Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 525




Thịnh Hoài Ninh chau mày, lo lắng nói: "Nếu bọn chúng đã có phòng bị, sau này chắc chắn sẽ càng thêm cảnh giác, chúng ta muốn bắt được sơ hở của bọn chúng e là càng thêm khó khăn."

Thẩm Dao Chu cùng mọi người lại nghĩ thêm rất nhiều cách, nhưng đều không hiệu quả.

Duy nhất một điều may mắn là, hiện giờ bọn họ đang ở Bạch Lộc thư viện, có thư viện che chở, cho dù là người của Tàng Tượng Môn cũng không thể làm gì được bọn họ.

Thẩm Dao Chu chỉ có thể vừa chữa trị cho Tiểu Ngũ, vừa phân tích tin tức của Thiên Vấn Các và Tàng Tượng Môn, xem có thể tìm ra sơ hở hay không.

Hôm nay, nàng vừa chữa trị xong cho Tiểu Ngũ, hiện giờ thân thể Tiểu Ngũ đã tốt hơn trước rất nhiều, lá gan cũng lớn hơn không ít, vừa ra hiệu bằng tay vừa vẽ vời, dùng vài từ ngữ ít ỏi của mình để bày tỏ muốn ra ngoài chơi một chút.

Đứa nhỏ này luôn luôn ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, rất hiếm khi đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Dao Chu liền vui vẻ đồng ý.

Nàng dắt tay đứa nhỏ, hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi kết giới.

Phó Sinh Hàn ở cách đó không xa nhìn thấy tất cả những điều này, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Hắn nhìn thấy nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên khuôn mặt Thẩm Dao Chu, nàng ôn nhu nói chuyện với Tiểu Ngũ, còn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho hắn.

Tất cả những điều này đều khiến Phó Sinh Hàn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm rồi từ từ buông ra, che giấu đi màu đỏ trong mắt, xoay người rời đi.

Thẩm Dao Chu không biết những gì đã xảy ra trong kết giới Hạnh Lâm, nàng dẫn Tiểu Ngũ trở về tiểu viện, Tiểu Ngũ hưng phấn nói muốn đi chợ chơi.

Thẩm Dao Chu do dự một lát, chỉ đành từ chối đứa nhỏ.

Người của Tàng Tượng Môn vẫn luôn theo dõi bọn họ vào lúc này, nàng tất nhiên không thể mạo hiểm.

May mà Tiểu Ngũ rất ngoan, mặc dù rất thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý ở lại Bạch Lộc thư viện.

Thẩm Dao Chu cũng cảm thấy rất có lỗi với hắn, xoa đầu Tiểu Ngũ nói: "Giá như có biện pháp nào đó có thể che giấu thân phận dược nhân của ngươi thì tốt biết mấy."

Tiểu Ngũ chớp mắt, ngây thơ nhìn nàng.

Thẩm Dao Chu bật cười, lúc nàng chữa trị cho Tiểu Ngũ cũng đã vào cửa hàng để tìm thuốc, rất tiếc lại không có thứ như vậy, trừ khi nàng có thể tự mình luyện chế ra, nếu không thì đây chỉ là mong muốn viển vông mà thôi.

"Thôi bỏ đi." Nàng không nghĩ nhiều nữa, đi tìm Cao Quân và những người khác, định tìm một nơi có phong cảnh đẹp trong thư viện để tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.

Tiểu Ngũ cũng có tâm tính trẻ con, lúc đầu còn có chút buồn bã vì không được ra ngoài, nhưng sau khi nghe nói sẽ đi dã ngoại thì lại vui vẻ trở lại.

Văn Nhân Nghiên là chủ nhà, xung phong đi đầu sắp xếp, mọi người đều rất hào hứng.

Đến lúc trở về, tình cờ gặp một nhóm học sinh mới của thư viện, bọn họ tránh đường, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói phẫn nộ từ phía sau.

"Bạch Lộc thư viện đề cao nhân hòa, không ngờ rằng sau lưng lại giống đám quý tộc kia nuôi dưỡng dược nhân, căn bản là bọn đạo đức giả!"

Những người vốn đang nói cười vui vẻ bỗng im lặng, nhìn vê phía phát ra tiếng nói.

Đó là một thiếu niên tướng mạo thanh tú nhưng hơi thấp bé, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng không sợ hãi, không lùi lại mà tiến lên: "Sao thế! Các ngươi làm thì ta không được nói sao?"