Hạng Diễm không khỏi có chút hối hận, nhưng đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác.
Ba người trong lòng đều nén một bụng tức nhưng không dám đắc tội với Mộ Thiên Hồ.
Mộ Thiên Hồ đạt được mục đích, liên dứt khoát cáo từ.
Chỉ là khi đi đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, lộ ra nụ cười trêu chọc: "Đúng rồi, với tư cách là khách quý của Thiên Vấn Các chúng ta, ta tặng cho quý phái một món quà nhỏ."
Hắn nói xong, đầu ngón tay b.ắ.n ra một luồng linh lực, trực tiếp hướng tới nơi Thẩm Dao Chu ẩn thân.
Thẩm Dao Chu phát hiện không ổn, muốn chạy trốn nhưng đã muộn một bước, nàng bị luồng linh lực đó đánh trúng, phù ẩn thân trong nháy mắt mất hiệu lực, hơn nữa cơ thể không thể cử động, từ trên xà nhà rơi xuống.
Hạng Diễm và những người khác nhìn thấy nàng đều kinh ngạc, không ngờ rằng trên xà nhà lại có người ẩn núp, nghe trộm hết lời bọn họ nói.
Mộ Thiên Hồ mỉm cười: "Xem ra chuột nhỏ của quý phái không ít, ở nơi như Trường Yển Châu này, nếu thực lực không đủ mạnh, ai cũng có thể nhòm ngó. Mong chư vị cân nhắc kỹ, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
Ý trong lời nói chính là, Thẩm Dao Chu là thám tử do các môn phái khác phái đến.
Thẩm Dao Chu coi như hiểu rồi, Mộ Thiên Hồ chắc chắn đã sớm nhìn thấy nàng nhưng vẫn giả vờ không biết, đợi đến lúc sắp đi mới vạch trân, một là chuyển cơn tức giận của ba người lên người Thẩm Dao Chu, hai là khiến bọn họ nảy sinh cảm giác nguy cơ, có thể nói là một công đôi việc.
Lúc này, trong mắt ba người Hạng Diễm đều lộ ra sát khí.
Mộ Thiên Hồ đạt được mục đích, lại cười tủm tỉm rời đi.
Hắn vừa đi, Hạng Diễm liền lấy Khốn Tiên Tác trói Thẩm Dao Chu lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ hung ác: "Ngươi là người nào?"
Lan Song cô cô cũng gần như đồng thời mở miệng: "Ngươi từ lúc nào ẩn núp ở đây?"
Hạng chưởng môn thấy vậy, hỏi: "Sao vậy? Các ngươi quen biết tên trộm cắp này sao?"
Lan Song cô cô liền kể lại thân phận phụng hỏa thị nữ của Thẩm Dao Chu, lại kinh ngạc không thôi: "Nàng ta vốn là nhạc nữ của nhạc phường, chẳng lẽ đã sớm mai phục vào đây?"
Hạng Diễm nheo mắt nhìn Thẩm Dao Chu, đột nhiên tiến lên một bước, xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt nàng.
Nhìn thấy dung nhan thật của Thẩm Dao Chu, Lan Song cô cô sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, trước đó có hai tu sĩ trà trộn vào đây đại náo nhà lao, đến nay vẫn chưa bắt được, chẳng lẽ nàng ta là một trong hai người đó?”
Hạng chưởng môn vội vàng hỏi: "Ngươi tên gì, có mục đích gì?" Thẩm Dao Chu đầu óc quay nhanh như chong chóng, nghĩ cách để bịa chuyện.
Hạng Diễm đã lạnh lùng nói: "Bất kể nàng ta là ai, đã biết được nhiều chuyện như vậy thì không thể để nàng ta sống sót..."
Nói xong, hắn giơ lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa. Uy lực của ngọn lửa này Thẩm Dao Chu đã sớm biết, không muốn mình biến thành một cục than cháy, vì vậy vội vàng nói: "Ta là y tu!"
Tay Hạng Diễm dừng lại.
Y tu ở Trường Yển Châu quá ít, đến nỗi sau khi Thẩm Dao Chu nói ra câu này, ba người có mặt đều sửng sốt một chút.
Hạng Diễm rất nhanh đã phản ứng lại: "Ngươi nói là được sao?"
Hắn càng thêm tức giận, nhiệt độ nóng bỏng đã áp sát vào tóc Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Ta có thể cứu ngươi!"
Hạng Diễm: "Còn lừa gạt..."