Dù thế nào đi nữa, thanh tiến trình nhiệm vụ tân thủ một vạn điểm nhân khí của Dụ Miên lúc này gần như đang tăng lên với tốc độ phi lý.
Vài giờ trước, sau khi Dụ Miên viết xong ba vạn chữ mở đầu, cậu đã mệt mỏi đến mức vô thức gục xuống bàn làm việc sau khi thấy bản thảo đã được gửi thành công để được chờ duyệt.
Không biết tại sao, tốc độ viết trên máy tính cá nhân của tinh tế nhanh hơn, nhưng dường như cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Dụ Miên gõ chữ trong tình trạng căng thẳng cao độ, sau khi dốc hết sức viết xong ba vạn chữ mở đầu này, mí mắt gần như không mở ra được, cả người đều mệt mỏi.
Vốn muốn về bể cá quá, nhưng không còn sức lực.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp cũng đáng thương rũ xuống.
Cậu không biết liệu nhiệm vụ tân thủ có thể hoàn thành sau khi được duyệt và phát hành hay không.
Và người trước đó nói sẽ sắp xếp đến dọn bể cá đi, rốt cuộc khi nào họ sẽ đến?
"Két--"
Ngay lúc Dụ Miên đang mơ màng ngủ, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Nhưng người đẩy cửa có vẻ rất thấp, đến nỗi phải kiễng chân lên mới có thể với tới tay nắm cửa mạ vàng.
- --
Hoắc Viêm đã rất vất vả mới mò tới được đây, bám vào mép cửa, nhìn ra ngoài một hồi lâu.
Sau khi xác nhận rằng mình đã bỏ rơi v.ú em và những người khác, cậu bé mới đắc ý đóng cửa lại và tò mò quan sát phòng làm việc của anh họ Hoắc Đình.
Mình phải cẩn thận, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị mắng chết.
Phải lấy lại tờ giấy báo điểm kém mà trường gửi về...
Nếu anh họ Hoắc Đình biết được, thì bố mẹ đang công du ở ngoài tinh hệ chắc chắn cũng sẽ biết, đến lúc đó mình sẽ tiêu đời!
Nhưng ngay khi Hoắc Viêm đang mò mẫm, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cậu bé bất ngờ nhìn thấy Dụ Miên, gần như trợn tròn mắt.
Còn Dụ Miên vốn đã mệt mỏi đến mức đầu óc choáng váng, mơ màng nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra.
Một lớn một nhỏ, trong nháy mắt nhìn thẳng vào nhau.
"Anh... anh... anh là... ưm!"
Ngay khi Hoắc Viêm vừa định mở miệng nói thì đã bị một vòng tay hơi lạnh ôm lấy.
Miệng cũng bị bịt chặt.
"Ưm ưm ưm!?"
"Đừng hét lên được không? Tôi thề tôi không phải người xấu..."
Dụ Miên vội vàng hạ giọng dỗ dành đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này khi Hoắc Viêm sợ hãi định lên tiếng.
Lập tức yên lặng, khiến Dụ Miên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sao lại có cảm giác như đang ôm một ấm nước nhỏ trong lòng vậy.
Dụ Miên cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn bị bịt miệng trong lòng, mặt đột nhiên đỏ bừng lên, chớp chớp mắt.
Hoàn toàn không nhận ra bình đã bị đả kích nặng nề bởi thứ gọi là sát thương nhan sắc tầm gần.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng người truyền đến:
"Đúng vậy, chính là chỗ này, cần xử lý một cái bể cá......"
Dụ Miên:...?!
Bây giờ mới đến vứt bể cá đi á? Các người có cần hiệu quả đến vậy không?!
Dụ Miên quá sốc, đến nỗi buông cả tay đang bịt miệng "ấm nước nhỏ", quay người nhìn ra cửa.
May mắn thay, nhóm người này dừng lại một chút ở cửa.
"Chờ một chút, đang liên hệ thư ký Hals để xác nhận xem có nên vào di chuyển bây giờ không."
Giọng thư ký phụ trách hậu cần vang lên.
Mặc dù thư phòng ở nhà cũ không có tài liệu mật quan trọng nào về công việc, vì đây chỉ là nơi mà cậu chủ Hoắc Đình đã từng học tập và sinh sống khi còn nhỏ. Nhưng nếu muốn vào thì có lẽ vẫn nên để thư ký Hals xác nhận lại.
Dù sao mọi người đều rất bối rối, rõ ràng bể cá mới được lắp đặt cách đây không lâu.
Tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh hoàn toàn ngược lại.
Khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi này, trong mắt Dụ Miên giống như thời gian chờ đợi trước khi bị xử tử.
Thà không có quang não còn hơn!
Cứ để cho nhóm người này phá cửa xông vào đi...
"Anh sao vậy? Anh không muốn để người bên ngoài vào à?"
Tuy nhiên, chiếc ấm nước được Dụ Miên thả ra không chỉ không nhúc nhích mà còn tự giác ngồi xổm bên cạnh đuôi cá của Dụ Miên, bắt chước Dụ Miên lúc nãy dùng giọng khe khẽ hỏi.
"Anh có vẻ bị thương, sắc mặt anh trắng bệch, anh có cần thuốc không?"
Mặc dù thành tích học tập của Hoắc Viêm ở trường không tốt lắm, nhưng khả năng quan sát của cậu luôn rất sắc bén.
"Đuôi cá của anh thật đẹp... Nó có thể cử động được không?"
Lúc này Hoắc Viêm như thể có mười vạn câu hỏi tại sao, cho dù không nhận được câu trả lời nào từ Dụ Miên. Người kia đang chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cậu cũng không hề thất vọng.
Cậu lại cúi đầu nhìn lướt qua đuôi cá của Dụ Miên, di chuyển cơ thể sang một bên, như thể sợ đè lên Dụ Miên.
"...?"
Dụ Miên lúc này mới thu lại sự chú ý từ bên ngoài, nhất thời có chút sững sờ trước hành động tự giác đến cực điểm của cậu bé bên cạnh.
Tại sao thằng bé này lại học theo mình trốn ở đây?
Đây là đang chơi trò trốn tìm sao?
"Em không sợ anh là người xấu sao?"
Dụ Miên có chút do dự.
Dù sao thì cậu bé này thoạt nhìn có vẻ thân phận không tầm thường. Quần áo trên người rõ ràng là hàng hiệu, nhưng lại không hề có chút cảnh giác nào.
Chẳng lẽ những đứa trẻ ở thời đại Hằng Tinh đều ngốc nghếch dễ lừa như vậy? Nếu đều như vậy, chẳng phải bọn buôn người sẽ dễ dàng lừa được một đám trẻ con ở trường mẫu giáo sao.
"A, sao anh lại là người xấu được!"
Kết quả là Hoắc Viêm còn kích động hơn cả Dụ Miên.
Dụ Miên:?
"Vì nhìn anh không giống người xấu."
Hoắc Viêm vô cùng khẳng định điều này.
"Có phải anh họ em đã bắt cóc anh đến đây không?"
Vì vậy, đối mặt với vẻ mặt sững sờ của Dụ Miên, Hoắc Viêm cố gắng suy nghĩ, cố gắng tìm ra một câu trả lời hợp lý cho Dụ Miên.
"Anh họ em là ai?"
Dụ Miên vịn vào lưng ghế thở dài, tuy không biết ấm nước nhỏ này kết luận như thế nào, nhưng cũng đau đầu đến mức lười giải thích.
Dù sao mình cũng không phải người xấu.
Bản thân chỉ là nạn nhân của hệ thống tào lao thôi!
Rõ ràng chỉ là ban đầu ước có được một cái quang não, kết quả hệ thống này không biến quang não ra trước mặt mình, mà lại biến mình đến bên cạnh quang não của người khác. Thiệt là mất mặt.
Loại tiểu thuyết vớ vẩn nào mới có thể viết ra hệ thống xã giao thảm thương như vậy chứ...
"Anh họ em là Hoắc Đình... Anh ấy chính là đại ác ma!"
Khi nhắc đến anh họ Hoắc Đình, biểu cảm của Hoắc Viêm rõ ràng là đau khổ.
Dù còn nhỏ tuổi nhưng dường như cậu đã trải qua quá nhiều đau khổ không thể diễn tả thành lời.
Dù sao thì với Dụ Miên, nếu tình hình không quá cấp bách, nói chuyện với ấm nước nhỏ này cũng khá thú vị.
Nhưng bây giờ anh không còn chút sức lực nào, ngay cả đuôi cá cũng yếu ớt không nhấc lên nổi. Huống chi giờ dù có bò lại vào bể cá, rất có thể cũng sẽ bị vứt bỏ ngay lập tức cùng với bể.
Chẳng lẽ trốn sau bàn làm việc, cầu nguyện không bị phát hiện, cuối cùng...
Dụ Miên cũng không nghĩ ra được, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, sau một hồi im lặng, đầu óc ngày càng mơ hồ, Dụ Miên cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay véo má phúng phính của Hoắc Viêm.
Hoắc Viêm:!
O///O
Hoắc Viêm vừa rồi còn đang phồng má, trong nháy mắt hai má đỏ bừng, bốc hơi nóng.