Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 36




Editor: Từ nay đồng bào hãy gọi tui là Cám 

Có người đầu tiên tới cửa khiêu khích, ngày hôm sau, mọi người Thái Diễn Tông cơ bản đều bị nhóm kiếm tu Thái Huyền phái tới quấy rầy qua một lần.

Không phải nói là không thể đánh với người tông môn khác, chủ yếu là trường hợp đúng, làm khách nhân đến mừng thọ, cả ngày ở địa bàn của người ta đánh tới đánh lui, vẫn là không tốt lắm.

Thái Huyền phái tính tới tính lui cũng chỉ có Thái Diễn tông mấy vạn năm trước có tình đồng môn với nhau, lại có Tư Hằng là người đầu tiên xuất đầu, mới không thể không đáp ứng.

Kiếm tu chỉ học kiếm, giai đoạn trước đó không có chiến lực gì, nhưng chờ đến khi lĩnh ngộ được kiếm ý, tu sĩ bình thường liền khó có thể chống lại.

Cho nên toàn bộ Đoạn Sầu Viện liền chia làm hai nhóm rõ ràng.

Một nhóm là hai vị Nguyên Anh kỳ cùng với một tu sĩ Kim Đan trung hậu kỳ mỗi ngày đều là sức cùng lực kiệt trở về, ngày hôm sau sáng sớm lại bị nhóm kiếm tu tới cửa lôi đi, mấy ngày qua đi cả người đều trải qua không ít tang thương.

Nhóm còn lại là lấy Trúc Cơ kỳ đại diện cho tu sĩ cả nhóm, buổi sáng tinh thần sáng láng đi ra ngoài, buổi tối mặt mày vui vẻ trở về, đối với chuyện tỉ thí này chơi không biết mệt.

Còn Y Chu là thành phần ngoại lệ.

Bởi vì do đột phá nên thân thể vẫn còn đau, vài ngày qua không có tham dự vào trong đó.

Hôm nay Y Chu dậy sớm, thu thập chính mình xong liền đi tìm Tư Hằng.

Tư Hằng ở trong phòng, trong tay cầm một tiểu kiếm huyền thiết, thấy Y Chu đến liền thu hồi đồ vật trong tay, vẫy tay với hắn.

"Sư phụ, ngươi vừa rồi đang nhìn cái gì nha?" Thời điểm Y Chu vào cửa liền thấy trên tay Tư Hằng cầm thứ gì đó, lòng hiếu kì liền nổi lên, hắn tiến đến bên người sư phụ, chụp lấy tay y hỏi.

Tư Hằng dừng một chút, biểu tình trên mặt có chút do dự, y hơi hơi nhíu mi, năm ngón tay nắm lại đem đồ vật giữ trong lòng bàn tay.

Y Chu thấy y không nói lời nào, lại dùng tay khác chọc chọc người y: "Sư phụ?"

"Không có gì." Tư Hằng bắt lấy tay hắn, lắc đầu phủ nhận.

Y Chu vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, nhưng biểu tình của đối phương làm hắn nổi lên tò mò, đôi tay đã bị Tư Hằng túm lấy, hắn liền đơn giản co chân bò lên trên người Tư Hằng, đem cằm gác ở trên vai đối phương, miệng kề sát tai y nói mãi không ngừng: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ ngươi nói cho ta biết là cái gì đi mà."

Tư Hằng mặc hắn lãi nhãi, vẻ mặt thờ ơ, hiển nhiên là không định hé răng nửa lời.

Y càng như vậy Y Chu lại càng thêm tò mò, đem hai tay bị Tư Hằng túm lấy thoát ly, ôm cổ y không ngừng lặp đi lặp lại.

Tư Hằng bị hắn niệm đến phiền, duỗi tay đét một cái trên mông hắn: "Mau đi xuống, như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

"Vậy ngươi nói cho ta biết đi." Y Chu tung ra điều kiện.

Tư Hằng buồn cười: "Ta nếu không nói ngươi sẽ không đi xuống?"

Y Chu dán chặt trên người y nghiêm túc gật đầu.

Đồ đệ càng ngày càng vô pháp vô thiên làm cho Tư Hằng không khỏi không tự hỏi cách giáo dưỡng của mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của tiểu gia hỏa, y đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài.

"Aiz!" Hành động này làm cho Y Chu trở tay không kịp, hắn sợ hãi kêu lên rồi khẩn cấp dùng chân quấn tròn eo Tư Hằng phòng ngừa chính mình ngã xuống, lại thấy sư phụ cứ như vậy mở cửa, đi ra ngoài.

Hai người ở trong viện, người khác sớm đã bị Tư Hằng đuổi ra ngoài, cho nên Y Chu không hề lo lắng bị người dòm ngó, nhưng Tư Hằng thì vẫn nện bước đi ra ngoài.

Thời điểm đến cửa tiểu viện, Y Chu rốt cuộc cũng sợ hãi: "Sư phụ ngươi muốn đi đâu?"

"Đi đến nơi để cho người ta thấy được ngươi làm thế nào uy hiếp sư phụ mình." Tư Hằng nói, duỗi tay chuẩn bị mở cửa.

"Đừng đừng đừng đừng đừng!" Y Chu vội vàng bắt lấy tay Tư Hằng, đồng thời hai chân buông ra, từ trên người nam nhân nhảy xuống.

Lại ngẩng đầu cười lấy lòng nam nhân: "Sư phụ ta không hỏi nữa, ngươi đừng nóng giận nữa mà."

Quan hệ sư đồ ở Tu Chân giới so với quan hệ huyết thống càng thân mật hơn, nhưng đồ đệ đối với sư phụ sẽ luôn kính sợ, như loại phương thức ở chung của hai người có thể nói là đại nghịch bất đạo rồi.

Y Chu biết điều này, cho nên chỉ có thể lén lút không có ai mới nháo loạn, thời điểm có mặt người khác lại cực kì ngoan ngoãn.

Tư Hằng rũ mắt nhìn tiểu đồ đệ nhảy tới nhảy lui trước mặt lấy lòng mình, một lúc lâu mới hé môi: "Được rồi, nên làm gì thì làm đi."

Y Chu nhìn bộ dáng này của Tư Hằng liền biết đối phương không có ý định truy cứu, vội vàng quy quy củ củ hành lễ: "Đệ tử tuân mệnh!"

Nói xong liền xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Y Chu mấy hôm trước nhìn Tư Hằng cùng vị tu sĩ Thái Huyền phái tỷ thí cũng có chút cảm giác, ở trong đầu diễn luyện ra không ít kiếm chiêu, tuy rằng sau khi tỉnh lại kí ức dần mơ hồ, nhưng Tư Hằng nói hắn chỉ cần hành động theo bản năng thì sẽ nhớ ra được gì đó.

Bởi vì vấn đề thân thể, hắn mấy ngày trước đó không thể diễn luyện một phen, hiện tại sức khỏe đã ổn định, Y Chu vừa lúc có thể tìm ra đáp án cho mình.

Nơi ở của người Thái Diễn Tông ba phía đều có sân, ở giữa còn có một đường hành lang dài.

Đệ tử Trúc Cơ kỳ khi lựa chọn sân, phần lớn sẽ ở cùng một chỗ, Y Chu đi đến chỗ bọn họ, liền nghe được tiếng nói chuyện.

"Phong Hành, ngươi hôm nay muốn tìm ai so a?" Một người nói, "Mấy ngày nay mỗi một người trong chúng ta ngươi đều chọn qua rồi, kết quả một người cũng không thắng được."

Người kia thở dài: "Chúng ta cũng hết cách, dù là tỷ thí cũng không thể dồn dập như vậy có đúng không."

"Đúng đó Phong Hành sư đệ, ngươi vẫn luôn thua, có so cũng không thú vị chút nào."

"Nếu không thì sư đệ ngươi nhìn xem, mấy người chúng ta ở đây ngươi cảm thấy có thể lợi hại hơn ai?"

Đây là có chuyện gì? Y Chu có chút nghi hoặc, hắn xuyên qua hành lang dài, đi vào trong viện, rốt cuộc thấy tình hình bên trong.

Một đám người Thái Diên Tông vây quanh một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, vui vẻ để hắn chọn người, thiếu niên nâng đâu phía sau còn cõng một thanh kiếm.

Nghe nói là tìm người so với mình yếu hơn, vị tu sĩ gọi Hành Phong kia đánh giá nét mặt từng người.

Nhưng đánh giá một vòng, cũng không tìm được có người so với mình nhược hơn.

Thẳng đến khi phía sau truyền đến trận bước chân.

Các tu sĩ Thái Diễn Tông thấy Y Chu đến, bọn họ phần lớn so với Y Chu gia vế thấp hơn, thời điểm kêi sư thúc còn thích thêm dô trước đó một chữ "tiểu".

"Tiểu sư thúc ngươi đã đến rồi."

"Tiểu sư thúc đã lâu không gặp a!"

"Tiểu sư thúc cảnh giới lại tăng lên nha, thật là lợi hại!"

Phong Hành vốn đang định từ trong đám người tìm ra được người mình có thể đánh thắng được, nhưng mấy ngày nay hắn đem các tu sĩ Thái Diễn Tông đều chọn qua một lần, đối mặt với các pháp bảo ùn ùn không dứt, vừa chỉ mới mở đầu Phong Hành đã bị đánh cho hôn mê luôn rồi.

Thời điểm những người khác cùng Y Chu chào hỏi, Phong Hành tự nhiên cũng đưa mắt nhìn qua, tu sĩ bị mọi người vây quanh ở giữa so với y còn lùn hơn không ít, tu vi cùng y tương đương.

Phòng Hành chợt nảy ra một ý, tay trái  cầm kiếm đổi sang tay phải, trong lòng gật gật đầu ra quyết định.

Lúc y đang suy sét làm sao để đối phương đồng ý tỷ thí cùng mình, vừa vặn lại nghe tiểu đồng mở miệng nói: "Mấy hôm trước ta ngẫu nhiên ngộ ra được vài thứ, trong các sư điệt có ai nguyện ý xác minh cùng ta hay không? "

Hắn rất lùn, khi nói chuyện cùng người ta còn phải ngửa đầu, lại nghiêm trang bày ra bộ dáng trưởng bối cơ đấy.

Tu sĩ xung quanh nhìn biểu hiện như rất tốt lại không có ai mở miệng trả lời, đùa chứ, vị sư thúc này nghe nói được Huyền Chính sư thúc tổ nuôi từ nhỏ tới lớn, cực kì được sủng, nếu thua dưới tay họ, trở về lại tìm sư phụ khóc lóc kể lể thì làm sao bây giờ hả.

"Không có ai sao?" Thấy không ai lên tiếng, Y Chu có chút thất vọng, bất quá Thái Diễn Tông còn có các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác nữa mà.

Hắn thở dài, thời điểm muốn lần nữa đi tìm người thì Phong Hành rốt cuộc cũng chen vào đám người.

"Ta ta ta! Ta cùng ngươi so!" Y tiến đến trước mặt Y Chu, nắm kiếm ôm quyền: "Thái Huyền phái Phong Hành, thỉnh đạo hữu chỉ giáo. "

Y Chu thấy có người đồng ý liền cao hứng, cũng mặc kệ là Thái Huyền phái hay là Thái Diễn Tông, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra Thiên Diệp của mình, chào hỏi Phong Hành: "Thái Diễn Tông Thần Cẩn, thỉnh đạo hữu chỉ giáo."

Chỗ này đông người lại chật, không tiện tỷ thí, cả hai từng người trao đổi đạo hào, cùng thương lượng tìm một nơi trống trãi khác.

"Không bằng đến chỗ ta đi." Phong Hành mở miệng nói: "Trong viện ta có một sân vườn lớn, khẳng định đủ chúng ta dùng."

"Tiểu sư thúc các ngươi so ở đây đi, chúng ta đi chỗ khác là được rồi." Thời điểm Y Chu đang suy xét, một tu sĩ bên cạnh lên tiếng.

Phong Hành ra sau bọn họ rất rõ, cho dù Y Chu đánh không lại y, cũng không có khả năng kém quá xa, bọn họ cảm thấy không sao cả nhưng lại không yên tâm.

Y Chu gật đầu: "Có thể."

Người xung quanh thối lui ra bên ngoài, tránh ra hai người một chỗ tỷ thí. Hai người từng người lui về phía, cách khoảng ba trượng thì dừng lại, đồng thời giơ kiếm ôm quyền.

Sau đó tỷ thí bắt đầu.

Y Chu không có kinh nghiệm chiến đấu, ngoại trừ mỗi ngày làm công khóa ra, kiếm chiêu duy nhất hắn lĩnh ngộ được là từ mấy ngày trước khi nhìn Tư Hằng cùng tu sĩ Thái Huyền phái so đấu, cho nên thời điểm đối phương rút kiếm đâm tới, Y Chu nháy mắt không biết phải làm sao.

Nhưng loại cảm xúc này nhanh chóng bị đè ép lại, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thân thể đã hành động trước, Thiên Diệp chém ngang, ngăn cản một kiếm Phong Hành đâm tới.

Phong Hành một chiêu không thành lại tới một chiêu, bạc kiếm rũ xuống tấn công Thiên Diệp, lực đạo y cực mạnh, Y Chu nhẹ buông tay, Thiên Diệp thiếu chút nữa đã bị đánh bay ra ngoài.

Chờ hắn một lần nữa nắm chặt kiếm, một chiêu khác của Phong Hành đã đến trước mặt, biết chính mình rơi vào thế hạ phong, Y Chu vận hành thân pháp, thân thể lướt nhanh tránh thoát một chiêu, đồng thời hồi ức lại kiếm chiêu đã luyện qua, từ một bên khác đâm về phía Phong Hành.

Phòng Hành đối với loại trình độ công kích này cũng không sợ hãi, rút kiếm giải trừ thế công, đồng thời đổi công thành thủ, bạc kiếm hướng Y Chu bổ từ trên xuống.

Y Chu lại né tránh, Phong Hành có kinh nghiệm đối chiến so với hắn phong phú hơn nhiều, phần lớn thời gian hắn đều là mệt mỏi ứng đối, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc thân thể sẽ làm theo động tác xuất hiện trong đầu, xuất ra liên tiếp những chiêu thức tinh diệu.

Phong Hành tuy rằng trước đó luôn bại bởi tu sĩ Thái Diễn Tông, nhưng đó không phải là do y bản lĩnh không vững hay là phản ứng không được, mà hoàn toàn là bởi vì pháp bảo.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thủ đoạn hữu hạn, thời gian tu luyện hạn chế, phần lớn chỉ học được một hai loại công pháp thô thiển, hiệu quả công pháp đó không lớn, thường dọa người thì được, nhưng đối với tu sĩ thì chả là gì.

Cho nên những tu sĩ này ngoài tu luyện ra, đều sẽ tích cóp tiền đi mua sắm một số pháp bảo cấp thấp.

Ai có pháp bảo lợi hại, ai chiến thắng thì càng có thể diện.

Phong Hành vất vả lắm mới gặp được một kiếm tu tu vi tương đương mình, không cần ăn hành bởi pháp bảo, tất cả nghẹn khuất trong lòng trước đó đều được phát tiết ra.

Y ở tông môn cũng không thiếu các sư huynh đệ uy chiêu, đối với kiếm pháp xuất ra cực kì quen thuộc, Y Chu kế tiếp muốn dùng chiêu thức gì, y đại khái đều có thể đoán được.

Y công kích nhanh chóng lại xảo quyệt, mới đầu làm cho Y Chu một phen khốn khổ, nhưng chờ sau khi thân thể đã quen thuộc Y Chu cũng dần dần tìm được trạng thái, thân thể phản ứng càng ngày càng nhanh.

Đồng thời những kiếm chiêu đã diễn luyện qua trước đó nhiều lần ở trong đầu đã bị hắn quên đi, lúc này lại nhất nhất dùng ra.

Phong Hành nguyên bản chiếm thượng phong, nhưng qua một lúc Y Chu đã thích ứng được trạng thái cùng người khác đối chiêu, thế cục liền bắt đầu thay đổi.

Kiếm chiêu cơ bản hai người luyện đều giống nhau, thủ đoạn Phong Hành cũng có nhiều, chờ đối phương sử dụng tất cả kiếm chiêu qua một lần, liền sẽ nghĩ cách ứng đối như thế nào. Y Chu trong lòng cũng dần dần có tính toán.

Mũi kiếm cách mặt chỉ một thước, Phong Hành lần đầu sử dụng thân pháp tránh lui, Y Chu thừa thắng xong lên, đem Phong Hành áp vào một góc.

Trên mặt Phong Hành kinh ngạc, lúc đầu mới tỷ thí cho rằng mình sẽ thắng dễ dàng, lại không đến sẽ là loại kết quả này.

Y Chu đem y bức đến hai mặt đều là vách tường, không gian tránh né ngày càng nhỏ hẹp.

Miễn cưỡng chống đỡ mấy chiêu, khi Phong Hành muốn tìm chỗ hở thoát thân, trên cổ lại nhiều thêm một thanh kiếm màu xanh đậm.

"Ngươi thua!" Tu sĩ Thái Diễn Tông so với hắn còn lùn tịt hơn ngửa đầu nói.

———

Editor lảm nhảm: đừng hỏi tui tại sao, đừng hỏi tui thế nào... Bây giờ mới có chương.... Hiu hiu.....

P_s: vote & cmt ủng hộ tui nha cả nhà!