Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo

Chương 32: Khinh, xin cô




Sự tình sao lại thành ra như vậy?

Tiểu Phó buồn bã nhìn cánh cửa phòng đến thừ người, đôi mắt khẽ chớp chớp.

“Tí tách’, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chăn bông.

Cậu nhấc những ngón tay nhợt nhạt lên, vụng về dụi mắt.

Không quan tâm đến đôi mắt đã chua xót đỏ hoe, cậu vẫn tiếp tục nhìn về phía cửa phòng, hy vọng Minh Khinh Khinh có thể quay lại.

Nhưng, trên cầu thang vẫn im lặng như tờ.

Tiểu Phó nín thở, nhắm mắt lại, trong lòng thầm đếm ba, hai, một.

Rồi lại mở mắt ra.

Nhưng điều kỳ tích vẫn không xảy ra, Minh Khinh Khinh đã hoàn toàn xuống lầu và không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Không giống như lần trước, lần này Minh Khinh Khinh đã tức giận đến mức không thèm để ý đến cậu.

Tiểu Phó mải miết nhìn cánh cửa phòng, giống như một chú chó con ngơ ngác, đôi mắt xanh xám ngập đầy sương mù.

Ban đầu cậu rất buồn bã, vất vả lắm mới chịu được tới được thứ sáu, thế nhưng Minh Khinh Khinh lại không hề về sớm như lời đã hứa. Chuyện này thôi cũng ráng chấp nhận. Nhưng không, cô còn mang giống đực đó về nhà. Rồi giống đực đó còn muốn mua căn nhà phía đối diện. Cậu lại móc móc chỗ vỏ trứng bị trống, đầu óc vì kích động mà quên hết mọi suy nghĩ, một lòng một dạ chỉ muốn đuổi giống đực đó đi khỏi. Bây giờ đã thực sự đuổi được giống đực đó đi, nhưng Minh Khinh Khinh lại tức giận, không thèm để ý đến cậu nữa, cậu phải làm sao bây giờ? Cậu chỉ cảm thấy buồn bã và lo lắng hơn.

Tiểu Phó bắt đầu kiểm điểm lại, bản thân có phải đã làm sai rồi không?

Dù thế nào cũng không nên dọa người khác.

Cậu có nên chủ động xuống tìm Minh Khinh Khinh để xin lỗi không?

Nhưng nếu Minh Khinh Khinh nhìn thấy cậu vẫn còn tức giận, thẳng thừng yêu cầu cậu rời khỏi đây thì phải làm thế nào đây?

Tiểu Phó nhìn bàn tay mình, nhớ đến vừa rồi Minh Khinh Khinh không chút do dự hất tay cậu ra, đầu cũng không thèm quay lại mà đi thẳng xuống lầu. Cậu cụp mắt xuống, càng nghĩ càng thêm đau buồn, đôi mắt xanh ngấn nước lại nổi lên một tầng nước mắt.

*

Minh Khinh Khinh vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy chiếc túi Nike đang nằm chổng chơ ở đó, cô tiện tay xách chiếc túi Nike xuống lầu. Ngồi trên sô pha lầu ba, cô nhíu mày mở chiếc túi của Tiểu Phó ra.

Vừa mở ra cô đã sửng sốt.

Tiểu zombie nhét chiếc túi đến căng phồng, bên trong có một tấm vải dã ngoại, một chiếc ô gấp dự phòng trời mưa, kem chống nắng cô cần và các vật dụng đi dã ngoại có thể nghĩ đến cậu đều cho vào. Hơn nữa, hầu như đều là những thứ đồ dùng mà cô cần đến....

Ở giữa túi còn nhét thêm hai chiếc bánh sandwich với hình thù kỳ dị, được đóng gói trong chiếc túi nhựa bảo quản mới, vẫn là hình đầu giống thỏ, đuôi giống khủng long.

Trải qua một buổi chiều và một buổi tối lên men, chiếc bánh sandwich đã được làm dẹp, hơn nữa còn tỏa ra một mùi vị hơi lạ lạ.

Minh Khinh Khinh nhớ cậu từng nói rằng, con vật có hình dáng đáng yêu này tên là ‘Thảo Lôi’.

“...........”

Trái tim Minh Khinh Khinh như bị ai đó nhéo một cái, lửa giận nháy mắt cũng biến mất không dấu vết.

Qua những thứ đồ vật này, cô dường như có thể thấy được một tiểu zombie tay chân không linh hoạt, ở nhà bận rộn tới lui cả một ngày, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt lấp lánh, đếm ngược thời gian chờ cô trở về.

Ở Trái đất này cậu chỉ có một mình cô, vậy mà cô còn quát cậu.

Minh Khinh Khinh có chút không đành lòng.

Cô bắt đầu kiểm điểm lại lỗi lầm của mình.

Tuy rằng tối nay tiểu zombie dọa người khác có hơi quá đáng, nhưng đúng là ngay từ đầu cô đã không giữ lời hứa trước.

Tiểu zombie không muốn thỏi vàng hay những thứ gì khác, cũng không tiếc nguyện vọng chỉ muốn đổi lại nửa buổi chiều của cô, cho thấy rằng cậu rất coi trọng và mong chờ chuyện này, vẫn luôn háo hức chờ đợi đến bốn giờ chiều nay, và có thể chỉ một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài cũng sẽ khiến tâm tình của cậu như tàu lượn siêu tốc.

Thế nhưng cô lại nói thất hẹn, liền thất hẹn với cậu.

Mặc dù cô không cố ý, nhưng chắc chắn cậu đã rất đau lòng và buồn bã.

.....

Nhưng mà, cho dù thế nào thì cậu cũng không nên hết lần này tới lần khác dùng cách hù dọa để đuổi khách về được. Chẳng lẽ sau này không được ai bước chân đến nhà cô nữa? Người nào đến cũng bị cậu dọa sợ?

Với lại cô cũng chỉ thất hẹn buổi chiều hôm nay thôi, nhưng đâu có nghĩa là sau này thời gian rãnh cô không thể cùng cậu đi chơi? —— Làm sao cô có thể buông bỏ công việc vì cậu được?

Trong lòng Minh Khinh Khinh nổ ra cuộc đấu tranh tâm lý.

Một mặt, cô cảm thấy mình nên chủ động xin lỗi vì đã lỡ hẹn với cậu, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy Tiểu Phó càng ngày càng cậy sủng mà kiêu, mang đến cho cô nhiều rắc rối.

Lưỡng lự rối rắm một lúc lâu, Minh Khinh Khinh nhìn lại chiếc túi căng phòng trên tay, rồi lại nhớ đến bàn tay nhợt nhạt đáng thương mà tiểu zombie ban nãy đã vươn ra, rốt cuộc cũng không đành lòng giận tiểu zombie này quá lâu.

Cô gửi tin nhắn cho Bùi Hồng Trác, lịch sự hỏi anh ấy đã về đến nhà chưa, sau đó đặt di động và cái túi sang một bên, đứng dậy lên lầu, định ra mặt làm hòa với tiểu zombie trước.

Đi được nửa cầu thang, Minh Khinh Khinh vừa ngẩng đầu lên lại thấy tiểu zombie đang rón rén bước xuống.

Viền mắt của tiểu zombie phiếm phiếm hồng, nước mắt vẫn đang đảo quanh trong hốc mắt, tóc mái cũng vểnh lên, vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt, lập tức xoay người sang chỗ khác, lúng túng lau nước mắt, đến lúc xoay người lại đã bày ra dáng vẻ ‘Tôi chỉ xuống dưới đi dạo thôi, không phải tìm Khinh Khinh cô xin lỗi’.

Minh Khinh Khinh: “........”

Hỏng rồi, không những học được cách chửi người mà còn học thói ngạo mạn nữa cơ đấy.

“Là vấn đề của tôi.” Minh Khinh Khinh chủ động nhận sai, “Là tôi đã lỡ hẹn trước. Nhưng quả thật chiều nay tôi có việc quan trọng, không thể không ưu tiên xử lý trước, với lại tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cậu rồi.”

Tiểu Phó sững sờ nhìn Minh Khinh Khinh, vành mắt lại đỏ lên.

Minh Khinh Khinh chủ động lên lầu tìm cậu, chứng tỏ cô vẫn còn quan tâm đến cậu, không có ý định vứt bỏ cậu.

Tiểu Phó cực kỳ không có đạo đức mà bắt đầu cảm thấy có chút ngọt ngào song song với nỗi chua xót.

“Xin, xin lỗi, tổ cũng có vấn đề, tổ không nên tùy tiện dọa người khác.” Cậu cũng vội vàng thấp giọng xin lỗi.

Minh Khinh Khinh ngửa đầu nhìn khuôn mặt khóc đến đáng thương của cậu thiếu niên: “Tôi ngước lên mỏi cổ quá, cậu có thể bước xuống bậc thang phía dưới tôi được không?”

“QAQ” Tiểu Phó ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt xanh ướt át nhìn Minh Khinh Khinh.

Minh Khinh Khinh thở dài nói: “Mặc dù chiều nay tôi không về được, nhưng chẳng phải sau này vẫn còn nhiều thời gian sao? Đợi ngày nào đó tôi có thời gian rãnh, mang cậu ra ngoài chơi cả ngày cũng được mà. Hay là giống loài của các cậu có quan niệm đặc biệt về thời gian?”

Tiểu Phó rũ đầu, buồn bã nghe cô phê bình. Cậu không thể nói rằng chính cậu cũng không biết sẽ còn một ‘Ngày nào đó’ như lời cô vừa nói không.

Thấy tiểu zombie mặt mũi tái nhợt không nói lời nào, Minh Khinh Khinh cũng không đành lòng chỉ trích nữa.

Cô nói: “Bỏ đi, tôi sẽ nghĩ cách xin lỗi đàn anh Bùi thay cậu, nhưng chuyện như vậy đã xảy ra lần thứ hai, không được xảy ra thêm lần thứ ba nữa.”

Trận mưa đá lần trước là đã kinh khủng lắm rồi.

Thực ra trong lòng Minh Khinh Khinh vẫn còn một nỗi băn khoăn không dứt, lo lắng tiểu zombie cuối cùng sẽ làm hại người khác.

Cậu thiếu niên mắt xanh tóc đen trước mắt này, mặc dù thoạt nhìn rất giống  con người, nhưng xét cho cùng thì cậu vẫn là một phi nhân.

Cậu biết nói, biết viết hay đi lại đều là trong khoảng thời gian gần đây mới học được từng chút một.

Cô đã cố gắng để giúp cậu hòa nhập với con người, nhưng lỡ như loài phi nhân mang gen dã thú này không bao giờ thuần hóa được thì sao? Liệu sẽ có một ngày nào đó, cậu thật sự thất thủ hay cố ý làm hại người khác không?

Minh Khinh Khinh không thể chắc chắn được.

Trong hơn một tháng qua, tiểu zombie ở bên cạnh cô quả thực rất đơn thuần và thông minh, đã làm cô quên đi cảm giác sợ hãi theo bản năng khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

Nhưng những sự việc xảy ra gần đây lại một lần nữa nhắc nhở cô ——  cậu giống hệt như một dã thú được cô nuôi bên cạnh, tuy rằng tính cách ngoan ngoãn nhưng bản chất lại không hề yên ổn.

Thế nhưng, Minh Khinh Khinh không hề biểu đạt nỗi băn khoăn của mình ra ngoài mặt, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn muốn tin tưởng tiểu zombie của cô.

Nhưng có một số ràng buộc cô không thể không nói.

Minh Khinh Khinh nhìn Tiểu Phó, nói với cậu: “Cậu phải hứa với tôi, sau này sẽ không phát sinh lần ba nữa.”

Tiểu Phó lau nước mắt, lật đật gật đầu.

Sau này cậu sẽ không dọa Bùi Hồng Trác hay những người khác nữa.

Cậu rất sợ Minh Khinh Khinh phớt lờ cậu.

Thấy tiểu zombie rơi lệ, trong lòng Minh Khinh Khinh cũng rất đau xót, cô chủ động tiến lên, vươn tay xoa xoa cái đầu lạnh lẽo của cậu: “Ngoan, tôi cũng xin lỗi vì đã thất hẹn. Tôi sẽ đền bù lại cho cậu. Đợi tôi đi Bắc Kinh về sẽ đưa cậu ra ngoài chơi một ngày luôn, nhé?”

Tiểu Phó cọ đầu vào lòng bàn tay Minh Khinh Khinh.

Thấy Minh Khinh Khinh nhìn mình cười, không có ý ghét bỏ, cậu lại cọ thêm vài cái.

Sau đó cậu lấy hết can đảm, nhích gần hơn nữa cọ lấy cọ để, như thể muốn đặt cả đầu mình vào lòng bàn tay Minh Khinh Khinh.

Tiểu Phó khép mắt lại, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh, cảm xúc buồn bã trước đó cứ như thế cũng dịu đi rất nhiều.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại kín đáo dùng ngón tay chạm vào đùi mình, tảng băng dưới chân sắp lan đến phần thắt lưng, liệu cậu có thể chờ Minh Khinh Khinh từ Bắc Kinh về kịp không?

Cậu lại trở về trạng thái chán nãn, buồn bã không hé răng.

“Làm sao đấy?” Minh Khinh Khinh nhéo nhéo mặt cậu, hỏi: “Cảm thấy mệt mỏi à? Hay vẫn còn giận?”

“Không giận Khinh đâu.” Tiểu Phó ngẩng đầu lên, ánh đèn trên tường đọng vào đôi mắt xanh của cậu như những ánh sao đang trôi nổi trên biển cả, lại vừa giống như cất giấu một hòn đảo không muốn cho ai biết. Không hiểu sao Minh Khinh Khinh lại cảm thấy đôi mắt của tiểu zombie có chút bi thương.

“Vậy chứ làm sao?” Minh Khinh Khinh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Tiểu Phó không trả lời câu hỏi của cô, mà suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạch Kinh là ở đâu?”

Minh Khinh Khinh: “Bắc Kinh.”

Tiểu Phó: “Bạch Kinh.”

Minh Khinh Khinh: “......”

“Đợi tôi trở về rồi tôi sẽ uốn nắn lại vấn đề khẩu âm của cậu.” Minh Khinh Khinh nói: “Là thủ đô của Trung Quốc, có tứ hợp viện, Vạn Lý Trường Thành, và rất nhiều công trình kiến trúc xinh đẹp khác.”

Hai ngón trỏ của Tiểu Phó gõ gõ vào nhau, giống như đang nghĩ ra ý tưởng gì đó.

Minh Khinh Khinh: “?”

Tiểu Phó đột nhiên dè dặt hỏi: “Tôi có thể đi cùng cô không?”

“Cậu nói thật hay đùa vậy?” Minh Khinh Khinh hơi sửng sốt.

Cô cảm giác được tiểu zombie có chút khác thường.

Trước đây tiểu zombie sẽ không tùy tiện xin ra ngoài, bởi vì bọn họ đều biết một khi để người khác phát hiện ra sự tồn tại của cậu, đối với cậu mà nói rất có khả năng sẽ tai họa ngập đầu. Tuy rằng cậu có siêu năng lực, nhưng lỡ như Cơ quan An ninh Quốc gia dùng bom nguyên tử tấn công cậu thì phải làm thế nào?

Cậu ở trên Trái đất lúc nào cũng phải lẩn đông trốn tây.

Cho dù là Minh Khinh Khinh có đưa cậu đi ngắm biển, cũng bởi vì người ngoài không thể nhìn thấy cậu đang ngồi ở trong xe.

Nhưng bây giờ cậu đột nhiên đề nghị đi Bắc Kinh công tác với cô —— trong khi cậu vẫn chưa biết Bắc Kinh là một nơi như thế nào.

Tiểu Phó chớp chớpmắt, nhìn cô với ánh mắt mong chờ: “Được không?”

Minh Khinh Khinh ban nãy còn nói sẽ bù đắp cho cậu, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng chưa được ba phút mà bây giờ đã nuốt lời thì có vẻ hơi lật lọng. Đã thất hẹn một lần rồi, giờ lại thêm lần nữa, e là trong mắt tiểu zombie cô mãi mãi sẽ trở thành kẻ thất tin mất thôi.

Thế là cô khó khăn cất tiếng: “Được thì được....”

Mắt Tiểu Phó liền sáng lên, ngón tay túm lấy vạt áo của cô, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Khinh, xin cô mà.”

“Nhưng làm thế nào để đưa cậu qua đó? Chúng tôi sẽ qua đó bằng cách lái xe trên đường cao tốc, Tiểu Chu và chị Kim chắc chắn sẽ đi cùng, không thể để bọn họ nhìn thấy cậu được. Hơn nữa tới trạm thu phí sẽ có nhân viên công tác kiểm tra, lỡ như cậu bị phát hiện thì phải làm thế nào?” Minh Khinh Khinh nói: “Trừ phi cậu có thể biến thành một chú chó nhỏ, hoặc là đồ vật gì đó có thể cất vào túi được....”

Ánh mắt của Tiểu Phó lại càng lúc càng sáng.

Minh Khinh Khinh trong lòng có một dự cảm chẳng lành, giọng nói càng lúc càng thấp: “Không phải chứ, cậu thật sự có thể biến——”

Lời nói còn chưa dứt, Tiểu Phó như thể đã hạ quyết tâm, đôi mắt xanh nhìn cô với vẻ rất nghiêm túc: “Đừng sợ.”

Sau đó, ngay trước mặt Minh Khinh Khinh cậu liền biến mất tại chỗ.

Thay vào đó là một quả trứng to màu vàng, kích thước cao khoảng bằng hai người, trước ngực có hai lỗ trống nhỏ lởm chởm.

Minh Khinh Khinh: “........”