"Hôm nay con chọc người ta tức giận bỏ đi, mẫu thân phải phạt con, lát nữa con hãy đến tàng thư các tự mình đứng phạt một canh giờ, biết lỗi rồi thì quay về."
Dứt lời, Tô Thanh Uẩn liền xoay người rời đi.
Thẩm Dao Chu lại một lần nữa ngây người, nàng không thể ngờ rằng, thuốc tê" kia lại là do chính nàng sáng tạo ra?I
Giờ thì nàng đã hiểu, có lẽ đây là một thế giới song song, ở thế giới này, Tô Thanh Uẩn không phản bội Tàng Tượng Môn, còn đưa cả nàng vào Tàng Tượng Môn, hơn nữa nàng cũng không phải ngũ linh căn, mà là thiên mộc linh căn, là một y tu với thiên phú cực cao.
Hẳn là nàng đã xuyên thai, không có ký ức của kiếp trước nhưng vẫn giữ lại một số tư duy hiện đại, cho nên mới bị người ta cho là không hợp với tu tiên giới. Nàng vừa suy nghĩ vừa đi đến tàng thư các.
tàng thư các của Tàng Tượng Môn kỳ thực là một nơi vô cùng thần bí, bên trong gần như cất giữ toàn bộ phương thuốc mà y tổ năm xưa truyền lại, là thánh địa mà tất cả y tu trong thiên hạ đều ao ước được một lần đặt chân đến.
Thẩm Dao Chu đưa lệnh bài cho tu sĩ canh giữ, sau đó bước vào trong tiếng cười trêu chọc đầy thiện ý của đối phương.
Xem ra vị cô nương này trước kia thường xuyên bị phạt đứng tại đây.
Thẩm Dao Chu đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện đứng chịu phạt, nhưng hình ảnh trước mắt vẫn chưa thay đổi, chứng tỏ trong tàng thư các này vẫn còn cốt truyện cần nàng diễn tiếp. Quả nhiên, chốc lát sau, một thiếu niên trạc tuổi nàng lén lút đi tới: "Thẩm Dao Chu! Sao ngươi lại bị phạt đứng đây nữa rồi?!"
Thẩm Dao Chu tuy chưa từng quen biết đối phương, nhưng vì đây là nàng ở thế giới song song, chỉ cần nói chuyện theo thói quen thường ngày sẽ không ai phát hiện ra nàng là kẻ mạo nhập, thế nên nàng trừng mắt: "Liên quan gì đến ngươi!"
Thiếu niên kia chẳng những không tức giận, xem ra đã sớm quen với cách nói chuyện như vậy của nàng.
Hắn thần bí lấy ra một chiếc linh thuyền nhỏ từ trong vạt áo, đắc ý nói: "Ta lén mang vào đây, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn trốn ra ngoài chơi sao? Ta đưa ngươi đi."
Thẩm Dao Chu lập tức gật đầu đồng ý.
Thiếu niên hẹn giờ với nàng, xem ra hắn thần thông quảng đại, không chỉ có thể lấy được linh thuyền mà còn có thể qua mắt pháp chú để ra ngoài.
Vì vậy, nhân lúc trời tối, hai người lén lút chuồn ra khỏi Tàng Tượng Môn.
Đợi đến khi hai người ngôi trên linh thuyền, chạy ra khỏi Nguyên Ninh Châu, Thẩm Dao Chu vẫn chưa hoàn hồn.
Tàng Tượng Môn được xưng là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất thiên hạ, vậy mà hai đứa trẻ bọn họ lại có thể dễ dàng trốn ra ngoài như vậy sao?
Nàng không khỏi nghi ngờ, lúc trước Phiến Ngôn nói những lời kia căn bản là muốn lừa gạt linh thạch của nàng.
Nhưng thiếu niên nọ lại không nghĩ nhiều như nàng, hắn phấn khích hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Thẩm Dao Chu không chút do dự, buột miệng nói: "Vân Trạch Châu!" Thiếu niên kia cũng không bất ngờ: "Ta biết ngươi muốn đi Vân Trạch Châu mài! Ta nghe nói phụ thân ngươi là người Vân Trạch Châu, chỉ là tư chất kém cỏi, không vào được Tàng Tượng Môn của chúng ta..."
Hắn vừa dứt lời liền vội vàng che mặt: "Ta quên mất, ta sẽ không nói phụ thân ngươi vô dụng nữa, ngươi đừng đánh tatl"
Thẩm Dao Chu: "..."
Thiếu niên che mặt một lúc mới phát hiện nàng căn bản không có ý định đánh mình, lại cười hì hì buông tay xuống: "Ai bảo Tàng Tượng Môn các ngươi quá mức nghiêm khắc chứ, nếu đổi thành Thanh Nang Môn của chúng ta, sẽ không vô tình thế đâu, cho dù phụ thân ngươi có vô dụng thì cũng không đến mức khiến phu thê phải xa cách..."