Chữa khỏi linh căn cho Thịnh Hoài Khanh - đây có phải là gợi ý mà hệ thống đưa cho nàng không?
Trong đầu Thẩm Dao Chu nhanh chóng lóe lên điều gì đó nhưng nàng lại không nắm bắt được, muốn nghĩ lại thì lại chẳng nghĩ ra được gì.
Nàng thở dài, nằm trên bãi cỏ ngắm trời.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu nàng xuất hiện một hộp thức ăn treo lơ lửng.
Thẩm Dao Chu sửng sốt, hộp thức ăn được một thanh kiếm nhấc lên, nàng theo hộp thức ăn nhìn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt của Phó Sinh Hàn.
Nàng lập tức ngồi dậy: "Sao ngươi lại ở đây?"
Phó Sinh Hàn đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, lại đẩy hộp thức ăn cho nàng: "Ta hỏi người ta, bọn họ nói ngươi ở đây."
Thẩm Dao Chu: "Ta không có ý đó..."
Nàng thấy ánh mắt nghi hoặc của Phó Sinh Hàn, không hỏi thêm nữa, cầm lấy hộp thức ăn: "Hộp thức ăn này trông quen mắt quá, sao lại giống của Cao Quân..."
Phó Sinh Hàn nói: "Chính là của hắn."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng không thể tin nhìn Phó Sinh Hàn: "Ngươi... ngươi trộm sao?"
Phó Sinh Hàn: "... Ta để lại đồ, mua của hắn."
Mặc dù vậy, Thẩm Dao Chu vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, điều này hoàn toàn không giống với con người của Phó Sinh Hàn. Hay lắm, xem ra không chỉ mình nàng bị "đoạt xá".
Không biết tại sao, sau khi nghĩ đến điều này trong lòng nàng đột nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, mở hộp thức ăn ra: "Ồ, đồ ngon không ít, quả nhiên là thân may mắn, biết chọn thật!
"Cái này kính biếu đại lão “
Phó Sinh Hàn lắc đầu.
Thẩm Dao Chu: "Ngươi không ăn ta sẽ ăn hết, không biết ăn đồ do thần may mắn động tay, có thể ăn được một chút vận may vào bụng không."
Phó Sinh Hàn đã quen với việc từ miệng nàng nói ra đủ loại lời lẽ mà mình không hiểu, nhìn nàng cúi đầu, lẩm bẩm lục tung hộp thức ăn, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Nhưng ngay sau đó, sương mù đen trong thần phủ lại phản công dữ dội.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ngón tay vô thức nắm chặt, thần thức khổ sở đè nén sương mù đen.
Lại phát tác rồi!
Tại sao lại phát tác vào lúc này!
Thẩm Dao Chu dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại liền thấy sắc mặt Phó Sinh Hàn không ổn.
"Ngươi... ngươi làm sao vậy?”
Phó Sinh Hàn chống tay xuống đất, thở dốc nặng nề, hắn không muốn Thẩm Dao Chu nhìn thấy bộ dạng này của mình, cho nên trước đây hắn rất cẩn thận, thậm chí còn tính toán thời gian phát tác của sương mù đen, không để Thẩm Dao Chu phát hiện ra.
Nhưng sương mù đen phát tác ngày càng thường xuyên, cũng ngày càng không thể kiểm soát, lúc này không thể tránh được, hắn chỉ có thể quay đầu đi, duy trì chút thể diện cuối cùng của mình: "Ngươi đi đi..."
Thẩm Dao Chu nhìn thấy màu m.á.u lan tràn trong mắt hắn, hắn như đang chống lại điều gì đó, gân xanh nổi lên, thanh linh kiếm vốn ở trong vỏ kiếm cũng phát ra tiếng rít gào nhỏ.
Nàng dùng tia X quét toàn thân hắn, nhưng ngoài linh lực trong cơ thể hắn trở nên hoạt bát hơn, hắn trông không có gì khác biệt so với người bình thường.
Nhưng sao có thể như vậy, lúc này Phó Sinh Hàn không đúng.
Biểu cảm của hắn thống khổ lại dữ tợn, hơn nữa vì dùng sức quá độ, cơ thể hắn thậm chí còn rỉ ra một lớp sương mù m.á.u nhạt.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, màu m.á.u gần như đã chiếm trọn toàn bộ đồng tử, biểu cảm lạnh lùng thờ ơ, khoảnh khắc này, hắn như hoàn toàn biến thành một người khác, thậm chí khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Dao Chu vô thức lùi lại một bước.