Tán tu thì sao?" Thẩm Dao Chu hỏi ngược lại,Mạng của ngươi là mạng, mạng của tán tu thì không phải mạng? Ta hành nghề cứu người, chẳng lẽ còn phải xem thân phận của đối phương hay sao?”
Lời nàng vừa nói ra, đám người đang vây xem đều im lặng trong giây lát.
Ở đây cũng có không ít tán tu, cuộc sống của tán tu ở Trường Yển Châu vẫn luôn không dễ dàng, tu sĩ nơi này vốn xuất thân phức tạp, kẻ mạnh được tôn sùng, tu sĩ hung hăng không ít, tự nhiên người bị thương cũng nhiều.
Đáng tiếc y tu ở Trường Yển Châu lại ít ỏi, hơn nữa gần như đều được các đại môn phái cung phụng, tán tu căn bản không có cách nào có được đan dược, cho dù bị thương cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà chống đỡ.
Bao nhiêu năm qua, tán tu đã sớm quen thuộc, nhưng trong lòng vẫn chất chứa phẫn nộ và uất ức.
Giờ này nghe được Thẩm Dao Chu nói như vậy, những phẫn nộ và uất ức kia giống như dòng nước lũ tuôn ra.
Ninh Tuyết Miên không bỏ lỡ cơ hội, vội la hét trong đám người: "Nói hay lắm! Bạch Hồng Phái ghê gớm lắm sao! Tán tu không phải người sao! Xứng đáng bị các ngươi bắt nạt à!"
"Đúng! Tất cả mọi người đều là người! Mạng của ngươi là mạng, mạng của chúng ta thì không phải mạng sao?"
"Mấy cái đại môn phái này xưa nay chưa từng xem chúng ta là người, hôm nay cứ để bọn chúng xem thử, năng lực của tán tu chúng taI"
"Các huynh đệ, tấn công!" Đám tán tu bị Thẩm Dao Chu khơi dậy cảm xúc, lại bị Ninh Tuyết Miên kích động, nhất thời lửa giận ngùn ngụt bốc lên, vung vẩy đủ loại vũ khí và linh lực lao vê phía Tang Thế Minh cùng đám người của hắn.
Tang Thế Minh không ngờ bọn họ dám động thủ với mình, bước chân bỏ chạy chậm lại một nhịp, đã bị vây quanh giữa đám người.
Cả con phố trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Thẩm Dao Chu và Yến Phi nhân cơ hội đó cùng Tang Hàm Sương chạy ra.
Tang Hàm Sương nhìn bọn họ với vẻ mặt đầy cảm kích: "Đa tạ chư vị đạo hữu! Nếu không ta cũng không biết phải làm sao..."
Thẩm Dao Chu và Yến Phi nhìn nhau, nói: "Chúng ta đến quán trọ trước đã.
Phu thê hai người tự nhiên không có ý kiến, vào quán trọ, Ân Trường Uyên liền trịnh trọng hành lễ với bọn họ: "Tiên tử, tiểu nữ trọng thương, xin người ban thuốc, bất luận người có yêu cầu gì, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, ta đều nguyện ý."
Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Ta không có Tục Linh Đan."
Ân Trường Uyên và Tang Hàm Sương kinh ngạc nhìn nàng: "Nhưng, nhưng mà..."
Thẩm Dao Chu lại nói tiếp: "Tục Linh Đan tuy là giả, nhưng ta đích thực là y tu, chỉ là phương pháp cứu người của ta khác với y tu bình thường."
Lúc ở trong đám đông, Thẩm Dao Chu đã dùng X-quang nhìn cô bé nằm trong lòng Tang Hàm Sương, nàng đã chữa trị rất nhiều ca chấn thương linh mạch, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra linh mạch của cô bé đã đứt đoạn từ lâu, hơn ba canh giờ rồi.
Nếu thời gian đứt đoạn vượt quá ba canh giờ, cho dù có thiên phẩm Tục Linh Đan, tính năng chữa trị cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng nếu phẫu thuật thì vẫn có thể chữa khỏi.
Nàng đem toàn bộ kế hoạch phẫu thuật nói với phu thê Tang Hàm Sương và Ân Trường Uyên.
Hai người lần đầu tiên nghe được phương pháp trị liệu khó tin như vậy, nhất thời đầu chìm vào trâm mặc.
Nói tin thì, chuyện này dù sao cũng liên quan đến tính mạng của con gái, hơn nữa đem da thịt rạch ra, trực tiếp khâu lại linh mạch, phương pháp này quả thực là dị tưởng thiên khai.