Thế nhưng nàng tìm kiếm hai ngày hai đêm ở Loạn Táng Cương, vẫn không tìm thấy t.h.i t.h.ể của Phó Sinh Hàn.
Cho dù Lận Thanh Dương khuyên can thế nào cũng vô dụng, cho đến khi nàng kiệt sức ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, nàng đã nằm trong một khách điếm.
Nàng ngơ ngác ngôi dậy.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Lận Thanh Dương cùng một thiếu nữ bước vào.
Lận Thanh Dương vội vàng nói: "Ngươi không sao chứ! Ngươi làm ta sợ muốn chết! Nếu ngươi có chuyện gì, ta biết ăn nói với mẫu thân ngươi thế nào đây!"
Thẩm Dao Chu xoa xoa mi tâm, lúc này nàng đã dần bình tĩnh lại: "Ta không sao...
Lời còn chưa dứt, ánh mắt nàng rơi vào thiếu nữ sau lưng Lận Thanh Dương, nhất thời ngẩn người.
Lận Thanh Dương lúc này mới nhớ ra, có chút ngượng ngùng giới thiệu: "Vị này là Từ Chỉ Âm Từ y tu, là y tu đến từ Tiên Vân Môn Vân Trạch Châu. Lúc ngươi ngất xỉu, ta thật sự hoảng sợ, may mà Từ y tu đi ngang qua đã xem bệnh cho ngươi, lại cho ngươi uống đan dược, còn đưa chúng ta đến khách điểm..."
Từ Chỉ Âm cười dịu dàng: "Chỉ là chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến." Nàng ta nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Thẩm cô nương thấy thế nào rồi?"
Thẩm Dao Chu nhất thời không biết nói gì, chỉ thấy tên Lận Thanh Dương đầu gỗ kia bị Từ Chỉ Âm mê hoặc đến ngây người, mãi đến khi Từ Chỉ Âm rời đi, hắn vẫn còn thò đầu ra ngoài nhìn.
Thẩm Dao Chu nắm lấy cổ áo hắn: "Được rồi, mau định tâm lại cho ta."
Lận Thanh Dương dù sao cũng là bậc chính nhân quân tử, nghe vậy liền quan tâm hỏi han: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng ngươi lại như người mất trí xông vào Loạn Táng Cương đào thi thể, cuối cùng còn ngất đi? May mà gặp được Từ y tu, bằng không ta cũng chỉ có thể truyền tin về sư môn, nhờ người tới cứu."
Lúc này, cơn đau đớn qua đi, Thẩm Dao Chu dần lấy lại lý trí.
Nàng cũng không rõ vì sao mình lại lạc vào thế giới này, nhưng có một điều nàng chắc chắn, chỉ khi nào đi hết thế giới này, nàng mới có thể trở về.
Có lẽ động phủ ở Lăng Hàn Băng Nguyên chính là chìa khóa.
Nhưng trước đó, nàng muốn thử xem quy luật của thế giới này rốt cuộc là gì, cực hạn mà nàng có thể làm được là gì?
Nếu nàng có thể hành động tự do ở thế giới này, điều đó có nghĩa là nàng có thể dựa vào thân phận đệ tử Tàng Tượng Môn, đi tìm chứng cứ Tàng Tượng Môn nuôi dưỡng ma tu, thậm chí có thể thay đổi lịch sử của thế giới này?
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, nàng đành chôn sâu cái tên Phó Sinh Hàn kia vào tận đáy lòng, không cho phép bản thân nhớ đến hắn nữa.
Thấy nàng muốn xuống giường, Lận Thanh Dương vội vàng ngăn cản: "Ngươi muốn làm gì? Từ y tu đã dặn dò, bảo ngươi phải nghỉ ngơi cho khỏe..."
Thẩm Dao Chu đáp: "Từ y tu có nói chúng ta không được đi tìm nàng ta không?”
Lận Thanh Dương: "1!!!" Thế là hai người cùng nhau đến Tiên Vân Môn.
Chưởng môn Tiên Vân Môn - Lạc Văn Huyền biết hai người bọn họ đến từ Nguyên Ninh Châu, lại xuất thân từ danh môn thế gia liền vội vàng ra ngoài nghênh đón, không vì hai người chỉ là hài đồng mười tuổi mà tỏ vẻ xem thường.
Mục đích của Thẩm Dao Chu rất rõ ràng, chính là muốn đưa Từ Chỉ Âm đi.
Ước mơ lớn nhất của tất cả y tu chính là được gia nhập vào mười ba môn phái cốt lõi của Y Tu Minh Hội, nhưng cơ hội này vô cùng hiếm hoi.