Lúc đầu, Thẩm Dao Chu cho rằng vì tường miếu không dễ di chuyển như cây cối nên đối phương mới không di chuyển, nhưng nếu dấu ấn linh lực trên bức tường đó không phải do Thẩm Túy An để lại trên đường đi, mà là do hắn để lại sau khi trốn thoát khỏi Phệ Linh Địa thì sao?
Nếu bọn họ vì tình cờ cứu được Thẩm Túy An mới từ miệng hắn biết được Thiên Hải Phái đang âm thầm bắt giữ các tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, vì thế mới dùng kế vừa cứu người vừa trà trộn vào trong thì sao?
Dựa vào bài vị của Thanh Hồng Phái trong ngôi miếu đổ nát và những lời Sở Cửu Ý đã nói, Ninh Tĩnh Thu còn có một muội muội, sau khi Thanh Hồng Phái tan rã thì mất tích, còn có chữ "Ninh" trong tên của An Ninh, do đó Thẩm Dao Chu mới to gan suy đoán thân phận của nàng ta.
Trần Lượng chính là muội muội của Ninh Tĩnh Thu, Ninh Tuyết Miên.
Ninh Tuyết Miên không cam lòng xé bỏ mặt nạ của mình: "Ngươi thông minh thật."
Thẩm Dao Chu cười nói: "Chỉ là may mắn thôi, ta còn chưa cảm ơn các ngươi đã cứu lục thúc của tai"
"Lục thúc..." Ninh Tuyết Miên đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt đại biến.
"Thì ra ngươi để tên kiếm tu hung dữ kia ra ngoài, không phải để dụ chúng †a, mà là đi tìm hắn!"
Ninh Tuyết Miên tức giận nói: "Nếu bất kỳ người nào trong nhà ta mất một sợi tóc, ta làm ma cũng không tha cho ngươi!"
"Không có không có." Thẩm Dao Chu vội vàng giải thích: "Chúng ta chỉ cứu người ra ngoài, sẽ không làm hại người." Ninh Tuyết Miên ghê tởm nói: "Ngươi bây giờ đứng về phía Thiên Hải Phái, nói gì ta cũng không tin."
Thẩm Dao Chu có chút bất lực: "Ai nói ta đứng về phía bọn họ?”
"Ngươi chữa bệnh cho Hạng Diễm, chẳng phải là giúp kẻ ác sao?!"
Thẩm Dao Chu nghiêm mặt nói: "Ta chữa bệnh cho hắn là đạo đức nghề nghiệp của ta là một y tu, những chuyện khác ta sẽ không nhúng tay vào."
Ninh Tuyết Miên nửa tin nửa ngờ: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi lại tìm ta?"
Thẩm Dao Chu tìm Ninh Tuyết Miên, một mặt là để xác định thân phận của nàng ta, mặt khác lại là định nói cho nàng ta biết tin Ninh Tĩnh Thu đã chất.
Nhưng thực sự phải làm như vậy sao? Liệu có quá tàn nhẫn không?
Có lẽ để Ninh Tuyết Miên ôm hy vọng, cho rằng ca ca của mình vẫn còn sống sẽ tốt hơn chăng?
Thẩm Dao Chu nhớ lại kiếp trước, khi nàng lần đầu tiên bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nói với người nhà bệnh nhân rằng "Chúng ta đã hết sức rồi", vẻ đau khổ và tuyệt vọng của người nhà bệnh nhân, đến tận bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định nói ra.
Ninh Tuyết Miên có quyền được biết, ít nhất nàng ta có muốn biết chuyện này hay không nên do chính nàng ta quyết định.
Nàng do dự một chút, hỏi Ninh Tuyết Miên: "Ngươi muốn biết tin tức về ca ca của ngươi không?" Ninh Tuyết Miên sửng sốt, ngay sau đó kích động nói: "Ngươi đã gặp ca ca của ta, huynh ấy ở đâu? Huynh ấy có khỏe không? Tại sao huynh ấy không trở về?"
Một loạt câu hỏi này được hỏi ra nhưng Thẩm Dao Chu chỉ lắc đầu, vẻ mặt nặng nề.
Ninh Tuyết Miên dần nhận ra điều gì đó, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Huynh ấy... có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có phải bị thương không, có phải không còn tu vi không, hay là..."
Nàng ta há miệng mấy lần đều không thể nói ra được chữ đó, nhưng trong tiềm thức, nàng ta đã đoán được kết quả.
Thẩm Dao Chu thở dài: "Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi đến thăm mộ của hắn."