Vì vậy hắn vẫn luôn tỏ ra linh căn của mình rất kém, mỗi lần kiểm tra đều cố tình đạt điểm thấp, vì điểm quá thấp cũng sẽ bị xử lý do không đạt yêu cầu.
Hắn dựa vào bản lĩnh này mà miễn cưỡng sống đến mười tám tuổi.
Càng lớn tuổi, hắn càng sốt ruột.
Hắn ghét cuộc sống bị người khác tùy ý c.h.é.m giết, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, thỉnh thoảng hắn nghe thấy những tu sĩ canh giữ bọn họ trò chuyện, kể về cảnh tượng bên ngoài.
Đó là cuộc sống hoàn toàn khác với trong ngục.
Hắn rất muốn ra ngoài xem thử, mặc dù hắn biết, khi hắn có cơ hội nhìn thấy tất cả những điều đó, có lẽ cũng là lúc mạng sống của hắn sắp kết thúc.
Đang lúc hắn buồn chán, chuẩn bị lật người ngủ tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, hắn lật người một cái rôi đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Thông thường, tình huống như vậy đều là có người lại đến "xuất hàng".
Tất cả những đứa trẻ đều thầm cầu nguyện đừng là mình, đừng là mình.
Lạc Nhiên cũng nắm chặt tay, thâm cầu nguyện đừng là mình.
Nhưng tiếng bước chân đó cứ thế không lệch không nghiêng mà dừng lại trước cửa phòng hắn.
Trái tim Lạc Nhiên như rơi xuống vực sâu.
Cánh cửa ngục mở ra, một nam nhân mặc áo choàng đen, ôm linh hồ mỉm cười: "Đứa trẻ ngoan, ra ngoài đi." Lạc Nhiên đành đứng dậy, đi theo sau hắn ta ra ngoài, nhưng đi được một lúc, hắn cảm thấy không đúng: "Không, không kiểm tra sao?"
"Kiểm tra sao?" Mộ Thiên Hồ mỉm cười lắc ngón tay: "Cho ngươi cơ hội làm trò à?"
Lạc Nhiên tái mặt.
Chẳng lẽ... thực sự không thoát khỏi số mệnh sao?
Ngay lúc này, sắc mặt Mộ Thiên Hồ đột nhiên thay đổi, nhanh chóng né sang một bên, nhưng vẫn có một luồng kiếm khí sượt qua má hắn, để lại một vết m.á.u rất sâu.
Ngay sau đó, nhiều nơi truyền đến tiếng hỗn loạn, có người đã g.i.ế.c c.h.ế.t những tu sĩ canh giữ, giải thoát cho những đứa trẻ.
Mộ Thiên Hồ sa sâm mặt, muốn tìm vị trí của đối phương nhưng căn bản không có cách nào, thậm chí hắn vừa động, kiếm khí đã ập đến, sau vài lần như vậy, trên người hắn đã có thêm mấy vết thương.
Mộ Thiên Hồ bị đối phương trêu chọc đến đầy bụng lửa giận, trực tiếp buông tay thả linh hồ ra, cuối cùng trở nên nghiêm túc.
Một luồng kiếm khí khác ập đến, ngay khi Mộ Thiên Hồ cho rằng đối phương vẫn đang trêu chọc hắn, thuận theo kiếm khí muốn bắt lấy đối phương thì không ngờ luồng kiếm khí này lại là mồi nhử, một bóng người như ma quỷ xuất hiện sau lưng hắn, trường kiếm trong tay đ.â.m thẳng vào người hắn.
Mộ Thiên Hồ phun ra một ngụm m.á.u tươi, nỗi sợ hãi của cái c.h.ế.t tràn lên sống lưng hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hắn có thể cảm nhận được thanh kiếm của người sau lưng này mạnh đến mức nào, sát ý của hắn nặng đến mức nào. Trong cơ thể Mộ Thiên Hồ đột nhiên bốc lên một làn khói xanh, sau đó giống như một cái túi da mất hơi mà xẹp xuống, hắn ta vậy mà trực tiếp dùng cách thoát xác, thà mất một phân tu vi cũng phải chạy trốn.
Lạc Nhiên co rúm trong góc tường run rẩy.
Hắn thấy nam nhân mặc đồ đen đối phó với Mộ Thiên Hồ dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ việc truy đuổi Mộ Thiên Hồ, quay sang đi về phía mình.
Phó Sinh Hàn dùng thanh kiếm trong tay "choang" một tiếng c.h.é.m đứt xiêng xích trên người Lạc Nhiên.
So với việc báo thù, hắn càng muốn dùng kiếm cứu người, giống như Tô Thanh Uẩn và Thẩm Dao Chu đã làm