Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 492




Phó Sinh Hàn giống như một bí ẩn lớn, trừ khi hắn nguyện ý nói cho nàng biết, nếu không nàng thậm chí không biết mình có thể làm gì.

Nghĩ đến đây, nàng lại có chút chán nản và tức giận, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nàng vẫn luôn có một loại tin tưởng không tự biết đối với Phó Sinh Hàn, nàng không cảm thấy Phó Sinh Hàn có ý xấu, mà là tức giận, hắn vậy mà lại không tin tưởng nàng đến vậy, nếu không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn không nên nói cho nàng biết sao?

Ngoài ra, phần nhiều là lo lắng.

Nàng không tin những lời Mộ Thiên Hồ đã nói trước đó, loại chuyện vớ vẩn như Phó Sinh Hàn sẽ trở thành ma tu, nàng hiểu rõ con người của Phó Sinh Hàn, cho dù có chết, hắn cũng sẽ không để mình trở thành loại quái vật chỉ biết g.i.ế.c chóc.

Nhưng linh mạch và đan điền của Phó Sinh Hàn đều không có vấn đề, vậy thì thứ duy nhất có thể có vấn đề chính là thần phủ.

Tuy nhiên thần phủ là cấm địa của tu sĩ, thần thức lại là thứ hư ảo, nàng có thể làm gì đây?

Nói cho cùng vẫn là do nàng quá yếu.

Nếu nỗ lực làm nhiệm vụ, nỗ lực thăng cấp, nếu nàng đủ mạnh, có phải sẽ có cách chữa trị cho Phó Sinh Hàn không?

Ngay lúc này, cây kỹ năng sau lưng nàng như có cảm ứng.

Âm thanh điện tử của hệ thống lại vang lên.

[Phát hiện ý nguyện mãnh liệt của ký chủ, hệ thống danh vọng mở trước thời hạn]

[Sau khi hệ thống danh vọng mở, ký chủ có thể thông qua danh vọng khu vực và danh vọng chung để mở khóa các danh hiệu khác nhau, mỗi danh hiệu đều có tác dụng riêng, ký chủ có thể thông qua việc sử dụng hợp lý các danh hiệu này để chữa bệnh tốt hơn. ]

[Chương trình cập nhật sắp khởi động, mời ký chủ rời khỏi hệ thống này. ]

Thẩm Dao Chu còn chưa kịp phản ứng đã bị đá thẳng ra khỏi hệ thống.

Khi nàng cố gắng vào lại, chỉ có thể nhận được lời nhắc lạnh lùng của hệ thống: [Hệ thống đang cập nhật]

Thẩm Dao Chu sắp không nói nên lời rồi, rõ ràng đã có mô-đun giá trị danh vọng từ lâu nhưng mãi mà hệ thống danh vọng vẫn chưa mở, hơn nữa mở ra còn phải cập nhật.

May mà thời gian cập nhật lần này không dài, chỉ một ngày.

Nhưng Thẩm Dao Chu cũng không có thời gian chờ nó cập nhật xong, nàng hỏi Phó Sinh Hàn mà hắn vẫn chưa về, có chút lo lắng, định cùng Bàng sư huynh bọn họ ra ngoài tìm hắn.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng đã gặp Thịnh Hoài Khanh cũng đang định ra ngoài.

Thịnh Hoài Khanh cũng có chút kinh ngạc: "Thẩm y tu, thật khéo."

Thẩm Dao Chu: "..."

Thật là quá khéo.

Lăng Tân Nguyệt linh cảm bùng nổ, cầm bút bắt đầu viết sột soạt.

Từ Chỉ Âm cũng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, chỉ có người thật thà Bàng sư huynh là cười ha ha chào hỏi: "Thịnh công tử thật khéo!" Từ Chỉ Âm vội kéo hắn một cái: "Bàng sư thúc, lời chào này không phải dành cho ngài."

Thẩm Dao Chu ấn trán, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan rồi.

Thịnh Hoài Khanh vốn định đi dạo trong Bạch Lộc thư viện, nghe nói bọn họ đi tìm Phó Sinh Hàn, liên nói: "Ta cũng đi tìm với các ngươi."

Thẩm Dao Chu sửng sốt.

Đừng nhìn Thịnh Hoài Khanh lúc này trông chẳng khác gì người bình thường nhưng hắn phải chịu đựng nỗi đau linh căn xung đột từng giây từng phút, hơn nữa vì vậy, thân thể hắn còn yếu hơn cả người phàm bình thường, cũng chẳng khác gì đồ sứ.