Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 641: Hoàn chính văn




May mắn thay, các đệ tử của nàng đều rất có triển vọng, còn Liễu Diệp Môn cũng dần được cả tu tiên giới biết đến.

Hơn mười năm sau, chiến sự cũng dần đi đến hồi kết.

Lúc này, Liễu Diệp Môn của Thẩm Dao Chu đã trở thành môn phái y tu lớn nhất, còn các bệnh viện trực thuộc cũng ngày càng mở rộng, họ không chỉ chữa bệnh cho tu sĩ mà còn đối xử bình đẳng với người phàm.

Nghe nói mỗi y tu vào Liễu Diệp Môn đều phải thề sẽ cống hiến cả đời cho y thuật, cứu người giúp đời, tuân thủ y đức.

Sự xuất hiện của họ đã khiến y thuật không còn là thứ cao cao tại thượng, xa vời nữa.

Cho phép mọi người đều có thể được điều trị thỏa đáng.

Sau đó, Thẩm Dao Chu tiếp quản Y Tu Minh Hội, nơi vốn dĩ ô uế này dưới tay nàng đã cải cách, thậm chí còn hoán phát sức sống mới.

Chế độ trao đổi sinh do nàng thúc đẩy đã cho phép các đệ tử của các môn phái y tu khác có thể vào Liễu Diệp Môn học tập, kết hợp thuật luyện đan với thuật giải phẫu, đã tạo ra không ít đan phương và thuật thức mới.

Nàng không hề giấu giếm, chia sẻ tất cả các y thuật, còn chuyên môn viết "sách giáo khoa" để tất cả các y tu học tập.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, các môn phái y tu khác cũng lần lượt noi theo, y tu bắt đầu phát triển vượt bậc.

Tất nhiên, những thứ nàng mang đến cũng không phải thứ nào cũng được các y tu nhất trí khen ngợi.

Ví dụ như - kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y tu.

Thứ mà sau này trở thành cơn ác mộng trong lòng mỗi y tu.

Tuy nhiên, lúc này phần lớn các y tu vẫn chưa nhận thức được kỳ thi này đáng sợ đến mức nào.

Thẩm Dao Chu hoàn thành công việc một ngày, vươn vai, trở về nhà, đây là ngôi nhà được bài trí theo kiểu hiện đại của nàng, không lớn nhưng rất ấm cúng.

Nàng tắm rửa thay quần áo, trở về phòng.

Trên giường có một người đang nằm, chính là Phó Sinh Hàn, hắn nhắm mắt lại vẫn như ngày nào.

Nhưng Thẩm Dao Chu biết, hắn chỉ đang ngủ say, dù sao thì việc phục hồi thân hồn cũng không đơn giản như vậy.

Nàng nhẹ nhàng dùng thuật thanh tẩy cho hắn, lại nắm tay hắn, dùng linh lực từ từ giúp hắn thông suốt linh mạch trong cơ thể.

Hơn mười năm nay, mọi chuyện dường như đã trở thành thói quen.

Nàng cũng không phải chưa từng chán nản, mỗi khi như vậy, nàng sẽ vào không gian hệ thống, nhìn nhiệm vụ treo thưởng vẫn luôn treo đó, có thể tự động viên bản thân, sau đó lại tiếp tục cố gắng.

Cách đây không lâu, Phó Sinh Hàn đã tỉnh táo trong chốc lát, tuy rằng rất ngắn ngủi nhưng lại cho Thẩm Dao Chu vô hạn tự tin.

Nàng thông suốt xong linh mạch trong cơ thể Phó Sinh Hàn, lại ôm hắn ra ban công.

Hai người dựa vào ghế nằm, Thẩm Dao Chu gối lên vai Phó Sinh Hàn, mười ngón tay đan vào nhau, giống như đang trò chuyện, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra hôm nay: "... Lục thúc mới luyện được một thanh kiếm mới khiến cả Vân Trạch Châu đều kinh động, nhưng hắn lại keo kiệt vô cùng, không cho ai xem."

"Sở Cửu Ý đi làm thầy dạy y học rồi, đừng nhìn vẻ ngoài của ông ta như vậy, dạy người ta cũng rất ra dáng, còn cả Tân Nguyệt cũng bước lên con đường tu tiên rồi, gân đây đang bế quan, ước chừng lại phải mất hơn mười năm nữa mới ra, thật thương cho nhà xuất bản đã xuất bản sách của nàng ta...

"Còn cả Lận Thanh Dương ngốc nghếch kia, theo đuổi mười mấy năm cuối cùng cũng theo đuổi được Chỉ Âm rồi, gần đây lúc nào cũng cười như một thằng ngốc, cũng may Chỉ Âm không chê hắn.

Tên ngốc đó còn nói mấy tháng nữa sẽ mời chúng ta uống rượu mừng, ngốc nghếch thật, nhìn là muốn đ.ấ.m cho một trận..."

Nàng dừng lại một chút, nụ cười trên mặt nhạt đi đôi chút, lẩm bẩm nói: "Ngươi mau tỉnh lại đi, ta rất nhớ ngươi."

Ngay lúc này, nàng cảm thấy những ngón tay trong lòng bàn tay mình động đậy, lập tức cứng đờ, dường như không dám tin đây là sự thật.

Nhưng ngay sau đó, trên đỉnh đầu nàng truyền đến giọng nói khàn khàn nhưng mang theo ý cười.

"Ta cũng... rất nhớ nàng."

"Ái thê."