Nay Thẩm Dao Chu tuyên bố muốn sáng lập môn phái, những người ủng hộ đương nhiên vui mừng khôn xiết, những kẻ không chiếm được lợi ích thì đương nhiên bất mãn.
Nhưng Thẩm Dao Chu nào bận tâm.
Nàng sẵn lòng chia sẻ y thuật ra ngoài, là hy vọng có thể cứu được nhiều người hơn nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý làm kẻ ngốc nghếch chịu thiệt.
Dù sao cũng là truyền bá y thuật, chữa bệnh cứu người, chi bằng danh chính ngôn thuận một chút.
Cũng chính vì vậy, nàng mới chọn lựa sáng lập môn phái.
Chỉ là từ khi nàng chọn lựa sáng lập môn phái, hệ thống lại bắt đầu tiến hành lần nâng cấp thứ ba.
Thẩm Dao Chu đột nhiên có chút mong đợi, không biết lần nâng cấp này, hệ thống sẽ biến thành bộ dạng gì.
Nhưng nàng cũng có chút kỳ lạ, lúc trước nàng cũng không thêm thắt nhiều chức năng cho hệ thống mà?
Nhưng nàng cũng không rảnh rỗi ngồi đợi hệ thống, ngoài kia biết bao nhiêu bệnh nhân còn đang chờ nàng cứu chữa.
Vừa xong một ca giải phẫu, Thẩm Dao Chu định nghỉ ngơi một chút thì Lận Thanh Dương đã vội vàng tìm đến.
Lận Thanh Dương tuy mới gặp Thẩm Dao Chu vài lần nhưng có lẽ thật sự có duyên tiền kiếp, hắn xem Thẩm Dao Chu như muội muội ruột thịt, thân thiết vô cùng.
Thẩm Dao Chu thấy hắn vẻ mặt lo lắng, tức giận, không khỏi lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Lận Thanh Dương liên đem hết những gì mình nghe được kể rõ đầu đuôi cho nàng.
Thì ra, chưởng môn của mấy môn phái lớn sau khi biết chuyện Thẩm Dao Chu muốn khai tông lập phái liền tìm đến Lận chưởng môn, nói Thẩm Dao Chu không đủ tư cách lập phái, không cho phép nàng làm vậy.
Lúc này Thẩm Dao Chu mới biết, thì ra ở tu tiên giới muốn khai tông lập phái không phải chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, người sáng lập môn phái phải có tuyệt học trấn phái, thứ hai, việc lập phái phải được một trăm môn phái khác công nhận, cuối cùng, còn phải làm lễ tế trời, xin thiên đạo cho phép mới được phép khai tông lập phái.
Trong đó, điều kiện đầu tiên đương nhiên không thành vấn đề, y thuật của Thẩm Dao Chu đủ để khiến người người tâm phục khẩu phục.
Nhưng điều kiện thứ hai và thứ ba mới là khó.
Lận chưởng môn tuy rằng hết lòng ủng hộ Thẩm Dao Chu nhưng lực bất tòng tâm, cho dù cộng thêm Vân Tùng và những người khác, cũng vẫn còn xa mới đủ.
Còn chuyện xin thiên đạo cho phép càng khó khăn hơn.
Nghe nói trước đây có một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ sau khi rời khỏi sư môn, muốn tự mình khai tông lập phái, bảy lần làm lễ tế trời đều thất bại, cuối cùng thiên lôi giáng xuống, hắn đành ngậm ngùi quay về sư môn cũ.
Nghe Lận Thanh Dương giải thích, Thẩm Dao Chu kinh ngạc thốt lên: "Sao lại rắc rối như vậy?"
Lận Thanh Dương bất đắc dĩ nói: "Dù sao tu sĩ cũng nhiều như vậy, nếu ai cũng có thể tùy tiện lập phái, chẳng phải sẽ loạn sao?"
Lời hắn nói rất có lý nhưng Thẩm Dao Chu vẫn không hề nao núng.
Thấy vậy, Lận Thanh Dương càng sốt ruột hơn cả nàng: "Ngươi mau nghĩ cách tìm người đi, mấy ngày nay ngươi đã cứu chữa cho rất nhiều tu sĩ, để chưởng môn của họ lên tiếng giúp một câu cũng không phải chuyện gì to tát."
Thẩm Dao Chu đành nghe theo, gửi thư cho chưởng môn các phái nhưng những gì nhận được chỉ là những lời từ chối mơ hồ.
Lận Thanh Dương ngẩn người: "Sao lại như vậy?"
Thẩm Dao Chu thản nhiên nói: "Bọn họ muốn ngăn cản ta lập phái, há có thể không có chuẩn bị gì?"