"Làm sao có thể? Hai bảo vật này là do đạo lữ nhà ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ta, để ta dùng để đoạt mười vị trí đầu trong bảng xếp hạng đấy.
”“Ngươi…”"Trương huynh, ý của ta là, trong năm mươi viên linh thạch cá cược thì có hai mươi lăm viên là của ngươi rồi, đừng nói là ngươi quên rồi nhé? Sau khi lấy được linh thạch thì ta sẽ dẫn ngươi đến phố chợ Long Thành một chuyến.
”Nghe vậy, ánh mắt Trương Cảnh đột nhiên sáng lên, vội vàng hỏi:"Quý huynh, trong phố chợ có bán pháp khí không? Có đắt không?”Sau khi nhìn thấy Quý Bá Thường dưới sự giúp đỡ của sư tỷ trang bị chu đáo như vậy, Trương Cảnh không khỏi có chút lo lắng.
Nếu như so linh lực so pháp thuật thì có ngọc phù và nhiều kỹ năng trợ giúp, hắn tin rằng mình sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.
Nhưng nếu so pháp khí…Tay không tiếp pháp khí?Có phải là quá xem thường người ta, nhầm, quá coi trọng bản thân rồi?“Cái này ấy hả…”Quý Bá Thường lắc lắc cây quạt, sau đó thiếu chút nữa là trượt tay vứt nó ra ngoài.
“Hai mươi lăm viên linh thạch, miễn cưỡng thì có thể mua được một pháp khí hạ phẩm.
”“Vậy là đủ rồi!”Trương Cảnh thở dài một hơi, sau đó hưng phấn hét lên:"Đi thôi, đến chỗ Vũ Minh Nguyên đòi linh thạch!”Khi cả hai càng lúc càng đến gần sân nhỏ.
Quý Bá Thường đi phía trước, khom người nhón chân, như sợ dọa Vũ Minh Nguyên bỏ chạy.
Trương Cảnh thì đen mặt đi theo sau đối phương.
Thằng nhóc này có lẽ đọc nhiều tiểu thuyết quá nên nhập diễn sâu, nếu không thì không thể nào thực hiện những động tác mà người bình thường không thể nào hiểu như vậy được.
Mà nói đi cũng phải nói lại.
Quý Bá Thường làm cách nào mà mới vừa đến đây chưa được một tháng mà đã tìm được một sư tỷ giàu có để song tu rồi?Trương Cảnh thật sự rất khó tưởng tượng.
Là tình yêu sét đánh, vừa thấy đã yêu à? Theo lý mà nói thì không đúng lắm, dù sao mọi người đều là người tu hành, không nói đến hy vọng trường sinh, nhưng sống lâu hơn phàm nhân đã là một điều chắc chắn.
Cho nên chuyện tìm đạo lữ, nói thế nào cũng phải thận trọng hơn mới đúng.
Không hiểu rõ! Thật không hiểu rõ!Ngay lúc Trương Cảnh đang bối rối thì bên tai chợt vang lên lời nhắc nhở thì thầm của Quý Bá Thường, ngay cả tiếng bước chân đang đi cũng dừng lại.
"Trương huynh, ngươi nghe không?"Quý Bá Thường chỉ vào khoảng sân nhỏ trước mặt, trên mặt lộ ra ý vị sâu xa, phảng phất như đang thấy một vở kịch lớn.
Nghe cái gì?!Trương Cảnh sửng sốt một lúc, sau đó vô thức vểnh tai lên, nín thở lắng nghe.
Mặc dù không thể siêu phàm thoát tục như Quý Bá Thường đã bước vào Luyện Khí cảnh, nhưng khoản thời gian này cơ thể của Trương Cảnh không ngừng thuế biến, dẫn đến thính giác cũng vượt xa phàm nhân.
Vì vậy hắn tất nhiên cũng nghe được âm thanh rất nhỏ bay theo gió.
….
"Linh Vân, thật sự không thể sao?"Có thể nghe được chút chờ mong từ giọng nói của người này.
Ngay khi Trương Cảnh nghe thấy giọng nói này thì biết ngay đó là Vũ Minh Nguyên.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Thì lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ vang lên.
Giọng này nghe rất êm tai nhưng lại chứa đầy quyết tâm.
"Thế huynh, ngươi là người tốt, nhưng lời này sau này đừng nói nữa, ta sợ Trần sư huynh hiểu lầm.
""Trần sư huynh! Hắn là ai?"Trong mắt của Vũ Minh Nguyên đều là nỗi không cam.
"Vũ huynh, Sở tiên tử đang nói đến Trần Tiên Đạo sư huynh, mọt trong hai yêu nghiệt cấp Giáp của lần khảo hạch này.
”Đột nhiên lại có một giọng nói vang lên giải thích.
“Là hắn?! Vậy khó trách Linh Vân lại lựa chọn như vậy.
”"Ngươi hiểu lầm, trong lòng Trần Tiên Đạo sư huynh chỉ có đại đạo trường sinh, căn bản là không biết…”“Ấy Đặng An, ngươi nói lời này làm chi?”Giọng nói có phần ngượng ngùng của Sở Linh Vân lập tức vang lên.
Trong phòng nhất thời im lặng, sau đó là một tiếng thở dài cam chịu.
"Ta hiểu rồi.
Linh Vân, nếu ngươi đang muốn đuổi kịp hắn! Ở chỗ ta có một ít linh dược và linh thạch vừa được trong nhà gửi tới, có lẽ sẽ giúp được người một chút.
”Nghe đến đó.
Trương Cảnh và Quý Bá Thường nhìn nhau một cái, sau đấy đều nhìn thấy vẻ cạn lời trong mắt đối phương.
Khoan đã, linh thạch?!Bọn họ đột nhiên phản ứng lại, vội vàng chạy về phía sân nhỏ.
Cái thằng nhóc Vũ Minh Nguyên này hào phóng thì hào phóng, nhưng cũng đừng cho người ta hết linh thạch chứ, ít nhất cũng chừa lại khoản của bọn họ đã!Không lâu sau.
Trong phòng tiếp khách.
Sở Linh Vân và Quý Bá Thường phân biệt ngồi ở hai bên trái phải, vẻ mặt lãnh đạm.
Trương Cảnh và Đặng An ngồi ở ghế dưới, hai mặt nhìn nhau.
Vũ Minh Nguyên ngồi ở dưới cùng, trên mặt có chút bi thương… và lúng túng.
Có lẽ là do cửa không khóa.
Cho nên một cơn gió lạnh bỗng thổi vào, đánh vỡ sự im lặng trong phòng.
Vũ Minh Nguyên đột nhiên rùng mình một cái.
Kỳ lạ, tại sao gió hôm nay lại lạnh như vậy?"Vũ huynh.
”Quý Bá Thường ngồi trên đặt tách trà xuống, nhìn Vũ Minh Nguyên đang ngồi dưới cùng rồi mở miệng hỏi thẳng.
“Có phải ngươi đã quên gì không? Ví dụ tiền đặt cược gì đó?”Nghe vậy, Vũ Minh Nguyên chỉ cảm thấy gió thổi vào càng lúc càng lạnh.
Do dự một lát.
Hắn đành đứng dậy rời khỏi ghế, móc ra một cái túi nhỏ rồi đặt nó lên bàn trước măt Quý Bá Thường.
“Quý huynh nói đùa, Minh Nguyên nào dám quên? Ta đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là dạo này bận quá nên mới trì hoãn một chút.
”"Vũ huynh quả nhiên là người giữ chữ tín!”Quý Bá Thường cầm cái túi nhỏ trên bàn lên, ước lượng thử trong tay rồi mỉm cười nói.
Thấy hành động không có chút khách sáo này của Quý Bá Thường.
Trên lòng Vũ Minh Nguyên dâng lên một chút bực bội, nhưng khi nghĩ đến sự khác biệt giữa mình và đối phương thì hắn lại nuốt nửa giậận vào bụng.
"Cảm ơn lời khen của Quý huynh.
”Nói xong, Vũ Minh Nguyên lại móc ra một cái túi có cùng kiểu dáng từ tay áo rồi đặt nó lên mặt bàn của Trương Cảnh.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Trương Cảnh , hắn áy náy nói:.