trong màn hình trứng gà bị gà con mổ ra thành từng khe hở nhỏ nhỏ, xuyên qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy sinh mệnh nhỏ nhỏ bên trong đang chuyển động...
Tống lão sư gợi Kiều nữ sĩ đến, để bà cùng xem.
Kiều nữ sĩ nói gà con ra khỏi vỏ có cái gì đáng xem, hiếm thấy lắm sao, bà cũng là từng sống ở nông thôn a.
Kết quả hai người ngồi xổm xuống cùng nhau, nhìn gà con từng chút một chui ra khỏi vỏ, tâm bị chấn động, khi thì hít vào một hơi, khi thì nói một tiếng cố gắng lên.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống lão sư vang lên, vốn không muốn đi xuống nghe điện thoại, không biết làm sao tiếng chuông kia lại vang lên không ngừng. Kiều nữ sĩ đẩy Tống lão sư, "Có thể là nữ nhi của ngươi gọi tới a."
"Đó cũng là nữ nhi của ngươi a, ngươi đi nghe máy."
"Không đi, ta muốn xem gà con ra khỏi vỏ, tự ngươi đi nghe máy."
Tống lão sư nói không lại Kiều nữ sĩ, chỉ có thể đi vào nhà lấy điện thoại, cầm lấy điện thoại vừa nghe máy, vừa chạy đi ra ngồi xỗm bên cạnh Kiều nữ sĩ.
"Có chuyện gì không?"
"Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của con, người một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm có được không?"
"Được, được. Mau nhìn đôi cánh nhỏ của nó ra được rồi..."
Kiều nữ sĩ trợn mắt: "Nhỏ giọng một chút, không cần hù đến nó, nó còn nhỏ."
"Con đưa một vị bằng hữu về ăn cơm." Trong điện thoại Tống Tây Tử không có nói rõ ràng, lưu lại một khoảng trống, liền nghĩ đến thời điểm gặp mặt lại nói.
Lúc này trước mắt Tống lão sư chỉ có gà con, lời nói qua tai trái của ông, lại đi qua tai phải mà ra ngoài, "Ha, mang bằng hữu a, vậy phải chuẩn bị thêm một đôi đũa."
Cúp điện thoại, gà con cũng đã ra rồi, Tống lão sư cùng Kiều nữ sĩ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, "Sinh mệnh thật sự là ngoan cường." Vừa rồi nữ nhi gọi điện thoại tới là nói cái gì a?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Tiểu Tây Tây, bộ dáng của ngươi nhìn như đưa đám, làm sao vậy?
Tống Tây Tử: Bảo bối, gia đình của ta có thể vừa đón một thành viên mới...
Lâu Xuân Vũ: Không thể nào, mẹ của ngươi... Cha mẹ ngươi đã lớn tuổi như vậy...Còn nỗ lực như vậy sao?
Tống Tây Tử: Hơn nữa theo như lời của cha mẹ ta nói, có thể không chỉ là một, hẳn là hai a.
Lâu Xuân Vũ: Trời ạ!