Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung

Chương 4




"Người định đi tìm người khác sao?"

Hắn sững sờ, rồi khẽ cười một tiếng: "Tảo triều." Sau đó buông tay đang ôm ta ra, ngồi dậy.

Bên ngoài, một tiểu cung nữ cất tiếng gọi nhẹ nhàng: "Hoàng thượng, nương nương?"

"Nếu nàng đã tỉnh rồi thì dậy đi." Hắn hạ giọng nói với ta, âu yếm xoa xoa má ta.

Ta ngoan ngoãn ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo ngủ.

Tiểu cung nữ bên ngoài vén rèm giường lên, cúi đầu không nhìn chúng ta. Một lát sau, một đoàn người đi vào, dẫn đầu là hai người trông quen mặt, là Thanh Sương và Kinh Thước trong cung của ta.

Thanh Sương ôm y phục của ta, lặng lẽ lùi sang một bên. Kinh Thước tiến lên phía trước, đưa long bào màu vàng sáng đang cầm trong tay đến trước mặt ta.

Ta ngây người nhận lấy, rồi lại đưa nó về phía Hoàng thượng. Hắn không đưa tay nhận, chỉ nhìn ta với vẻ mặt ngơ ngác.

Ta cũng nhìn hắn với vẻ mặt bối rối, tay ôm xấp áo được xếp gọn gàng ngăn nắp.

Ý là bảo ta mặc cho hắn sao? Nhưng ta đâu biết làm. Ngay cả quần áo của mình cũng do cung nữ mặc cho, ta hoàn toàn chưa từng quan sát xem phải quấn miếng vải đó lên người thế nào.

Hắn vẫn im lặng không lên tiếng.

Ta thở dài, các cô cô trong cung chỉ dạy ta cách hầu hạ Hoàng thượng trên giường, chứ đâu có dạy cách mặc y phục cho hắn.

Ta nhìn Hoàng thượng, hắn nhìn ta.

Trong đôi mắt đắm đuối của hắn như đang viết một câu: "Nàng đúng là cái gì cũng không biết, buồn cười thật."

Không được, không thể để bị xem thường. Tiểu Hoàng đế như hắn còn có thể nghĩ ra công thức tổng cấp số nhân trong một đêm, Thẩm Phi Anh ta chỉ cần nửa khắc để nghiền ngẫm cách mặc long bào, có gì khó đâu.

Ta vẫy tay gọi công công đứng bên cạnh: "Ngươi lại đây."

Hắn ta ngoan ngoãn bước tới, ta nhét chiếc mũ đang đặt trên áo vào tay hắn ta: "Giữ hộ ta cái này trước."

"Ôi chao ôi chao." Hắn ta sợ đến mất hồn, làm động tác quỳ xuống: "Không được đâu ạ."

? Ta cúi đầu nhìn chiếc mũ trong tay.

Hoàng thượng thong dong lên tiếng: "Đặt lên bàn đi, hoặc để Lý Đức Toàn cầm cho."

Ta quay đầu nhìn lại, vị lão thái giám từng nói với ta rằng mùi hoa oải hương của ta không thơm nay đang cười đến nhăn cả mặt.

... Hóa ra địa vị của ông ấy cao đến vậy sao?

Dưới sự chỉ dẫn của Lý Đức Toàn, sau một hồi lóng ngóng vụng về, cuối cùng ta cũng mặc được y phục lên người Hoàng thượng. Phải nói rằng, chiếc long bào này mặc vào trông rất uy phong, thân hình hắn nhìn to gấp đôi lúc trước.

"Học cũng nhanh đấy." Hắn nhận xét khách quan, vén vén tay áo, có lẽ đang kiểm tra xem ta có nhét tay hắn vào lỗ đúng chỗ không.

Ta ngoan ngoãn tạ ơn, nhìn theo hắn lên triều, các cung nhân trong điện cũng đi theo hơn phân nửa.

Ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thấy trên giường có một chiếc khăn trắng tinh, trên đó dính một chút máu.

? Ta suýt ngất tại chỗ. Không phải chứ, tuy phụ thân đã sửa tuổi của ta thành mười sáu nhưng tiểu bảo bảo thực tế vẫn chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi. Hoàng thượng, quả không phải là người.

Không đúng không đúng không đúng, tối qua ta đã làm gì?

Chẳng làm gì cả.

Chẳng lẽ... ta chưa tỉnh?... Thật sự chỉ là nằm mơ thôi sao?

Ta ngẩn người một lúc, quay đầu vẫy gọi Thanh Sương, giục giã: "Nhanh nhanh nhanh, mặc y phục cho ta."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thanh Sương cũng rất ngoan ngoãn, làm như không thấy vẻ hoảng sợ trên mặt ta, nhẹ nhàng giúp ta mặc xong y phục, còn giúp ta rửa mặt.

"Ừm, ta còn phải chải đầu nữa, chỗ của Hoàng thượng có nơi nào chải đầu không?" Ta nhìn quanh.

"Bẩm nương nương, không có." Tiểu thái giám vừa rồi không chịu cầm mũ cho ta đáp.

Hả?

Thiết kế không hợp lý quá vậy?

Ta đành nói với Thanh Sương: "Vậy ngươi tùy tiện làm cho ta một kiểu đi."

May mà Thanh Sương khéo tay như hoa, nhanh chóng tạo cho ta một kiểu tóc tuy không biết tên gọi nhưng trông khá đẹp.

Trong lòng ta giơ ngón cái, Thanh Sương, mãi là thần.