Minh Tử Đạm nhỏ giọng nói: "Nhưng đan dược của Tấn y tu rất hiệu quả, người khác sẽ không phát hiện ra đâu!"
Hắn nói xong, thấy tỷ tỷ trừng mắt nhìn, lại rụt cổ lại: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận..."
Minh Tử Du nhíu chặt mày: "Ngươi còn bao nhiêu viên Trấn Linh Đan?”
Minh Tử Đạm chau mày suy tư một lát, đáp: "Ước chừng còn dăm ba viên gì đó."
Trấn Linh Đan phải uống mỗi tháng một viên, cách một thời gian, Tấn y tu sẽ liên lạc với bọn họ để mua thêm, nhưng lần này đã hơn một tháng kể từ lần liên lạc trước, mà vẫn bặt vô âm tín.
Minh Tử Du nói: "Hôm qua ta nhận được hạc giấy của mẫu thân, nói rằng người lại đến hiệu thuốc nhưng vẫn chưa gặp được Tấn y tu, cũng không biết hắn có gặp chuyện gì không, phụ mẫu đang tính nhờ người tìm đến chỗ ở của hắn."
Minh Tử Du càng nói càng sốt ruột: "Nếu hai tháng nữa vẫn không tìm thấy hắn, đệ chỉ có thể cùng ta hồi phủ, nghe rõ chưa?”
Sắc mặt Minh Tử Đạm lập tức sa sâm, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bước chân ra khỏi phủ, phải khó khăn lắm nhờ có Trấn Linh Đan mới đổi được vài ngày tự do tự tại, chẳng lẽ lại phải quay về cuộc sống giam cầm như trước hay sao?
Hắn mím chặt môi, không nói một lời.
Không! Hắn tuyệt đối không muốn! Thẩm Dao Chu sau khi chữa trị cho Tiểu Ngũ thêm một lần nữa, lúc này thân thể hắn đã hồi phục được hơn nửa, phần còn lại dựa vào năng lực tự chữa lành của dược nhân cùng linh khí trong bí cảnh Hạnh Lâm, có thể từ từ khôi phục.
Nhưng Thẩm Dao Chu lại không vì thế mà vui vẻ, nàng có thể cứu Tiểu Ngũ lần này nhưng chỉ cần hắn quay về bên cạnh Bùi Trọng, lại một lần nữa trở thành công cụ chịu mọi tổn thương, sống trong địa ngục trần gian.
Thẩm Dao Chu muốn cứu hắn, nàng hy vọng Tiểu Ngũ có thể sống như một người bình thường, cho dù không thể tu luyện nhưng cũng không bị thương tổn, vui vẻ tự do đến hết đời.
Nhưng nàng biết, ngoài y thuật ra nàng chẳng còn gì, thậm chí không phải người của Sùng Văn Châu.
Nàng suy nghĩ rất lâu, quyết định đi tìm Thịnh Hoài Khanh.
Tình trạng của Thịnh Hoài Khanh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có thể ra khỏi bí cảnh nửa ngày để xử lý chuyện của Thịnh gia, nhưng lúc trước phẫu thuật tổn thương linh căn khá lớn, mặc dù hiện tại đã là thiên linh căn nhưng khi hấp thụ linh khí vẫn sẽ âm ỉ đau, cho nên khi tu luyện, hắn vẫn sẽ quay về bí cảnh.
Thẩm Dao Chu tìm được Thịnh Hoài Khanh thì vừa lúc hắn xử lý xong chuyện quay về bí cảnh tu luyện.
Nghe xong ý định của Thẩm Dao Chu, Thịnh Hoài Khanh nói: "Muốn mang hắn rời khỏi Bùi Trọng không khó, nhưng dù sao hắn cũng là dược nhân, chỉ cần thân phận bại lộ, các thế gia sẽ không tha cho hắn. Cho dù ta có thể bảo vệ hắn nhưng cũng chỉ có thể để hắn mãi mãi ở lại Thịnh gia, e rằng hắn sẽ khó mà sống như một người bình thường được." Thẩm Dao Chu chau mày, thản nhiên nói: "Nếu có cách có thể che giấu được sự khác thường của linh căn, không để người khác phát hiện thì sao?"
Thịnh Hoài Khanh hơi sửng sốt: "Nếu như vậy, ta tự nhiên có thể để hắn thay đổi dung mạo hoàn toàn, cho dù hắn muốn đi đâu cũng được."
Thẩm Dao Chu trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng chất chứa tâm sự rời đi.
Nàng vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh thì gặp Phó Sinh Hàn: "Dao Chu".